Quan Thuật

Chương 192: Tiến hành bầu cử như đối mặt với đại địch



Trưởng lão Lô Tiên Dật đã từng nói:

- Lô Vỹ, võ thuật truyền thống của Trung Quốc chúng ta là bảo vật truyền đời, mấy ngàn năm nay, có rất nhiều người nước ngoài muốn biết mà gây chuyện ăn cắp bí kíp nhưng đều cực kỳ khó thành công.

Có người nói, người Trung Quốc bảo thủ, trong gia tộc có khi ngay cả con gái cũng không truyền. Nhưng ngươi nghĩ xem, nếu để Quốc thuật tràn lan ra ngoài, tất cả người xấu đều có nội công trên người thì dân thường làm sao có thể tồn tại? Mặc dù bây giờ là thời đại vũ khí nóng, quốc thuật đã suy yếu. Nhưng ngươi thử nghĩ ngược lại xem, nếu những binh lính ứng dụng vũ khí nóng hiện đại đều là cao thủ ngũ đoạn vậy thì lực chiến đấu của một đội ngũ sẽ đáng sợ nhiều như thế nào. Hơn nữa người có căn cốt không tốt, ngươi truyền bí thuật cho hắn, vậy thì chính là làm mất mặt giới Quốc thuật chúng ta, không có lợi trong cạnh tranh.

Thật ra lúc ấy khi lão Phí truyền dạy Dưỡng sinh thuật cho Diệp Phàm cũng nói không khác gì. Cũng không thể nói là môn phái tự bó buộc mình, quan trọng là giới Quốc thuật tự có quy tắc ngầm của giới Quốc thuật.

- Lô Vỹ, cậu cũng hành khí thử xem.

Diệp Phàm không để ý Tề Thiên lại chuyên tâm kiểm tra tình huống trong cơ thể của Lô Vỹ.

Dựa vào cảm giác nói tu vi của Lô Vỹ đã đạt đến cảnh giới luyện kình tam đoạn, thiếu chút nữa có thể đột phá một cảnh giới nhỏ tiến lên giai đoạn Thuần Hóa.

Nếu phối hợp dược vật tốt, lại cộng thêm uy lực của quả Thái tuế có thể một lần hành động đã tiến vào cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn, nhưng hy vọng cũng không quá lớn.

Diệp Phàm trầm mặc một lúc, nhấc bút lên viết lên giấy tên của mười mấy loại thảo dược, tiện tay đưa cho Tề Thiên nói:

- Tề Thiên, trong mười mấy loại thảo dược này có mấy vị thuốc vô cùng quý. Ví dụ như sâm núi trên 30 năm, cỏ linh chi mang tính âm, thủ ô, ba loại dược liệu này nhất định phải sống hoang dại, giá tiền không hề rẻ. Cậu có thể kiếm được không?

Tề Thiên sau khi cầm lấy cũng không nhìn, trực tiếp hỏi:

- Ba vị thuốc này là quý nhất sao?

- Đúng vậy. Những thứ khác ví dụ như các loại thảo dược thông thường ở đâu cũng có, nhưng có mấy vị thuốc đắt thì không đắt nhưng khó tìm, còn phải xem vận khí của cậu, tôi đã vẽ đường đi ở dưới rồi.

Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm khắc nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Loại thuốc này phối hợp có phải dùng để luyện công không, khi em luyện công cũng cần phối hợp một số loại thuốc bắc ngâm rượu để trị thương.

Tề Thiên hỏi.

- Chú Tề, chú sắp có thể đột phá được cảnh giới Khai Nguyên tam đoạn rồi, cho nên tôi muốn xin một vị ẩn sĩ tiền bối, chế cho cậu và Lô Vỹ một phương thuốc để trợ lực đột phá đánh sâu vào.

Tên của loại thuốc này cũng tương đối phong cách, tên là "Lôi âm cửu long hoàn". Vĩ Tử dựa vào thuốc này cũng có thể đột phá đến cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn, nhưng cái này vô cùng khó.

