Quan Thuật

Chương 1910: Chủ tịch Chúc khích lệ



"Cửu tự" từ này Tô Lưu Phương nghe cũng hiểu được, ý chính là cửu đẳng. Quả nhiên, Tô Lưu Phương rõ ràng không khép miệng lại được, kinh ngạc hỏi:

- Thật sao?

- Chắc chắn là thật, sư mẫu.

Vương Triều xoay người đắc ý nói.

- Tốt tốt tốt! Phương Thành có thể có đệ tử như cậu tin rằng ông ấy sau khi biết tin cũng sẽ rất vui. May mắn Trang Thành không gây ra chuyện gì, nếu không y đã gặp họa lớn rồi.

Tô Lưu Phương có chút xúc động.

- Ha ha.

Diệp Phàm bình tĩnh cười.

- Viên Viên gần đây thế nào?

Tô Lưu Phương hỏi.

- Cũng bình thường ạ.

Diệp Phàm đáp.

- Hai đứa cũng đã lớn, chính con cũng đã 27 tuổi, mà Viên Viên cũng đã 25. Ta thấy hai con nên đính hôn. Khi nào có cơ hội thì nên nói với nhà họ Kiều một tiếng. Nên làm thì làm đi. Hơn nữa, nghe nói làm lãnh đạo như con có cuộc sống gia đình ổn định cũng thuận tiện trong việc đề bạt hơn. Trong con mắt của những người ngoài con không còn trẻ con nữa. Hiện giờ con đã là chủ tịch của một thành phố, không phải là con nít nữa. Làm chuyện gì cũng cần phải điềm đạm, chín chắn mới được.

Tô Lưu Phương khuyên nhủ.

- Việc này, con nghĩ hai năm nữa hẵng nói sau. Đàn ông 30 tuổi mới kết hôn cũng bình thường. Với lại con cũng muốn trong khoảng thời gian này có thêm nhiều thời gian cho sự nghiệp. Sư mẫu xem Tồn Quân đã hơn ba mươi, Vương Triều cũng đã 35, 36 gì đó rồi mà vẫn chưa kết hôn. Còn chuyện người ngoài nói như thế nào thì con không quan tâm.

Diệp Phàm nói.

- Vương Triều, hay là có cơ hội tôi giới thiệu cho cậu một cô nàng con nhà gia giáo?

Tô Lưu Phương không ngờ lại muốn làm bà mối. Bởi vì bà nghĩ đến cuộc hôn nhân bất hạnh của mình cho nên, luôn mong mọi người thân thích được hạnh phúc.

- Việc này, ha ha ha ha…

Vương Triều ngượng ngùng vuốt vuốt tóc.

- Cậu nhóc này, sư mẫu tôi đồng ý làm bà mối cho cậu, cậu còn nhăn nhó cái gì? Còn không mau cảm ơn sư mẫu sao?

Diệp Phàm tức giận hừ nói.

- Cảm ơn sư mẫu!

Vương Triều nhăn nhó như đàn bà cảm ơn một câu sau đó ngượng ngùng nói:

- Việc này, anh Diệp, tôi thật sự cũng có mục tiêu theo đuổi rồi.

- Có mục tiêu rồi, ở đâu, dáng dấp thế nào, họ tên gì? Là con nhà ai?

Lam Tồn Quân đứng bên cạnh hỏi dồn.

- Bố đây kết hôn anh quan tâm làm quái gì?

Vường Triều tức giận quát Lam Tồn Quân một câu.

- Là tôi sốt ruột thay cho anh thôi.

Lam Tồn Quân mặt dày mắng lại.

- Hoàng đế còn không vội thì thái giám vội gì chứ?

Vương Triều thiếu chút nữa trợn tròn mắt.

- Tốt lắm, tôi cũng tò mò, nói cho chúng tôi nghe thử xem nào.

Diệp Phàm nói.

- Việc này, anh Diệp, hiện tại còn chưa có gì đáng nói, để sau này xem tiến triển thế nào rồi nói sau.

