Quan Thuật

Chương 1964: Gọi nhịp



Còn đám đồng môn của Diệp Phàm cũng chen chúc nhau đứng ngoài cửa nhòm vào, nhìn xem thế cục phát triển ra sao. Tuy nhiên, ai nấy đều cho rằng Diệp Phàm có chút không biết lượng sức mình. Thậm chí là hơi ngu xuẩn!

Trên mặt Lưu Nhất Cổ cũng lộ ra một nụ cười gượng, Nhạc Nhất Thành thì thật ra lại khẽ nhíu mày không lên tiếng.

- Ha ha, mấy ngày không gặp, khí lực đã tăng tiến không ít!

Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười hai tiếng, tuy nhiên, lần này thanh âm chùng xuống một ít.

Mai Thiên Kiệt vừa nghe, lập tức toàn thân chấn động. Giống như không thể tin được mà quay đầu lại nhìn nhìn, sau đó y liền gấp gáp chạy tới.

Mà Phí Hướng Phi và Trữ Hòa Hòa vừa nghe được thanh âm quen thuộc của Diệp Phàm thì cũng quay đầu chạy lại.

- Ôi trời, là lão nhân gia sao,chuyện này, đúng là rất xin lỗi. Vừa rồi là tôi không hiểu chuyện.

Tôi không nhìn thấy, không nhìn thấy, đúng vậy…

Mai Thiên Kiệt lập tức vẻ mặt cay đắng, liên tục gật đầu cúi rạp người xuống lắp ba lắp bắp. Y đã có cơ hội thấy qua bản lĩnh đích thực của Diệp Phàm. Nếu thực gây với hắn, kia không phải là tự tìm cái chết sao?

- Tôi già lắm rồi sao?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn tiểu tử này một cái, tức giận hừ một tiếng.

- Không già không già, là dày dạn về kinh nghiệm thôi ạ.

Mai Thiên Kiệt khẩn trương chống chế.

- Thằng nhóc này miệng ngọt như đường, có phải gần đây tán gái thành đường rồi chăng.

Diệp Phàm cố ý hừ một tiếng, đương nhiên là muốn cho Trữ Hòa Hòa nghe thấy.

- Đừng mà sư phụ, người nhỏ giọng chút đi, nếu để Hòa Hòa nghe thấy thì con coi như xong.

Mai Thiên Kiệt khẩn trương cong lưng tiếp cận bên tai Diệp Phàm cầu xin.

- Xong đời thì càng tốt! Bằng không, cả ngày cứ cô năm cô ba, gặp người ta là phang phập, các người là Hoàng đế chắc?

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Cứ tưởng là ai, hóa ra là anh. Thế nào đây, Diệp đại thiếu gia, trốn một góc ở đây uống rượu tiêu sầu, có phải là sợ rượu bị bản cô nương uống mất thì anh không trả nổi tiền mời khách đây ta. Thật là, chưa từng thấy thằng đàn ông nào ki bo như vậy?

Trữ Hòa Hòa cũng đã tới, vừa thấy Diệp Phàm đã lập tức trách móc nhặng xị cả lên.

- Ha ha, Ninh Đại tiểu thư muốn uống nhiều ít bao nhiêu tùy thích, tối nay tôi mời. Tôi chỉ sợ, đến lúc đó, lại phải nhờ người uống đỡ cho, như vậy là chơi không đẹp đâu.

Diệp Phàm thản nhiên cười đáp trả.

- Bắt đầu bắt đầu ngay, giám đốc Thái, lấy cho tôi 50 bình "Hoàng gia long pháo" 10 năm, lại đây. Mở nắp luôn rồi mang vào.

Trữ Hòa Hòa đại nộ, lớn tiếng hô hoán.

Cô nàng này cũng không phải tay vừa, loại "Hoàng gia long pháo" 10 năm này, một lọ ít nhất 50 ngàn tệ. Tuy nhiên, loại rượu này tuy nói là quý, nhưng mặt khác bình đựng cũng tương đối lớn, một bình ít nhất cũng có đến xấp xỉ cân rưỡi.

Hơn nữa, nồng độ cồn cũng không thấp, khoảng 52 độ. Một người một lọ là đã đủ chuẩn để ngã chỏng vó ra rồi. Bình thường mà nói, một bàn mở hai bình là vừa vặn. Mà Trữ Hòa Hòa lập tức đã kêu đến 50 bình ra uống rõ ràng là muốn thách thức Diệp Phàm.