Tôi luyện của cậu còn chưa đủ, thật ra chuyến đi này đối với một Cảnh sát hình sự như cậu có trợ giúp về cảm nhận của cuộc sống, tôi luyện cuộc sống nhất định phải nhiều, có lúc còn vô cùng mạo hiểm, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Có áp lực mới có động lực đột phá, nhưng ít nhất cũng có thể giúp cho cậu đột phá đến đỉnh cao cảnh giới Thuần Hóa đoạn thứ ba, qua hai ba năm lại có thể thuận lợi đột phá đến giai đoạn Khai Nguyên đoạn thứ tư.

Diệp Phàm lúc này cũng cười nói.

- Thật sao!

Lô Vỹ và Tề Thiên không hẹn mà cùng hỏi, trên mặt tràn đầy niềm vui, còn thiếu chút nữa là cười điên cuồng ra tiếng, nhưng hai anh chàng cũng biết quy tắc lúc nửa đêm, đành cố gắng liều mạng nín lại.

- Trưởng lão lúc ấy nói, mình muốn một lần nữa từ cảnh giới tu luyện Luyện Kính tam đoạn đột phá được cảnh giới Thuần Hóa đoán chừng phải sau một năm, còn nói về chuyện đột phá đến cảnh giới Khai Nguyên đoạn thứ tư, tuyệt đối là không có khả năng.

Lẽ nào thứ mà đại ca nói gọi là Lôi âm cửu long hoàn gì đó thật sự là dược hoàn tuyệt thế như vậy. Trưởng lão cũng là cao thủ thất đoạn! Lời của ông ấy nói lẽ nào cũng có thiên lệch, nhưng ông ấy cũng sắp trăm tuổi rồi.

Tâm tư của Lô Vỹ thay đổi nhanh như điện xẹt, chỉ cần có thể đột phá được một cấp nhỏ cũng xem như là kiếm lợi lớn, người luyện võ đối với chuyện tìm kiếm sức mạnh vĩnh viễn là lý tưởng lớn nhất của bọn họ.

- Anh Diệp, em lập tức gọi điện kêu người nhà chuẩn bị xong sẽ đưa tới, chậm nhất là hai ngày.

Tề Thiên thật sự là ngồi không yên, nếu không phải Diệp Phàm kêu gã ngày mai tới thôn đập Thiên Thủy chơi thì hắn sớm đã tự chạy về mua thuốc rồi, lập tức lấy điện thoại ra gọi về nhà.

- Lô Vỹ, còn phải làm phiền cậu một chuyện. Lần trước cái hạt màu xanh biếc trên gốc cây kỳ quái mà cậu lấy ra từ trong mộ có còn dư lại không?

Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi.

- Vẫn còn, tạm thời không dùng, cất ở trong hộp ngọc. Không giấu gì đại ca, trưởng lão nhà em cũng là một vị cao thủ thất đoạn, ông ấy nói không tìm được cách dùng như thé nào.

Còn nói thứ giống như hình dạng gốc cây kỳ quái đó không phải là Thái tuế bình thường, Thái tuế bình thường ngoài giá trị dinh dưỡng cao hơn một chút ra thì không có tác dụng gì lớn, hơn nữa niên đại cũng không quá dài.

Còn loại Thái tuế màu xanh biếc trong quan tài ở mộ, trưởng lão đã kiểm tra qua tài liệu, rất có thể là một loại Thái tuế gọi là Tử Địa Hoàng Bàn.

Trong quả có ẩn chứa khí âm tinh khiết nồng nặc, cùng với một loại Thái tuế màu đỏ, ẩn chứa linh khí cương dương bá đạo tên là Hỏa Long Tường Thiên đều là linh vật trong Thái tuế, có vạn tiền cũng khó có được.

Trưởng lão nói Tử Địa Hoàng Bàn, nếu phối hợp cùng với vật cực dương thì có thể chế ra vật đại bổ, nếu không sau khi dùng vì dược lực tính âm quá bá đạo, nên người dùng trái lại sẽ bị thương, nói không chừng còn có thể tạo thành tổn thương về kinh mạch, kết quả tồi tệ là tẩu hỏa nhập ma.

Lô Vỹ cũng không giấu diếm nữa, đem tất cả những gì mình biết nói ra toàn bộ.

Xem ra gã muốn đối đãi thẳng thắn với Diệp Phàm rồi, kỳ thực những điều này khi quản gia Thiên Lô nhỏ giọng nói bên tai Lô Vỹ, Diệp Phàm đã nghe lén thấy rồi, nhưng hắn cũng không nói thẳng ra, đang muốn có thể lấy ra thử một chút độ thành thực của những người anh em kết nghĩa.

