Quan Thuật

Chương 1930: Đội thứ ba xuất phát!



Sau nhiều lần Nghiêm Thế Kiệt giải thích, toàn thể đội viên đội thứ ba xuống xe tiến vào biển cát mù mịt

Vài ngày yên ả trôi qua

Đông Cống cũng có vẻ tương đối yên lặng, Diệp Phàm từng bước tính kế sách.

Sáng sớm ngày 23 tháng 11 năm 2003.

Lỗ Tiến vừa đến cửa phòng họp tổng bộ liền thấy "chiến dịch Phá Thiên", Trưởng phòng Liên lạc – đồng chí Trần Hằng Phong hầm hầm chạy đến báo tin.

Biết anh ta có việc gấp báo cáo, Lỗ Tiến cũng không khách sáo, trực tiếp nói:

- Đi vào trong nói với mọi người!

Trần Hằng Phong đi vào phòng họp, mới phát hiện tất cả các vị lãnh đạo đều ngồi đây. Bởi vì gần đây tình hình "chiến dịch Phá Thiên" đang rấtnghiêm trọng.

Lãnh đạo tổng bộ cơ bản cũng chưa về qua nhà. Toàn bộ đều ăn ở ở tổng bộ. Thời gian mọi người nán lại ở bộ chỉ huy là chính, nếu không thì ở phòng nghiên cứu bên cạnh thảo luận các biện pháp.

Hơn nữa, mọi người còn thức đêm, hai con mắt giống như đèn lồng. Trong phòng hội nghị khói thuốc nghi ngút, có thể đem hun mọi người thành sào tre.

- Các vị lãnh đạo, tổ trưởng Nghiêm vừa mới nhận được mật báo. Nói là, mọi người ở đội hai và đội ba đã hợp lại. Chỉ có điều, lại có ba đồng chí bị thương. Tính đến bây giờ, đội viên Tổ đặc nhiệm A đã bị thương đến 8 người. Mà bên kia Báo Săn đã trở lại 6 người, hôm qua lại hy sinh một đồng chí. Còn tại sa mạc tổng số đội viên chiến đấu đã không còn nhiều nữa.

Còn đội thứ ba của tổ trưởng Nghiêm tiến vào địa khu số 3 và địa khu số 5 thuận lợi. Tuy nhiên, đội hai ba lại ở địa khu số 1, không thể tập hợp với đội 3. Bên kia, tướng quân Đới Thành đưa tin tình báo tin cậy nói là đã tiếp cận vị trí mê cung Vô Hạn.

Bởi vì, ở giữa địa khu số 1 và địa khu số 0 có khu vực rất khả nghi. Trong phạm vi đó, mật độ đội viên của hải lang nước Mỹ và đội viên đặc chiến Saudi rất lớn.

Còn các quốc gia khác như Lam Sơn Hồ của Anh quốc, Thần Đạo Tổ của Nhật Bản. Còn có Hồng Quân Tổ nước Nga hình như cũng ngửi thấy mùi.

Toàn bộ tập kết tại địa khu kia. Bọn họ gọi nó là "địa khu số 1 huyền ảo".

Trần Hằng Phong nói đến đây dừng lại một chút lấy chén trà trên bàn uống.

- Vương lão tìm được chưa?

Lý Khiếu Phong không kìm nổi, vội vàng hỏi.

- Tìm được rồi.

Trần Đỉnh Phong vừa uống trà vừa nói

- Cảm ơn trời đất, cuối cũng đã tìm được rồi.

Phó tổ trưởng Thôi Kim Đồng cảm thán, mấy vị lãnh đạo ngồi ở đó cũng thoáng nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.

- Có thể xác định địa điểm, tuy nhiên, người vẫn chưa gặp đội 3. Bọn họ đang ở địa khu số 3. Việc này đội viên các quốc gia phải tự hẹn nhau. Tát Cáp Lạp có bao nhiêu địa khu lớn? Phạm vi đường thẳng của mỗi khoảng trên dưới hai trăm dặm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Mà địa khu số 3 cũng rất phức tạp, toàn là thung lũng, bãi cát lẫn núi đá. Hơn nữa có một số khu vực trũng giống như ốc đảo.