- Đây, bình này mở đêm lên, đây, bình này uống hay không uống cũng cứ đem lên, cứ lấy tạm 5 bình là được.

Thái Kỳ trong lòng khấp khởi vui mừng, nếu thực lấy 50 bình, đêm nay y đã có thể phát lớn rồi. Đến lúc đó tiền thưởng phúc lợi tính sơ sơ cũng đã trăm ngàn rồi.

Tuy nhiên, đồng chí Thái Kỳ vẫn chưa bị hồ đồ, chưa có bị tiền vàng làm mờ hai mắt, cho nên, y làm bộ vẻ mặt khó xử, Thái Kỳ cũng hiểu được, cô nàng Trữ Hòa Hòa này rõ ràng là đang muốn càn quấy.

- Giám đốc Thái, Bí thư Diệp đây trước là Bí thư khu Hồng Liên các anh, hiện tại người ta lại là quan to rồi, tại sao anh phải sợ hắn không trả nổi hóa đơn. Làm quan, trong tay cầm bút là đủ rồi. Nếu đều giống như đám người làm kinh doanh các anh thì có phải là muốn làm cũng không qua nổi cửa quan hay không.

Trữ Hòa Hòa liếc xéo Thái Thính Trung một cái, lạnh lùng ừ hừ, rõ ràng là có ý uy hiếp.

- Chỉ cần cô uống được, đừng nói 50 bình, dù có là cả toa xe cũng không có vấn đề gì.

Diệp Phàm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh tươi cười không hề hấn gì.

Chỉ Mai Thiên Kiệt một bên là đã sớm đổ mồ hôi, y thật ra đã biết được một góc tài sản nhà Diệp Phàm.

Cũng biết vị sư phụ này của y có một tay châm cứu, dùng thảo dược có tiếng. Phỏng chừng của cải cũng có đến mấy chục triệu. Trữ Hòa Hòa làm gì có khả năng uống cho nghèo bớt khối gia sản kia, làm thế căn bản là muốn chết.

Phí Hướng Phi vừa đến thấy là Diệp Phàm thì đầu tiên gật gật đầu, sau đó chỉ vào đám Nhạc Nhất Thành hỏi:

- Bọn họ là gì của anh?

Bạn học hồi đại học!

Diệp Phàm đáp.

- Chúng tôi không biết anh ở đây, rất xin lỗi, Hòa Hòa, chúng ta đi chỗ khác thôi.

Mai Thiên Kiệt lập tức khuyên nhủ Trữ Hòa Hòa.

Tuy nhiên, Trữ Hòa Hòa và Diệp Phàm vốn là những kẻ không cùng chí hướng. Trữ Hòa Hòa tự nhiên không chịu, bĩu bĩu môi hừ nói:

- Không đổi không đi đâu cả, tôi thích nơi này. Người ta mời khách, tôi còn phải uống rượu, uống rượu, hừ hừ!

Nói xong rồi còn cố ý liếc xéo Diệp Phàm một cái, bộ không đấu một trận thì quyết không cam lòng.

- Này này…

Mai Thiên Kiệt thấy sắp phiền phức to thì không khỏi thầm kêu khổ. Trong chốc lát hết nhìn sư phụ Diệp Phàm, rồi một hồi lại nhìn Trữ Hòa Hòa, người này, lại chớp chớp mắt cầu cứu Phí Hướng Phi. Đương nhiên hy vọng họ Phí có thể ra mặt hòa giải một chút.

- Này, Hòa Hòa, chúng ta đổi qua chỗ khác đi. Nơi này, vốn cũng là của người khác rồi mà?

Phí Hướng Phi cũng hiểu được tính tình Diệp Phàm thế nào, tối nay kiểu gì hắn cũng sẽ hạ gục cổ thôi.

Huống chi, nghe nói cuộc tỷ thí của Phí gia không bao lâu nữa diễn ra còn phải dựa vào hắn, hiện tại khẳng định là không thể đắc tội được. Hơn nữa, Hòa Hòa kêu đến 50 bình, lại còn bảo người ta toàn bộ mở hết một lượt, cũng tương đương với 2 triệu rưỡi. Đây chính là lượng tương đương về tiền mặt. Diệp Phàm, một cán bộ chính phủ, xuống địa phương xách đâu ra nhiều tiền như vậy. Đến lúc đó không móc đâu ra tiền mà khiến cho hắn thẹn quá hóa giận, đem món nợ này ghi tạc vào lòng thì ngay cả y cũng không gánh nổi.

