"Ồ!" Diệp Phàm đầu tiên là giả bộ ngạc nhiên, về sau, liếc nhìn Tiền Đào Quốc, nói,
Phân quân khu tuy nói là thuộc hệ thống quân đội, nhưng, cũng là lực lượng vũ trang nhân dân.
Có quan hệ to lớn với chính quyền địa phương chúng ta. Hơn nữa, trong các phương diện như cứu trợ thiên tai, chống lũ, làm đường mấy năm qua, phân quân khu thành phố đều có những biểu hiện tích cực.
Quân dân một nhà, cho nên, có yêu cầu gì tư lệnh Tiền cứ nói thẳng là được, nói cái gì có thể nói không thể nói thì bỏ qua?
- Cửu Vân Lĩnh mọi người đều biết rõ, gần đây, lãnh đạo cấp trên đã quyết định...
Tiền Đào Quốc bắt đầu đưa kế hoạch ra.
- Cái sạp này quá lớn, quy hoạch ban đầu của chúng ta từ tòa nhà Thành ủy đến quốc lộ Ngũ Long Sơn độ rộng chỉ có 8 mét.
Hơn nữa chiều dài chỉ có 20 đến km. Nếu như theo yêu cầu của tư lệnh Tiền, đường của chúng ta lập tức phải mở rộng đến 16 mét, hơn nữa, tổng chiều dài không dưới 38 km.
Chiều dài dường như thay đổi không lớn, tuy nhiên, yêu cầu trong đó lại rất lớn. Một là độ rộng thay đổi quá lớn, tương đương xây dựng thêm một quốc lộ Ngũ Long Sơn.
Thứ hai, đường cho quân đội yêu cầu chất lượng rất cao, thiết kế ban đầu góc cua còn khá nhiều, Nếu như theo yêu cầu của tư lệnh Tiền, thiết kế của chúng ta phải làm lại từ đầu.
Hơn nữa, có vài chỗ không cần thêm cầu nay phải thêm cầu. Chỗ không cần phá núi cũng phải phá núi sơn đào đất. Như vậy tính tổng lại, uỷ ban khai thác phát triển khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn mở rộng chí ít cũng phải chi số vốn lớn hơn hai mươi triệu mới có thể lấp đầy lỗ thủng này.
Tuy nói quân dân một nhà, chính quyền địa phương nên giúp đỡ công tác của quân đội. Nhưng, việc này, giúp đỡ cũng phải xem năng lực có phải vậy không?
Lực không phải không có nhưng cũng không thể cố mà làm tới. Như vậy, chẳng những sẽ làm bị tổn hại nghiêm trọng đến chính quyền thành phố, hơn nữa. Nếu làm thành một công trình dở dang Quách Tức Quân tôi một là có lỗi với Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống, hai là cũng trở thành tội nhân với người dân Đông Cống.
Quách Tức Quân lập tức đưa ra ý kiến phản đối.
Bởi vì, đồng chí lão Quách tất nhiên lo lắng cho túi tiền của mình. Tổng số tiền chính quyền thành phố phân bổ không có biểu hiện tăng lên còn bị quân đội lấy đi một bát canh, đồng chí Tiểu Quách tất nhiên là kiên quyết phản đối rồi. Bởi vì, đồng chí Tiểu Quách là chủ nhiệm uỷ ban khai thác phát triển, khoản tiền này chẳng khác nào nằm dưới ngòi bút của y.
- Đúng vậy, nếu là ủng hộ một hai triệu đó là điều nên làm. Hơn hai mươi triệu. Tài lực của chính quyền thành phố khó có thể đảm đương. Thị trưởng Quách lo lắng là có căn cứ. Việc này, còn phải thận trọng rồi mới nói được.
Thái Phi lập tức tỏ thái độ ủng hộ cách nghĩ của Quách Tắc Quân.
- Ha ha, các anh vừa rồi chẳng phải nói ủng hộ công tác của quân đội sao. Sao vậy, quay một vòng động đến thời điểm thực tế lại bỏ gánh à.
Nếu trong khi chống lũ quân đội cũng như thế mặc kệ không hỏi, thực sự đến lúc đó, các anh mới con em nhân dân sao?