Không ngờ Vương Triều đỏ mặt thẹn thùng đáp.

Biết là anh ta ngại nói chuyện này trước mặt đông người. Mấy người Diệp Phàm cũng thôi không hỏi nữa.

Tô Lưu Phương ở lại đó một tối rồi mới về.

Mà nhà họ Tô cũng rất rõ ràng, trưa ngày hôm sau đã chuyển 3 tỷ đến tài khoản của tập đoàn Vinh Quang và nhà máy đường Dương Xuân.

Việc này cũng là do Diệp Phàm bỏ công sức. Tập đoàn Vinh Quang cũng thu hồi lại tám phần tiền, thật ra có thể sắp xếp ổn thoả với những hộ cho vay.

Còn về vụ án của Tô Trang Thành Diệp Phàm cũng đã bảo Thiết Chiêm Hùng, từ Thiết Chiêm Hùng tác động nhất định lên Thứ trưởng Thôi Cảnh Hạo.

Tất cả mọi người đều ngầm hiểu trong lòng mà không cần nói ra. Thôi Cảnh Hạo cũng là người thẩm vấn Tô Trang Thành. Việc này đối với cao thủ mà nói thì là việc không khó khăn gì. Tô Trang Thành là người đứng phía sau thao túng, không phải là ai cũng biết mặt y, anh ta nói không phải là y thì sẽ không phải là y.

Đương nhiên, người có liên quan trực tiếp như Trần Đông Kinh phải bị pháp luật trừng trị. Ấy thế nhưng, nếu Diệp Phàm đã nói là không truy cứu thì hình phạt cũng sẽ được xem xét giảm nhẹ một chút.

Pháp luật vốn công bằng, nhưng thi hành pháp luật lại chính là con người. Con người có thể làm thế này thế khác. Đương nhiên, vì việc này nhà họ Tô cũng phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng, tổn thất mấy chục tỷ. Người được lợi chính là Diệp Phàm và Lam Tồn Quân đang quản lý nhà máy đường Dương Xuân.

Có khoản tiền này, tin rằng phát triển nhà máy đường cũng sẽ không khó khăn gì.

Mười ngày sau, nhà máy đường Dương Xuân chính thức khởi công xây dựng nhà máy mới. Dự án xây dựng thành phố Đông Cống cũng được khởi động. Thỏa thuận hỗ trợ xây dựng trụ sở làm việc Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống của thành phố Thủy Châu cũng được tiến hành cùng ngày.

Bởi vì có đủ tiền, cho nên, Diệp Phàm rút hai trăm triệu ban đầu định dùng cho nhà máy đường về để quy hoạch xây dựng tòa nhà Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Dù sao nước phân không chảy ra ruộng người ngoài nên đám người Đới Trung Cường cũng không hạch sách gì thêm nữa.

Tòa nhà Trung Hoa Lư thị mà nhà họ Lô muốn xây dựng cuối cùng đã xác định được vị trí. Tổng cộng 36 tầng, tức là cao tầm một trăm mét. Tòa nhà Trung Hoa Lư thị trở thành công trình kiến trúc tiêu biểu của thành phố Đông Cống.

Kế hoạch ban đầu dự định là 60 tầng, tuy nhiên, Diệp Phàm đã ngăn lại. Đối với sự phát triển của thành phố Đông Cống, thì xây 60 tầng chắc chắn là lỗ vốn. Diệp Phàm hiểu được ý tốt của nhà họ Lô nhưng không thế cứ tùy tiện như vậy.

Diệp Phàm cảm thấy vui hơn chính là ủy viên trung ương, Chủ tịch thành phố Tân Môn Lam Bình Phong đã tự mình dẫn đoàn lãnh đạo thành phố Tân Môn đến Đông Cống.

Hôm nay thành phố Đông Cống được dọn dẹp sạch sẽ, toàn thể cán bộ công nhân viên cho đến cả học sinh đều đi tham gia quét đường. Để chào đón đoàn người Lam Bình Phong, cả thành phố Đông Cống treo đèn kết hoa như mừng năm mới.