Nếu để người trong nhà biết được, khẳng định là y sẽ lãnh đủ.

- Không đổi không đổi là không đổi, Phí đại thiếu gia nhà anh năng lực cũng chỉ có thế, Trữ Hòa Hòa tôi đây từ nay về sau sẽ không gọi anh là anh họ nữa.

Trữ Hòa Hòa cảm thấy uất ức, khóe mắt không ngờ đã long lanh đôi giọt lệ. Cô nàng này đùa giỡn một lúc đã giở tính tiểu thư ra rồi.

- Ha ha, có một số người thật là, vốn xinh đẹp mà lại không cần. Thiên Kiệt, đem thứ lần trước tôi đưa cho anh ra tặng người ta đi.

Diệp Phàm bỗng thản nhiên cười nói như không.

Trữ Hòa Hòa quả nhiên mắc mưu, đó là bởi vì trước kia, Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, Trữ Hòa Hòa cũng đã thử dùng một viên từ trong tay Mai Thiên Kiệt.

Tự nhiên, được nội lực của phí lão thái gia tác động, Trữ Hòa Hòa đã lập tức thấy được hiệu quả. Bởi vậy, nay cô hơi do dự một chút, hỏi Mai Thiên Kiệt:

- Cái gì vậy, không ngờ anh lại cất giấu mà không để cho tôi? Anh xem tôi là gì chứ? Có phải hay không bên ngoài còn có bồ bịch gì nữa, Mai Thiên Kiệt, anh ăn ở hai lòng, lòng lang dạ sói có phải hay không?

Trữ Hòa Hòa một lại tuôn ra hàng loạt pháo mồm mà chửi như đang tát nước vào mặt Mai Thiên Kiệt.

- Ha ha, cái này vốn là chưa kịp đưa. Sản phẩm mới thôi, nghe nói, hiệu quả tốt hơn nữa đấy. Tuy nhiên, cái này là sư phụ cho, nếu là cái kia thì chính mình nhìn qua cũng có thể làm được.

Mai Thiên Kiệt, thằng nhãi này không ngờ cũng đã sắt đá lên hẳn, lưng thôi không khúm núm mà đã đứng lên thẳng tắp, cùng Diệp Phàm tung hứng. Bởi vì Diệp Phàm đã ngầm nháy mắt với hắn khiến thằng nhãi này giật mình. Biết có sư phụ làm chỗ dựa, y cũng không muốn đứng trước mặt mọi người mà lại tiếp tục bị Trữ Hòa Hòa đùa nghịch như con chó cảnh nữa.

Hơn nữa, nếu để Trữ Hòa Hòa tùy ý càn quấy thì tình hình khẳng định là càng hỏng, đến lúc đó làm ầm ĩ thì đẹp mặt ai, kẻ xui xẻo nhất định lại là chính mình.

Giờ mà mở 50 bình rượu kia ra, 2 triệu rưỡi này sư phụ sẽ không có khả năng chi trả. Cuối cùng chẳng phải cũng sẽ sai mình "chùi đít" đi tìm cô Mai Phán Nhi, không chừng lại bị đánh oan vài gậy.

Hơn nữa, Mai Thiên Kiệt cũng là thanh niên tốt có tôn nghiêm chủ nghĩa xã hội khoa học. Chỉ có điều ở trước mặt Trữ Hòa Hòa có hơi đớn hèn một chút. Mặt khác đó cũng là để thể hiện phong cách của nhà họ Mai.

- Đi, lập tức trở về đem ra đây.

Trữ Hòa Hòa tâm động. "Xinh đẹp, với nữ nhân mà nói thì là chủ đề bàn luận vĩnh hằng". Trữ Hòa Hòa tâm động thì lập tức quên khuấy chuyện cùng Diệp Phàm phân cao thấp. Phỏng chừng, cũng là chuyển biến tốt là đã chịu xuống nước.

Cô cũng hiểu được "tính bẩn" của Diệp Phàm, hơn nữa, người ta có bản lĩnh, chính là người của Phí gia cũng phải coi trọng hắn ít nhiều.

Huống chi, người này cô không có khả năng khuất phục. Đến lúc đó chính mình khẳng định sẽ là kẻ sượng mặt. Bởi vì vài lần trước cùng Diệp Phàm đọ sức đều là chính mình thảm bại. Trữ Hòa Hòa trong lòng kỳ thực có hơi nhút nhát, vừa rồi cũng là đã kiên trì đến mức tối đa có thể rồi.

Việc này mà truyền đến tai phí lão thái gia thì chính mình sẽ gặp xui xẻo.