Hiện tại thấy Lô Vỹ chịu đem loại bí mật lớn này nói ra, tỏ tõ tình huynh đệ của bọn họ là thật sự, chứ không phải là loại bạn bè toàn là quan hệ lợi ích.

Đương nhiên, tình anh em thuần tuý không thể có được. Cho dù là anh em ruột trước mặt lợi ích to lớn còn xung đột vũ trang, huống hồ là bạn bè khác họ kết nghĩa không có quan hệ huyết thống.

Cho nên nghe Lô Vỹ nói ra bí mật này, Diệp Phàm cũng rất yên tâm, nói thật, đời người trên thế gian này, muốn tìm được mấy người bạn bè tương đối thật lòng vẫn là khó khăn. Về cơ bản đều thuộc về loại hình bạn bè lợi dụng, có ăn có uống thì tới. Một khi bạn bè gặp phải chuyện khó khăn thì còn chạy nhanh hơn thỏ, loại người này là chủ lưu của xã hội.

- Được! Cậu kêu người nhà dùng ống tiêm nhỏ nhất hút ra hai giọt lớn bằng hạt đậu trong quả Thái tuế là được rồi, dược hoàn phối hợp xong, đảm bảo cậu có thể đột phá đến cảnh giới Thuần Hóa tam đoạn, tứ đoạn thì cần phải dựa vào may mắn, cái này tôi không dám khẳng định.

Diệp Phàm vô cùng tự tin nói, thay đổi suy nghĩ chợt nhớ đến bài thơ kỳ quái, không khỏi lên tiếng hỏi:

Lô Vỹ, bài thơ trong quan tài đá các cậu có nghiên cứu ra được bí mật gì không?

Hắn bất giác khẽ ngân nga bài thơ chó má treo trong quan tài, "Cố phán nhất tiếu mị niên yêu / Xuân bộc hàn điếu vạn cổ thu / Ngô tự hoài bão tiếu hồng trần /Thiên khoan địa đại nhâm tiêu diêu ""

- Bài thơ này rút cuộc là có ý tứ gì, thật sự là kỳ quái. Nếu nói là lão tổ tông Tông Định tiên sinh nhà cậu vô cùng phong lưu viết ra bài thơ này thì có lẽ không dừng ở loại trình độ này. Bài thơ này nhất định là có bí mật, có lẽ có liên quan đến kho báu hoặc là bí kíp Quốc thuật gì đó.

Diệp Phàm vô cùng khó hiểu, cứ lắc đầu, một chút đầu mối cũng không có.

- Ài! Ở trong nhà nghiên cứu lâu như vậy cũng không tìm ra được thứ gì, nói không chừng lão tổ tông Định Tông nhà em nhất thời cao hứng làm chuyện phiếm này. Thơ cái rắm, thuần túy chỉ là tán dóc.

Lô Vỹ không kìm được mắng lão tổ tông nhà mình một câu, nhưng ngay sau đó móc điện thoại ra nói:

- Vậy để em gọi điện thoại về kêu người trong nhà hút ra hai giọt trong quả mang đến.

Sáng ngày thứ hai, ba người Diệp Phàm dậy khỏi giường từ sớm. Vì hôm nay là ngày 1 tháng 1 năm 1996, ngày đầu tiên của năm mới, mặc dù nói được sắp xếp nghỉ phép, nhưng hôm nay cũng là ngày đặc biệt, là ngày Diệp Phàm đi chủ trì cuộc bầu cử chủ tịch thôn.

Diệp Phàm là giám sát đặc biệt của lần bầu cử này.

Vì ngày mài Trịnh Khinh Vượng mời mọi người tới Lang Đang Cốc săn thú, nên vừa vặn, sau khi bầu cử xong sẽ đi dạo xung quanh đợi ngày hôm sau săn thú.

Diệp Phàm cũng muốn tới xem một thôn tên là thôn Thạch Bình cách Thôn đập Thiên Thủy không xa, nghe nói thôn trang này cách xã Khanh Hương không xa.

Thị trấn Lâm Tuyền và xã Khanh Hương mặc dù nói là hàng xóm, nhưng cũng không thông đường, mà phải vòng một vòng lớn từ thị trấn khác đi qua mới có thể đến được xã Khanh Hương.