Cho nên khu vực đó cây cối rất thưa thớt. Vương lão chỉ phát một hồi tin báo về, nói là ông ta đang theo dõi chung quanh để xem có mấy cao thủ đánh lén mình. Ý của Vương lão là có thể ngăn chặn bọn họ thì rất tốt, sẽ giảm bớt áp lực cho địa khu số 1.

Tất cả bọn họ đều là cao thủ cửu đẳng. Cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, còn diện mạo có phần dữ tợn như hải tặc. Vương lão cũng đã từng giao đấu với anh ta.

Cảm thấy cơ bắp người này cứng như tảng đá. Khi chém vào tay anh ta lập tức thấy máu chảy ra nhưng cũng không giống máu của người bình thường.

Máu của người này có chút kỳ lạ, hình như là trong màu đỏ tươi hơi có chút sắc tím. Vương lão hoài nghi người này có khả năng là thành quả khoa học kỹ thuật gần đây của đội hải lang nước Mỹ.

Trần Hằng Phong nói.

- Chiến đội đặc biệt Hải lang cũng không khác lắm tổ chức "Tổ Khoa học Năng lương" của chúng ta, gọi là "IIC", trách nhiệm chính là khai thác, phát triển một số thiết bị công nghệ cao phục vụ cho Tổ đặc nhiệm Hải Lang.

Ví dụ như, thành quả mới nhất về súng ống của bọn họ có tên là " Đạn gạo". Đạn này giống như gạo, có thể giấu ở trên người mà an ninh kiểm tra phi cơ cũng không thể phát hiện ra.

Nhìn qua đạn gạo giống gạo nếp đến 90%. Tuy nhiên, một quả đạn gạo sau khi nổ tung thành nhiều mảnh nhỏ, có thể tạo ra uy lực rất lớn.

Tổ trưởng tổ Khoa học năng lượng A – Ngô Quan Bảo liếc mắt nhìn mọi người một cái, tiếp tục nói:

- Loại bom gạo này chính là thuốc nổ sinh học. Đây là một loại chất mới. Cho nên, an ninh kiểm tra sân bay đều không thể kiểm tra ra được.

- Loại đạn này rất lợi hại, nếu có thể giấu được trong túi áo một bao, khi chiến đấu ném từng quả ra một, không cần phải ném mấy chục lựu đạn. Không cần biết đó là cao thủ lục hay thất đẳng, phỏng chừng cao thủ cửu đẳng cũng có thể bị nổ thành bột phấn.

Trên mặt Thôi Kim Đồng hiện lên sự kinh hãi. Nói.

- Không nhất định, Tuy nói đạn gạo là làm ra. Nhưng nghe nói sản lượng rất ít, bởi vì, đạn gạo này liên quan đến kết quả của trung tâm kết cấu nguyên tử. Cho nên, nó mới có uy lực như vậy. Hơn nữa, sau phản ứng uy lực của nó còn lớn hơn nữa.

Chỉ có điều, bình thường bọn họ đều cất giấu như bảo bối.

Vì vậy không có khả năng tiện tay lấy được, hơn nữa, khi sử dụng cũng tổn hao rất nhiều nội khí. Cũng không có khả năng nổ tung cùng một lúc..

Bởi vì, nội công của anh không thể mạnh như vậy. Có mạnh cũng không thể có khả năng cho anh bắt được. Có thể đặt vài quả trên người các cao thủ của Hải Lang thì hay quá.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, uy lực cũng vô cùng khác thường. Nghĩ lại, lúc bấy giờ cao thủ cửu đẳng quyết đấu sẽ bắn ra mấy quả, thể tích của loại này lại nhỏ, khó có thể phát hiện.

Chờ mọi người phát hiện được thì đã nổ tung. Cao thủ cửu đẳng nổ tung thành từng mảnh, nhưng ba bốn quả đồng thời nổ một lúc thì uy lực rất lớn.