- Ai yô cô em họ, nơi này cô không thiết nữa sao, chẳng phải cô nói là không chịu bỏ mà?

Phí Hướng Phi cũng nghe ra một chút cái gì liền lập tức buông lời trêu chọc.

- Nơi này có cái quái gì chứ, chúng ta về Bắc Kinh đi, so với nơi này đẳng cấp cao hơn cả trăm cả vạn lần.

Trữ Hòa Hòa hừ một tiếng, tự mình đi trước. Phí Hướng Phi cười khổ một chút, gật đầu với Diệp Phàm rồi cũng đi khỏi, trước đó còn nói thêm:

- Anh cứ tùy ý.

Mai Thiên Kiệt đưa Trữ Hòa Hòa ra bên ngoài sau đó nói dối là phải đi vệ sinh, rồi lập tức phi nhân tốc độ vòng vo trăm mét trở về.

Vừa tiến vào phòng riêng liền chạy ngay đến chỗ Giám đốc điều hành Thái Kỳ đang xếp lại bát đũa nói:

- Tối nay tôi bao chỗ này, bà cô nhà tôi cũng chính là Chủ tịch tập đoàn truyền thông Giang Nam, Mai Phán Nhi, có phải cô ấy có tài khoản tiết kiệm chuyên dụng ở đây không?

- Ừ, có đấy. Khách của Chủ tịch Mai đa số đều là khách ruột của khu giải trí Hoàng thị chúng tôi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cô nhà anh là hội viên bạch kim ở đây. Mai công tử có gì dặn dò, chúng tôi sẽ làm theo.

Thái Kỳ lập tức gật đầu ưng thuận. Bởi vì, Mai Thiên Kiệt y có thể nói là đã gặp qua n lần rồi nên đã biết cậu ta là thân nhân của chủ tịch Mai Phán Nhi. Là đại thiếu gia của Mai gia ở Bắc Kinh. Vì thế y mới không e dè gì mà tính toán ở đây.

- Vậy là được rồi, tối nay coi như cô anh bao hết. Cô anh mà hỏi đến thì tôi sẽ bảo là Mai Thiên Kiệt đã dặn thế.

Giám đốc Thái tự nhiên gật đầu xác nhận.

- Mai Phán Nhi, Truyền thông Giang Nam...

Nhạc Nhất Thành lẩm bẩm ở miệng nhắc lại một câu, trên mặt hiện lên một nét kinh ngạc sau đó liếc nhìn Lưu Nhất Cổ một cái.

- Mai gia hình như là chuyên phát triển thế lực trong giới quân đội, trước kia ông cụ nhà đó là uỷ viên quân ủy.

Hiện tại tuy nói đã xuống chức, nhưng Mai Trường Phong chẳng phải đang đảm nhiệm Phó tư lệnh viên ở căn cứ Thủy Châu đó sao. Mà Mai Phán Nhi lại chính là em gái ruột của Mai Trường Phong, Mai gia Đại tiểu thư.

Mai Thiên Kiệt đã gọi bả là cô, rất có thể y là con trai của Mai Trường Phong hoặc một người con nào khác. Xem tiểu tử này ăn nói hống hách được như thế, tám phần là con của Mai Trường Phong rồi.

Không thể ngờ được thiên kim của Bộ trưởng Trữ Ninh là Trữ Hòa Hòa cũng có mặt ở đây.

Lưu Nhất Cổ kinh ngạc.

- Bạn học cũ của chúng ta là Diệp Phàm không biết có quan hệ gì với cô ta. Anh có nhận ra không, có vẻ như Mai Thiên Kiệt rất sợ cổ.

Ngay cả Phí Hướng Phi, nhân vật đứng hàng nhất nhì của tỉnh Nam Phúc hình như cũng có phần khúm núm. Tuy rằng trên mặt không có gì là nhiệt tình chào đón, nhưng cũng không có trở mặt.

Hơn nữa, Diệp Phàm cứ ngồi đấy không chịu đi, Phí Hướng Phi không ngờ lại kêu em họ Trữ Hòa Hòa đổi địa bàn. Việc này có ý nghĩa khẳng định tầm quan trọng của họ Diệp.

Không thể ngờ được, một thằng nhóc nghèo kết xác năm đó xuất thân từ huyện Cổ Nhất, hiện tại thực lực có vẻ như càng lúc càng lớn.

Đồng môn tên Trịnh Hạo ở một bên nhỏ giọng thì thầm.!.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.