Hơn nữa, đoàn biên phòng cũng là vì an toàn vùng biên thành phố Đông Cống chúng ta. Không có một thành phố Đông Cống ổn định, sao có thể có một thành phố Đông Cống phồn vinh phát triển.
Nói từ phương diện chung. Xuất phát điểm của chúng ta đều giống nhau, đều là vì quốc gia, vì nhân dân thành phố Đông Cống. Đến lúc đó, nhân dân Đông Cống mắng chửi chính là chính quyền thành phố mà không phải Tiền Đào Quốc tôi đây?
Tiền Đào Quốc lập tức lấy lại sắc diện.
- Hệ thống quân đội là do lãnh đạo nhà nước trực tiếp chỉ đạo quản lý, có nghĩa là một phần tài chính cũng là do bên trên trực tiếp quản lý rót xuống.
Chính quyền địa phương chỉ có thể nói là bỏ ra chút sức lực trợ giúp một phần. Lấy ví dụ như con đường từ tòa nhà Thành ủy đến Cửu Vân Lĩnh.
Phân quân khu thành phố nên chọn Đại Lương mới đúng, quốc lộ cao cấp quân dân cùng làm này dài đến 38 km, tổng đầu tư nhiều nhất khoảng 40 triệu.
Phân quân khu chí ít cũng phải đi đầu có phải không? Nếu phải lấy ở chính quyền thành phố 20 triệu. Không phải là mỗi bên một nửa sao..
Việc này. Không được hợp lý, cũng không hợp tình, lại có chút đảo khách thành chủ. Hơn nữa, giống như đại sự di chuyển nơi đóng quân, Đới Trung Cường tôi không tin cấp trên không rót vốn xuống?" Đới Trung Cường nói theo ánh mắt ra hiệu của Nùng Cao Vân, ý tứ này có đôi chút ám chỉ, ám chỉ Tiền Đào Quốc anh tự ý bớt xén khoản tiền cấp trên rót xuống giữ lại cho bản thân, lại đem gánh nặng đặt lên vai chính quyền thành phố.
- Bí thư Đới, lời này của anh là có ý gì? Tiền Đào Quốc tôi không hề nói cấp trên không rót vốn xuống. Lãnh đạo đã đồng ý cấp sáu mươi triệu.
Nhưng. Chỉ riêng một con đường đã dùng mất bốn mươi triệu, còn lại hai mươi triệu liệu có thể làm gì? Chỉ e không cần nói đến khu sinh hoạt của gia quyến binh sĩ, còn cả bệnh viện trường học nơi đóng quân nữa.
Ngay cả doanh trại và thao trường bình thường cho chiến sĩ cũng không xây được. Tiền Đào Quốc tôi cũng là nghĩ dồn chút tiền làm tốt mặt này.
Lần này chủ yếu là để ổn định tâm lý binh sĩ cáp trên mới quyết định chuyển đi. Hơn nữa, Đội phòng vệ là đội đặc biệt do địa phương và quân đội hợp thành lập, hợp công an biên phòng và quân đội thành đơn vị độc lập.
Đảm nhận nhiệm vụ biên phòng cho thành phố Đông Cống chúng ta. Bọn họ vì nhân dân Đông Cống phục vụ, tài chính của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống là lấy từ dân, chẳng lẽ lại không nên dùng nó cho dân sao?
Ngôn từ của Tiền Đào Quốc bắt đầu sắc bén. Phong thái quân nhân bắt đầu thể hiện.
- Bộ đội an ninh biên phòng đúng vậy, tôi là muốn làm rõ ý nghĩa chính trị pháp luật, vậy trước tiên nói từ phương diện tính chất của bộ đội an ninh biên phòng.
Bộ đội này là một nhánh bộ đội thực hiện nghĩa vụ an ninh do bộ Công an trực tiếp lãnh đạo, hay là một nhánh lực lượng vũ trang thi hành pháp luật quan trọng mà nhà nước ta bố trí ở khu vực vùng biên duyên hải, khu xuất nhập cảnh bến cảng và lãnh hải.