Sau này sau khi sáp nhập xã vào thị trấn phải tiếp tục đi như vậy thật sự là không được, quá bất tiện để quản lý. Trước mắt cần phải tìm được một con đường ngắn nhất có thể thông từ thị trấn Lâm Tuyền tới xã Khanh Hương.

Nghe nói thôn Thạch Bình có một con đường nhỏ nối tiếp với thôn đập Thiên Thủy. Nếu thôn Thạch Bình cách xã Khanh Hương không ra, nếu đem con đường nhỏ này nối thẳng trực tiếp đến thị trấn Lâm Tuyền thì có thể đi qua.

Nhưng Diệp Phàm cũng biết chuyện này thoạt nhìn thì dễ dàng, muốn làm lại vô cùng khó, quan trọng nhất chính là không có tiền. Trước kia lãnh đạo huyện ủy đoán chừng cũng có nghĩ đến, nhưng khổ là không có tiền nên đành phải bỏ qua.

Diệp Phàm muốn lợi dụng cơ hội tốt sửa chữa đường xá ở thôn đập Thiên Thủy để thực hiện lý tưởng này, nhưng cũng phải đi thăm dò trước rồi mới nói được, nếu cần năm sáu trăm vạn thì đành phải từ bỏ, căn bản là không vực dậy nổi, không có tiền thì làm gì cũng như công dã tràng.

Có Xuân Thủy và Đoàn Hải ở đó, lại cộng thêm Lâm Tuyền hôm nay còn tăng cường phái thêm hai mươi mấy người tới nên Diệp Phàm rất là yên tâm, hắn sớm đã dặn dò bốn vị lãnh đạo của tổ công tác đóng ở Thôn đập Thiên Thủy rồi.

Vốn là Diệp Phàm đề nghị không cần điều động binh lực như vậy. Hiện tại Thôn đập Thiên Thủy rất là yên tĩnh, nhưng Tần Chí Minh và Thái Đại Giang bị người của thôn đập Thiên Thủy dọa cho sợ mấy lần nên vẫn không yên tâm, cuối cùng cứ quyết định như vậy.

Ăn xong điểm tâm, mới 7 giờ, ba người Diệp Phàm đã tới phòng làm việc, hai mươi mấy nhân viên công tác rút ra từ các phòng của Ủy ban nhân dân đã tập hợp đầy đủ.

Thật ra chính là cảnh sát đã chiếm hơn phân nửa, gần 15 người, võ trang đầy đủ, nào là dùi cui, súng lục, máy bộ đàm, chỉ là không có tấm chắn.

Nghe nói thôn đập Thiên Thủy hôm nay bầu cử, trên huyện cũng vô cùng coi trọng, lo lắng Phó chủ tịch thị trấn trẻ tuổi Diệp Phàm năm nay không ở lại được, cho nên đặc biệt phái xuống năm đồng chí cảnh sát hình sự tham gia.

Ngay cả tấm lá chắn mà đội phòng ngừa bạo lực sử dụng cũng được chuẩn bị kĩ càn. Phía bên cảnh sát do Triệu Thiết Hải tự mình dẫn đội. Lúc trước trong huyện vốn định phái ra cảnh sát vũ trang tới giúp đỡ, nhưng bị Diệp Phàm cương quyết từ chối.

- Tôi dùng chiếc mũ quan trên đầu ra đảm bảo, nếu lần này tuyển cử xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ chủ động từ chức! Chấp nhận trừng phạt của pháp luật quốc gia!

Đây chính là lời hứa trịnh trọng của Diệp Phàm đối với lãnh đạo trên huyện, lúc ấy khiến cho Chủ tịch huyện Trương Tào Trung cũng nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa, thầm nghĩ người thanh niên này có bản lĩnh thật sự hay là lỗ mãng, chỉ có sau tuyển cử mới có thể biết được.

Bí thư Lý Hồng Dương âm thầm gật đầu, "Tiểu Diệp đã thành thục rồi, đã mơ hồ có khí chất đại tướng chủ quyền một phương rồi, là hạt giống tốt. Có thể tiếp tục quan sát, cơ hội thành thục có thể trở thành thân tín trung tâm."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.