Mới đây IIC đang chế tạo thử một loại dược phẩm có thể thay đổi chức năng của cơ thể người. Nghe nói sau khi dùng loại dược phẩm này đi tìm người huấn luyện, bồi dưỡng vài năm có thể thành cao thủ cửu đẳng.

Giống như cái người mà Vương lão nói, không biết có phải là người chế ra loại thuốc tiêm vào người không.

Ngô Quang Bảo nói.

- Vài năm là đào tạo ra một cao thủ cửu đẳng, liệu Tổ đặc nhiệm A chúng ta còn sống yên ổn sao? Nếu như vậy thì Hải Lang có đến 60% cao thủ cửu đẳng. Đồng chí Quang Bảo, cậu kể lại tỉ mỉ một chút xem nào.

Lý Khiếu Phong hỏi, liếc mắt nhìn Lỗ Tiến một cái, thấy trong mắt anh ta có nỗi buồn sâu lắng.

- Cũng không nhất định, kỳ thật dược phẩm này chính là một loại trường tố thôi. Tên là " Lục Xuân". Sản lượng cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa, tỉ lệ thất bại của việc dùng thuốc dược dưỡng cao thủ cửu đẳng cũng vẫn rất cao. Phỏng chừng dược dưỡng 10 lần chỉ có thể có một lần thành công.

Người thất bại rất thảm, cả đời này sẽ bị đau ốm, hơn nữa sẽ trở thành một phế nhân thật sự.

Có người đã là cao thủ bát đẳng, sau khi dùng dược dưỡng thất bại tay trói gà không chặt. Những người may mắn thành công di chứng để lại cũng tương đối lớn.

Sẽ luôn cảm thấy đầu choáng váng, trong người có khi cảm thấy mất hết năng lực. Lúc mà cảm thấy mất hết năng lực, chính là lúc toàn thân mất hết nội kình.

Tuy nhiên, trải qua việc dùng thuốc nên cơ thể đặc biệt rắn chắc. Ở bên trong luôn động viên phải đứng lên. Vương lão có thể cảm nhận được cảm giác đó.

Ngô Quang Bảo nói.

- Bất luận là việc gì đi đường tắt đều không thể tốt đẹp hoàn toàn, như vậy trở thành cao thủ rồi nhưng phỏng chừng tuổi thọ sẽ không kéo dài được.

Hơn nữa, chức năng của cơ thể sẽ bị rối loạn do dùng thuốc. Chúng ta có thể có chút cảm thấy cơ thể bị di dời, lấy ví dụ thứ thuốc nước bôi mặt cho căng mịn, nói đi nói lại là vẫn còn chút di chứng.

Cho nên, chỉ có thể dùng một lượng nhỏ. Lúc chiến tranh dùng một chút cũng được. Những cao thủ Hải Lang bồi dưỡng như vậy chắc chắn cũng không có nhiều.

Bởi vì, cao thủ bát đẳng cũng rất khó tìm. Huống chi, bọn họ cũng không thể chịu nổi thất bại. Mười bát đẳng mới có một cửu đẳng, chỉ có tình huống bất đắc dĩ lắm mới dùng. Cái này, chỉ là dược dưỡng vài vị cao thủ đứng đầu để giữ thế diện thôi.

Dĩ nhiên, cao thủ cửu đẳng thật sự là khó tìm được rồi. Có thể dược dưỡng ra vài người, sức mạnh của đội đó tăng lên cũng nhanh.

Lỗ Tiến nói, liếc mắt nhìn Trần Phong Hằng một cái, nói:

- Cậu nói tiếp đi.

Tướng quân Nghiêm đang có ý đồ liên hệ cùng Vương lão, tuy nhiên, thật đáng tiếc, liên hệ vẫn không được. Cho nên, đành phải mang theo đội thứ ba cùng với cha con Vương Gia tìm kiếm người ở địa khu số 3.

Mà trong quá trình tìm kiếm còn phải chiến đấu. Đồng chí Vương An Đông đã bị trọng thương và đã bí mật quay về.