Phân chia theo phương diện cơ cấu lực lượng vũ trang, bộ đội an ninh biên phòng thuộc một bộ phận quân đội cảnh sát vũ trang nước ta. Các đội đồng cấp có bộ đội cảnh vệ, bộ đội phòng cháy chữa cháy, bộ đội khai mỏ, bộ đội kiểm lâm, bộ đội giao thông, đều đã phân công rõ ràng. Biên chế độc lập.
Theo phương diện này mà nói tài chính là do chính quyền địa phương gánh vác một phần, bởi vì, bộ máy công an cũng là biên chế địa phương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tuy nhiên, đội phòng vệ này của chúng ta rất đặc biệt. Về tên gọi tuy nói là bộ đội an ninh biên phòng, trên thực tế nó trực thuộc cấp trên tức là phân quân khu thành phố mà không phải là sở Công an dưới quyền Đảng ủy thành phố Đông Cống.
Mấy năm trở lại đây, sở công an thành phố chưa từng có một chút quyền quản hạt nào với đội phòng vệ. Địa phương khác đều do Phó giám đốc Công an thành phố kiêm nhiệm chức chính ủy bộ đội biên phòng. Chỉ có đội phòng vệ này của chúng ta là đội độc lập, không chịu bất cứ sự quản lý nào của cơ quan công an địa phương.
Ta muốn nói ở đây là 'bất cứ', cũng chính là không có một chút quản lý nào. Thành phố khác đối với vấn đề này đều là địa phương với quân đội cùng nhau quản lý.
Cho nên, ha ha, cái này, dễ có nghi ngờ 'Treo đầu dê'. Vậy nên sở Công an thành phố việc gì cũng không thể can thiệp được, mà quân phí chi bao năm nãy cũng chẳng liên quan đến chính quyền thành phố.
Vậy dựa vào cái gì mà khi chuyển rời lại yêu cầu chính quyền thành phố xuất một khoàn tiền lớn như vậy?
Bí thư Đảng ủy Lan Lập Quyền hừ giọng nói.
Tay này thấy mình đường đường là Bí thư Đảng ủy thành phố Đông Cống đây mà. Đã không có chút quyền quản hạt nào với đội phòng vệ rồi mà còn ý kiến này nọ.
Lần trước một người thân của Lan Lập Quyền phạm tội bị người của đội biên phòng bắt được. Gã thân thích này đã tìm đến Lan Lập Quyền.
Lúc ấy Lan Lập Quyền không hề nghĩ ngợi lập tức nhấc điện thoại gọi cho đội trưởng đội phòng vệ Long Nhất Phong. Không thể ngờ được rằng người ta căn bản là không thèm để ý mình là Bí thư thường trực Đảng ủy thành phố.
Lúc ấy Lan Lập Quyền bốc hỏa, nói một câu đòi phải xử lý anh ta. Long Nhất Phong thế nào, nói ông ta chưa có bản lĩnh ấy, nếu là tư lệnh Tiền cũng chẳng khác là mấy. Lúc ấy thiếu chút nữa làm nghẹn chết đồng chí Lan Lập Quyền.
Cho nên, hôm nay đòi chính quyền thành phố xuất tiền thanh toán cho đội phòng vệ, Lan Lập Quyền tự nhiên kiên quyết tỏ thái độ không ủng hộ.
Hơn nữa, trong đó cũng kéo theo một chút rắc rối quyền lực. Nếu đội phòng vệ do sở Công an thành phố Đông Cống với phân quân khu thành phố hai bên cùng quản lý. Thì Lan Lập Quyền cũng có thể được chia một bát canh ở đội phòng vệ. Bởi vậy, lão đồng chí Lan thật ra là mắc 'Bệnh đau mắt đỏ' mà thôi.
Phải biết rằng, đội phòng vệ ở khu vực thành phố Đông Cống rất có quyền lực. Ở khu vực gần biên giới không đặt đồn công an, mà là đồn biên phòng của đội phòng vệ thay thế.
Do đó cũng quản lý dân cư địa phương. Đương nhiên là một sở an ninh siêu thoát khỏi sở Công an thành phố. Khối quyền lực to như vậy mà mình không được phân một chút lợi ích nào, Lan Lập Quyền tất nhiên nuốt cục tức rồi.
