- Tôi chạy chọt khắp nơi mới được hơn bốn trăm triệu. Tạm thời trả một phần đi, tôi sẽ nghĩ thêm cách khác. Nếu như thật sự không trả được hết, Cam Vũ Thuần tôi ngồi tù thì ngồi tù!
Cam Vũ Thuần dựa nửa người vào lòng Diệp Phàm, thái độ lại khá thành khẩn. Hơn nữa, giọng điệu tràn đầy bất lực và mất mát.
- Được rồi, mọi người xin trật tự một chút. Vừa rồi Chủ tịch Cam đã chuẩn bị đến 4 trăm triệu. Những ai có giấy vay nợ, chúng tôi sẽ trả trước cho mỗi người một phần năm số tiền vốn. Mọi người đừng nóng vội, ai cũng có phần cả, xếp thành hàng, sắp xếp thứ tự xong thì trả tiền.
Diệp Phàm lớn tiếng kêu lên.
Vừa nghe Diệp Phàm nói, đám người nhốn nháo cả lên, càng chen chúc lại đấy hơn. Người nào người nấy cũng giơ giấy cho vay lên to tiếng kêu, muốn tranh lấy tiền trước.
Lúc này lại có một giọng nói lớn tiếng xổ ra một câu:
- Chỉ có tí tiền, nghe nói tập đoàn Vinh Quang nợ hơn mấy tỷ, bốn trăm triệu chỉ có thể nhét vào kẽ răng. Chúng ta vẫn nên mau chóng chen lên lấy tiền, bằng không chậm chân là không lấy được đâu. Hơn nữa, tập đoàn Vinh Quang sắp phá sản rồi, lấy tiền đâu ra mà trả hết?
Nghe người này kêu lên như vậy, đám người không thể chặn nổi nữa, toàn bộ xông về phía Cam Vũ Thuần. Mười mấy vị công an đều bị đẩy ngã trái ngã phải, sắp không trụ nổi nữa.
- Dừng tay, Diệp Phàm tôi tại nơi này, lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống nói với mọi người một lần nữa. Người nào còn dám gây chen lấn vô tội vạ thì một đồng cũng không trả.
Lời Diệp Phàm nói như có ma thuật. Đám người lập tức ngây ra, tất cả đều ngừng lôi kéo.
- Xếp hàng!
Tiếp theo Vương Triều dữ dằn hô một tiếng, bên kia lại có thêm mười mấy vị công an người nào người nấy tay cầm côn, qua đây duy trì trật tự.
Đám người sau khi ngây ra mặc dù không có hành động gì, tuy nhiên, cũng không xếp hàng.
- Mới có bốn trăm triệu, sao có thể trả hết được? Hơn nữa, chúng ta chỉ sợ chậm một chút thôi là không lấy được rồi.
Một ông lão khóc lóc, nước mắt dàn dụa.
- Nếu như không đủ, Ủy ban nhân dân thành phố trước sẽ cho tập đoàn Vinh Quang mượn, Diệp Phàm tôi ở nơi này, cam đoan, bất cứ hộ cho vay nào có giấy vay nợ đều có thể nhận trước một phần năm tiền vốn. Nếu như không lấy được tiền thì cứ đến hỏi Diệp Phàm tôi.
Diệp lão đại trước mặt mọi người như một pho tượng thiên thần, khẽ ôm một mỹ nữ. Mọi người đều không phát hiện ra, trên khuôn mặt Cam Vũ Thuần không ngờ lại đỏ ửng lên.
Kỳ thực, Diệp lão đại dám nói chắc chắn như thế, là bởi vì bên Vương Triều và Thiết Chiêm Hùng đã nhanh chóng hành động. Mà người Lô gia cũng giúp một tay, Trần Khiếu Thiên đích thân ra trận, đã bắt được mấy tên lén trốn ra nước ngoài trở về.
