Nghe nói sau này Võ Đang cũng phái cao thủ đi truy bắt Nô Cẩu Tống Đức. Tuy nhiên tên này thân thủ quả thực vô cùng lợi hại, đến chẳng ai biết đi chẳng ai hay.
Cho dù là Võ Đang có phái cao thủ xuống, nhưng thế giới này rộng quá, đi đến đâu để tìm hắn chứ? Cuối cùng đành chịu vậy.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu nói.
- Nghe nói người này rất giỏi hóa trang, lúc thì cải trang thành phụ nữ, lúc thì lại thành một thiếu niên, khiến cho người ta không biết thế nào mà đề phòng được. Có khi, một người lạ mặt nào đó ngồi ăn cơm với anh chính là Nô Cẩu Tông Đức đó. Tuy nói trong tài liệu cũng có ảnh của hắn, nhưng chụp mờ quá. Căn bản không thể nhận ra hình thật của người này.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không sao, Nô Cẩu Tông Đức thiên biến vạn hóa, nhưng có một điểm hắn không hóa trang được.
Thiết Chiêm Hùng trước kia đã đi mấy lần rồi, vì vậy gã là người đến sớm nhất, Diệp Phàm là người đến thứ ba. Một giờ sau, mấy người an hem cũng lần lượt đi vào. Phát hiện quả nhiên bên trong cũng có mấy người gốc Hoa da vàng tóc đen đang uống rượu.
Đại sảnh của quán rượu rất rộng rãi, có ba cửa. Chiều rộng đến khoảng 4m chiều sâu thì nhìn qua cũng phải đến 50 mét. Trong quầy ba có cả thợ pha chế rượu người Anh đang cầm chai rượu tung lắc giống như đang trình diễn ảo thuật vậy.
Còn những nhân viên với trang phục kỳ quái đi đi lại lại. Mùi rượu, mùi khói, mùi mồ hôi và son phấn quyện lại khiến cho không khí trở nên vô cùng ngột ngạt.
Hơn nữa, những tiếng nhạc jazz đinh tai nhức óc vang lên, khiến cho người ta đang ở một quán bar ở miền tây nước Mỹ.
Một số "ma men" thì ngậm điếu xì gà trên miệng, để lộ ra hàm răng vàng khè. Nơi này, làm cho người ta có cảm giác kỳ lạ, nhưng không khiến người ta cảm thấy bẩn thỉu và hôi thối.
Khi cô xoay người thì chân váy cũng lật lên lật xuống, thỉnh thoảng lại để lộ ra "phong cảnh" bên trong.
"Phong cảnh" cũng khá mê người. Evanna bên trong chỉ mặc một chiếc quân tam giác mỏng tang, vì vậy khi chiếc váy bên ngoài bị lật lên thì cặp mông trắng ngần và đám "cỏ xanh" không yên phận như muốn kích thích giác quan của đám mày râu.
Có một số con "ma men" còn lợi dụng sờ soạng, nhưng Diệp Phàm phát hiện Evanna thân thủ khá nhanh nhẹn, những tên ma men này tuy giơ tay lên nhưng chưa ai có thể động được vào người cô.
Mà Evanna cũng không tức giận, thậm chí con xông xuống chỗ đám bạn cười khanh khách. Còn những tên không sờ được thì cũng chỉ biết cười hô hố với nhau, thông thường sẽ gọi thêm một chai rượu ngon nữa, coi như là để bồi thương.
- Người phụ nữ này thật không đơn giản.
Diệp Phàm nói với Thiết Chiêm Hùng.
- Chắc chắn là không đơn giản rồi. Bề ngoài thì là bà chủ thôi, tôi nghĩ cô ta ít nhất cũng phải có thân thủ tam đẳng. Nếu không, sao lại chẳng có ai động được vào người cô ta?
- Mẹ kiếp, loại thuốc này đúng là không mê nổi. Mặt ai nấy cũng đều trở nên dữ tợn như ma quỷ vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước kia dùng thuốc này xong, lần nào mặt mũi tôi cũng trở nên dữ tợn như một tên đồ tể. Bây giờ kỹ thuật càng ngày càng cao, nên trông cũng không khó coi như vậy nữa.
Tuy nhiên, nếu phải gây chuyện, thì phải nên chuẩn bị kỹ càng. Người của Đông Cẩu ra tay rất tàn độc. Phải chú ý súng ống, vũ khí lạnh thì chúng ta không sợ. Nhưng viên đạn thì chẳng có mắt đâu.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt thận trọng nói.
- Tôi nghĩ, trong này bọn họ không dám dùng súng đâu, bởi dù sao tiếng súng cũng rất lớn, sẽ khiến cảnh sát chú ý. Tôi tin rằng những tên đứng đầu của Đông Cẩu cũng không muốn để người khác chú ý đâu.
Diêp Phàm lắc lắc đầu nói.
- Mong là như thế.
Diệp Phàm gật gật đầu, Diệp Phàm liền gọi điện cho Vương Nhân Bàng để "giao việc" cho gã.
Người này nghe xong liền cười ha hả nói:
- Có chuyện tốt như thế này, Nhân Bàng này sẽ cống hiến hết sức. Người khác không sờ được, chẳng lẽ tôi cũng không sờ được sao? Nực cười! Xem tôi nghịch cái mông của Evanna thế nào nhé. Đến lúc đó mọi người đừng có chảy nước miếng ra là được. Ha ha! Tuy nhiên, đại ca Diệp, nếu đã là làm việc cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống, thì có chút thưởng để khích lệ hay không?