Mà tình hình địa khu số 1 cũng không khả quan cho lắm, một nửa trong số15 người đều chiến đấu với tình trạng bị thương. Tướng quân Đới lo lắng, mặc dù phát hiện tử vong nhiều, nhưng cũng không có khả năng lấy lại tài liệu.

Hơn nữa, tướng quân Đới thỉnh cầu tổng bộ bí mật đem toàn bộ những người bị thương của đội thứ 23 về địa phương. Bằng không, có các thành viên bị thương cũng không thể triển khai công việc.

Trần Hằng Phong nói.

- Trong số mười lăm đội viên nếu đem những người bị thương trở về địa phương, vậy chỉ còn lại có bảy tám đội viên. Mà đồng chí Thế Kiệt lại không chịu đem người đến, Vương lão cũng không thể coi nhẹ.

Sau khi Lý Khiếu Phong nói, toàn bộ phòng họp liền trầm xuống.

- Chúng ta còn lại bao nhiêu người có thể ra trận được?

Sau một lúc lâu, Lỗ Tiến hỏi.

- Không lạc quan cho lắm.

Vẻ mặt đồng chí Thôi Kim Đồng ngưng trọng lắc lắc đầu.

- Rốt cuộc còn lại bao nhiêu đội viên có thể đi được, thật sự Lý Khiếu Phong tôi không thể đi được.

Lý Khiếu Phong hỏi. Hiện tại Lý Khiếu Phong cũng đã khôi phục thân thủ được đến đỉnh bậc tứ đẳng, chỉ có điều, năm tháng không buông tha người, phỏng chừng cả đời này chỉ dừng lại ở cấp độ đó.

- Lão Lý không thể đi được, Lỗ Tiến tôi cũng không có khả năng bỏ địa phương mà đi ra tiền tuyến.

Lỗ Tiến khẩn trương nói.

- Mãi không tìm ra được ai, căn cứ Ngư Đồng vốn có hai đội viện chính thức, hiện tại rút đi một người còn lại một người. Cũng đã rút hai đội viên của tổ vệ sĩ Lang Phá Thiên và Trung Nam Hải đi. Nếu cứ rút đi, chỉ sợ…

Mặt mày Thôi Kim Đồng nhăn lại, mãi không nói tiếp được ra lời.

- Tổ Lang Phá Thiên không thể rút ra, an toàn của lãnh đạo quốc gia so với mọi thứ đều lớn nhất. Đây cũng chính là giới hạn cao nhất.

Lỗ Tiến khoát tay áo.

- Đồng chí Thế Kiệt cũng đã đi, tôi cũng đi.

Thôi Kim Đồng nói.

- Cậu mà đi thì lấy ai ở lại tổng bộ chỉ huy? Nơi này là căn cứ chung để chỉ huy, so với tiền tuyến còn quan trọng hơn.

- Không đi có thể được không?

Thôi Kim Đồng hỏi.

- Thật sự không ổn thì điều động lại.

Chủ nhiệm phòng Liên lạc quân đội – Tương Đại Hải thở dài nói:

- Đáng tiếc tôi không có năng lực như mọi người, bằng không, tôi cũng muốn ra tiền tuyến đánh một trận. Đời này làm quân nhân, ngay cả việc chiến đấu cũng chưa có trải qua.

- Anh phải hiểu, trong quân đội các anh chẳng phải đang đòi giải tán Tổ đặc nhiệm A sao. Nếu thực sự không có tôi, bản thân mọi người cứ vui thôi.

Lý Khiếu Phong còn không quên châm chọc Tương Đại Hải một câu.

- Ôi, lão Lý, giờ nói như vậy cũng có tác dụng gì chứ? Huống chi, ý chí của quân đội cũng không có nói gì đến ý chí của Tương Đại Hải tôi, tôi cũng chỉ là liên lạc viên thôi. Mọi người cũng đừng trách móc tôi.

Tương Đại Hải thở dài, không phải là phản bác Lý Khiếu Phong.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.