Đối với những cao thủ đó, muốn bắt dân nhập cư trái phép trở về cũng không phải chuyện khó. Lô gia rất thông hiểu tình hình của cả hai bên hắc bạch đạo, làm chuyện này chỉ cần đập vào chút tiền mà thôi. Mà trên thực tế, khoản tiền này của tập đoàn Vinh Quang cũng đã thu hồi được một ít rồi. Những chuyện này, cục Công an tạm thời chưa công bố, cho nên, đến cả Cam Vũ Thuần cũng không biết.
Quan trọng nhất là Công ty Bảo hiểm Huệ Cảnh thực hiện vụ lừa đảo đã dần lộ ra một mặt thật. Theo tin tức mà Lý Khiếu Phong của Tổ A truyền đến từ cục An ninh quốc gia là: "Công ty Bảo hiểm Huệ Cảnh chắc chắn có liên quan đến tập đoàn Tô thị ở thủ đô."
Diệp Phàm đang suy ngẫm, chẳng lẽ đứng sau hàng loạt những sự việc này chính là tập đoàn Tô thị. Mà làm một hành động lớn như vậy, mục đích cuối cùng chẳng lẽ lại chính là mình. Còn tập đoàn Vinh Quang cùng nhà máy đường Dương Xuân cũng đều là người bị hại mà thôi.
Về phần lão già Y Kiệt Minh này, có lẽ lúc nãy đã bị dọa hết hồn hết vía rồi, đợi sau khi các hộ cho vay bình ổn lại lão già này lập tức chui vào xe, đến cả cơm trưa cũng không muốn ăn, trực tiếp lên đường về tỉnh.
Lúc trở về có ăn phấn trân châu hay không thì không biết được. (Ăn phấn trân châu có thể trắng da, ý nói ông ta tối sầm mặt mày)
Hừ, muốn chơi ta à, ông đây còn chơi ác hơn cả ngươi đấy. Nhìn Y Kiệt Minh chật vật đi khỏi, Diệp lão đại hừ lạnh không trong lòng một tiếng.
Điều này, chủ yếu là vì Diệp lão đại không phải người thường. Trường hợp này đối với Y Kiệt Minh mà nói đúng là kinh khủng, nhưng đối với Diệp lão đại, chỉ như trò trẻ con mà thôi. Cho tới hiện giờ, chỉ có Diệp lão đại động thủ đánh người, chứ làm gì có người có thể đánh bại hắn.
- Cám ơn anh.
Lần này, lời "cám ơn" của Cam Vũ Thuần là xuất phát từ tận đáy lòng.
- Có gì đâu, giúp cư dân thành phố giải quyết khó khăn là chức trách của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi mà.
Diệp lão đại nhún vai, giả bộ thoải mái, nói.
Nào biết, chỉ trong chớp mắt, Y Cao Vân lập tức cho mở hội nghị Đảng thành phố.
Có lẽ là do trong lòng người này thấy khó chịu, vở kịch vừa rồi đồng chí Vương Triều diễn hẳn là không qua mắt được lão cáo già này.
"Vương Triều anh không nghe lời đồng chí Y Cao Vân nhân vật số một đại diện Thành ủy mà lại đi nghe lời Chủ tịch thành phố, trong lòng người ta tất nhiên sẽ nhức nhối không thôi". Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, cũng không biết được ông ta định làm cái gì.
- Tập hợp tất cả mọi người lại, chúng ta bàn một chút về chuyện tập đoàn Vinh Quang. Mấy ngày gần đây, chuyện của tập đoàn đã gây ra huyên náo lớn, nếu như chúng ta không ngăn lại, hậu quả chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng nổi. Cho nên, bất ngờ triệu tập cuộc họp này là điều bất đắc dĩ.
Y Cao Vân liếc nhìn mọi người một cái, nói.
- Ừm, không thể kéo dài được nữa. Kéo dài thêm nữa chỉ sợ sẽ thành ra to chuyện. Tình huống hôm nay vô cùng nguy hiểm. May mắn Chủ tịch tỉnh Y không có việc gì, nếu thực sự có việc gì, phỏng chừng toàn bộ đều rớt khỏi ghế luôn ấy chứ.