- Bí thư Lan, nguyên nhân lịch sử việc này tương đối phức tạp. Chỉ là 'Đội phòng vệ' cái danh xưng này có chút đặc biệt.
Các nơi khác đều gọi là bộ đội an ninh biên phòng, thành phố trực thuộc tỉnh gọi là chi đội công an biên phòng. Còn thành phố Đông Cống chúng ta vì sao gọi đội quân này là 'Đội phòng vệ', cái này, chính là có sự khác biệt.
Tôi nghĩ, có phải lãnh đạo cấp trên suy xét đến hiện trạng đặc thù của Đông Cống mới đặt cái tên này. Mà đội phòng vệ chính là đội biên phòng trực thuộc quân đội, chỉ là danh xưng có chút giống với công an biên phòng thôi. Tuy nhiên, hôm nay bất luận thế nào, việc này là việc cấp trên quyết định. Chúng ta xét nhiêu đó cũng không có ý nghĩa gì. Vẫn là trở lại chuyện chính, thành phố Đông Cống chúng ta chỗ nào cũng đi đầu kéo theo những chân sau trong toàn tỉnh.
Vì sao không thể 'ủng hộ quân đội' một phần làm chút xây dựng chỉnh trang. Vừa rồi tư lệnh Tiền cũng nói, xây dựng tốt đội phòng vệ cũng là vì nhân dân thành phố Đông Cống.
Theo như lời tiền tư lệnh giới thiệu chúng ta hiểu được, công tác bảo vệ trị an thành phố Đông Cống có gần ba phần là do đội phòng vệ làm.
Nếu không phải thành phố Đông Cống chúng ta có tuyến biên giới, chỉ sợ, ba phần này đều do sở Công an hoàn thành.
Nếu đội phòng vệ giúp chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, càng chẳng cần nói đến chống lũ cứu trợ gì gì nữa. Chúng ta xây dựng để ủng hộ bọn họ, xuất ra một khoản tiền cũng là nên làm có phải không?" Lúc này, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cam Thủy Hưng mở lời. Việc này, tối qua đã thống nhất tư tưởng với lão Diệp.
- Trưởng ban Cam nói rất hay, đội phòng vệ đã đóng góp rất nhiều cho trị an, chính quyền thành phố chúng ta cũng không thể mắt thấy bọn họ gặp khó khăn mà không giúp đỡ.
Thực sự làm như vậy, làm lạnh cả ngàn trái tim anh em binh sĩ đội phòng vệ. Chúng ta sau này, còn muốn bình yên nữa hay không, còn muốn ổn định nữa hay không.
Chính là nói đến kết quả to lớn thành phố Đông Cống sẽ phát triển hài hòa, cũng phải làm tốt trị an mới được. Lần trước thành ủy không phải cấp cho sở Công an thành phố năm triệu dùng để xây dựng tòa nhà cho gia quyến công an sao.
Việc này vẫn chỉ một khoản tiền trong đó, mấy năm qua, chúng ta chẳng hề quan tâm đến đội phòng vệ.
Nếu nói đội phòng vệ người ta có cống hiến cho trận tự trị an, chúng ta lần này cũng phải ra sức giúp đỡ mới đúng.
Y Thanh Liên lập tức nói phụ họa.
- Ủng hộ quận đội thì phải ủng hộ, tuy nhiên, xét hiện trạng thành phố chúng ta, xuất hai mươi triệu, không đủ sức. hai ba triệu thì còn được.
Danh nghĩa chúng ta phải tranh thủ, nhưng, cũng phải lượng sức mà làm. Thật ra, lão Tiền có thể tranh thủ thêm tài chính từ phía cấp trên mà!
Nếu lãnh đạo quân đội có quyết tâm di dời đội phòng vệ, chẳng lẽ lại để thiếu hai mươi triệu này. Mấy năm nay, về mặt quân phí chi tiêu cũng không phải là vô cùng khó khăn.
So với thành phố Đông Cống chúng ta, các anh có lẽ nên coi là dư dả.