Sau khi Diệp Phàm báo cáo Chủ tịch Chúc việc Chủ tịch Lam đến thành phố Đông Cống khảo sát xong, Chủ tịch Chúc rất vui, khen ba tiếng "Tốt" liên tiếp. Sau đó nói cũng sẽ tự mình xuống dẫn chủ tịch Lam đi tham quan Đông Cống.

Chúc Nham Phong tuy cùng cấp bậc với Lam Bình Phong nhưng Tân Môn là thành phố trực thuộc trung ương, Bí thư Thành ủy là ủy viên bộ Chính trị.

Mà gần đây Lam Bình Phong thế rất lớn, tiếng nói ở thành phố Tân Môn cũng khá có trọng lượng. Cho nên, Chủ tịch Chúc không thể không thận trọng khi ông ta đến đây.

Nếu Lam Bình Phong có thể đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Tân Môn thì đó là một bước lên trời.

- Chủ tịch Lam, chào mừng anh đến Đông Cống!

Chủ tịch Chúc bắt tay Lam Bình Phong.

- Đông Cống là một địa phương tốt, làm việc ở đây quả thật không tồi.

Lam Bình Phong cười ha hả nói.

- Chủ tịch Lam quá khen.

Chủ tịch Chúc cười đáp lễ.

- Chủ tịch Chúc, tỉnh Tây Lâm các anh đã giành được một món đồ quý rồi.

Lam Bình Phong cười ha hả.

- Giành được đồ quý? Đồ quý nào vậy nhỉ?

Chúc Nham Đỉnh có vẻ không hiểu, nhìn Lam Bình Phong chờ giải thích.

- Chủ tịch Diệp của các anh chính là món đồ quý đó thôi.

Lời Lam Bình Phong nói thật sự làm người ta giật mình.

- Cậu ta…

Chúc Nham Đỉnh nhìn Diệp Phàm một cái, gật gật đầu nói:

- Thật sự là một món đồ quý. Tôi thấy tỉnh Tây Lâm rất may mắn có thể có một cán bộ như vậy đến giao lưu.

Chủ tịch Chúc nói câu này ý hoàn toàn thừa nhận thành tích của Diệp Phàm. Tất nhiên, những cán bộ khác xung quanh đều cảm thấy có chút chua xót.

- Chủ tịch Diệp, nghe nói thành phố Đông Cống các cậu muốn xây dựng tòa nhà cao 36 tầng. Đối với một thành phố cấp ba, như vậy cũng là khá lớn nhỉ.

Lúc này Lam Bình Phong vừa đi vừa nói.

- Ha ha, việc này chứng tỏ Đông Cống có tiềm lực phát triển. Tập đoàn Lô thị Thủy Châu là một tập đoàn lớn. Bọn họ chắc chắn có tầm nhìn xa, trong việc kinh doanh chắc chắn có nhận định riêng. Khi kinh tế thành phố Đông Cống bắt đầu đi lên, dần dần bước vào thời kỳ phát triển mạnh. Diện tích nội thành không ngừng mở rộng. Còn về một thành phố Đông Cống mới thì tin rằng chỉ hai năm sau sẽ hiện ra trước mặt mọi người.

Diệp phàm nói rất tự tin.

Hôm nay diễn viên chính là Diệp Phàm. Lam Bình Phong đều như vô tình mà lại là cố ý kéo Diệp Phàm vào những vấn đề quan trọng.

Chủ tịch Chúc cũng có ý bồi dưỡng Diệp Phàm. Cho nên, lại khiến cho Nông Cao Vân, người đang tạm thời chủ trì công tác Thành ủy Đông Cống có chút buồn bực.

Hoàn toàn là vai phụ cho Diệp Phàm chỉngẫu nhiên đôi câu mới được nhắc đến. Hai vị đầu sỏ kia không nói chuyện cùng thì cũng không thể tự nhiên nói chen vào được.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Chủ tịch Chúc liền gặp riêng Diệp Phàm.

- Thế phát triển gần đây không tồi. Tập đoàn Vinh Quang tuy nói tổn thất mấy trăm triệu nhưng dần dần đã ổn định.

Nghe nói nhờ số tiền này mà tâm lý các hộ cho vay đã ổn định. Thậm chí có người còn tự động điều chỉnh lợi tức xuống 1,5%, đây là mức có thể chấp nhận được.

Tập đoàn Vinh Quang đã dần dần đi vào quỹ đạo. Dù sao tập đoàn Vinh Quang cũng là tập đoàn tư nhân, chỉ cần ổn định là được.

Mục tiêu tiếp theo của cậu chính là phát triển nhà máy đường Dương Xuân. Phải biết nhìn xa, tiến tới một cách mạnh mẽ.

Nếu có thể phát triển ngành đường của thành phố Đông Cống chúng ta giống như tỉnh Nam Phúc các cậu thì tốt. Muốn cho một công ty cấp sở trở thành doanh nghiệp lớn của nhà nước thì phải có thành tích.

Sau khi bảo Diệp Phàm ngồi xuống Chủ tịch Chúc nghiêm mặt dặn dò.

- Điều này thì không cần nghi ngờ gì. Thật ra, lúc trước tôi lựa chọn Lam Tồn Quân chính là để phát triển nhà máy đường. Tin rằng có sự ủng hộ của Giám đốc Lam thì việc phát triển nhà máy đường càng thêm phần thuận lợi.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, ứng cử viên này của cậu không tồi. Từ bộ Thương mại xuống đây, có kinh nghiệm vững vàng về mặt kinh doanh.

Nói về việc kinh doanh có lẽ cậu ta còn nhìn xa rộng hơn chúng ta. Tuy nhiên, tôi hi vọng cậu có thể dành chút thời gian theo dõi hoạt động của nhà máy đường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Các cậu di dời nhà máy vì việc xây dựng thành phố là một ý tưởng tốt. Như vậy sẽ hợp nhất việc phát triển nhà máy đường và xây dựng thành phố Đông Cống, sử dụng tốt tài nguyên, hơn nữa cũng không gây ra xung đột.

Chủ tịch Chúc đang có tâm trạng không tồi, những lời nói này đều là có ý khen ngợi Diệp Phàm.

- Chủ tịch Chúc, đến đây mấy tháng, cuối cùng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó cho tôi.

Diệp Phàm nói xong đưa tài liệu đặt lên trước mặt Chủ tịch Chúc.

- Nhiệm vụ tôi giao cho cậu?

Chủ tịch Chúc hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm một cái nói.

- Không nhanh như vậy chứ. Sáu mươi triệu biến thành sáu trăm triệu. Nhà máy đường còn chưa bước vào thời kỳ phát triển bình thường, cậu lấy gì để hoàn thành nhiệm vụ tôi giao.

- Ha ha, nếu Chủ tịch Chúc xem qua tài liệu mà vẫn cho rằng tôi không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cố gắng gấp bội.

Diệp Phàm vẻ mặt đầy tự tin cười nói.

- Vậy được, để tôi xem tài liệu này có gì mà cậu tự tin thế. Nếu không thể khiến tôi vừa lòng thì tôi sẽ cho rằng cậu có chút kiêu căng đấy nhé.

Chủ tịch Chúc thản nhiên hừ một tiếng, cầm tài liệu cẩn thận lật xem.

Thật lâu sau mới buông xuống.

- 3 tỷ, tiền đã đem về đây chưa?

Vẻ mặt Chủ tịch Chúc đầy kinh ngạc.

- Xét thấy tình hình đặc thù của tập đoàn Vinh Quang, chúng tôi tạm thời cho mượn 1 tỷ để họ vượt qua cửa ải khó khăn này. Lợi tức chia theo tỷ lệ 1 phần và 5 phần. Còn lại 2 tỷ có thể giao toàn bộ cho tập đoàn Đường Đông Cống.

Diệp Phàm nói.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.