Phó Bí thư Thành ủy Thái Phi vẻ mặt nghiêm túc, nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Chủ tịch Diệp, vừa rồi anh có hứa hẹn, nếu như tập đoàn Vinh Quang không đủ tiền để trả 20% tiền vốn cho các hộ cho vay thì Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống sẽ ra mặt đảm bảo phải không?
Đồng chí Quách Tắc Quân, Phó Chủ tịch thường trực thành phố mới được điều tới thay cho đồng chí Lam Tồn Quân không ngờ lại ném bom về phía Diệp lão đại.
- Tôi đã nói như thế.
Diệp Phàm không lảng tránh, liếc nhìn Tiểu Quách Tử một cái, trực tiếp gật đầu, nói.
- Chủ tịch Diệp, anh hứa hẹn tùy tiện, nói năng thiếu suy nghĩ như vậy có thể khiến cho Ủy ban nhân dân thành phố rơi vào tình huống nguy hiểm không thể cứu vãn được đấy.
Tập đoàn Vinh Quang căn bản là một đầm lầy sâu không đo được đáy, theo điều tra, đã bị Nguyên Trưởng phòng Tài vụ Cam Anh Anh nuốt mất mấy trăm triệu.
Lại bị một công ty bảo hiểm nào đó lừa mất gần một tỷ. Bởi vậy có thể đoán được, tập đoàn Vinh Quang vay tư nhân không dưới 1,5 tỷ.
Mà tập đoàn Vinh Quang còn nợ ngân hàng 5 trăm triệu. Hiện giờ Cam Vũ Thuần mới gom được 4 trăm triệu, còn phải trả mấy tỷ nữa.
Chủ tịch Diệp, tôi thật sự không nghĩ ra anh có lý do gì, lại đi đồng ý giúp bọn họ chùi mông. Tôi muốn hỏi anh, anh muốn dùng cái gì giúp bọn họ chùi mông?
Thái Phi trực tiếp chiếu tướng.
Ngày đó nhậm chức, vốn định ra oai với Diệp Phàm chỉ đơn độc có một mình, kết quả ngược lại lại bị Diệp lão đại làm cho mất hết mặt mũi. Cho nên, thù này đã nuôi trong lòng. Hơn nữa, Thái Phi đến thành phố Đông Cống là có nhiệm vụ phải làm. Chỉ nhắm vào cái ghế Bí thư Thành ủy của Vi Lý Quốc mà thôi. Nhưng đầu tiên phải chọn một quả hồng nhũn mà miết, sau đó mới bắt đầu chèn ép đám người Y Cao Vân, cuối cùng đạt tới mục đích thống nhất Thành ủy Đông Cống.
- Tôi chỉ đồng ý nếu như tiền tập đoàn Vinh Quang mượn từ bên ngoài dùng để trả 20% số vốn nợ tư nhân mà không đủ thì Ủy ban nhân dân thành phố mới ra mặt cho bọn họ mượn mà thôi.
Tôi cũng đã tính sẵn trong đầu rồi, tập đoàn Vinh Quang nợ tư nhân nhiều nhất là mấy tỷ, mà 20% của mấy tỷ tiền vốn này không quá mức ba, bốn trăm triệu.
Nếu như Chủ tịch Hội đồng quản trị Cam đã gom được gần bốn trăm triệu, chúng ta căn bản là không phải bỏ ra đồng nào cả, đúng không? Đồng chí Thái Phi, tôi không thấy Diệp Phàm tôi có chỗ nào mà ăn nói tùy tiện, mạnh mồm cả.
Anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi kéo Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống vào vũng bùn. Có một số việc, nói năng phải có căn cứ. Nói năng xằng bậy chính là bôi nhọ danh dự của người khác đấy.
Diệp Phàm nói với ngôn từ sắc bén, liếc nhìn Thái Phi một cái, nói thêm:
- Hơn nữa, Ủy ban nhân dân thành phố với tư cách là Ủy ban nhân dân thành phố của dân nhân Đông Cống, vào tình huống đấy, chúng ta không đứng ra có được không?
Dù cho là về việc bảo vệ đám người Chủ tịch tỉnh Y, cũng phải đứng ra. Vừa rồi không phải anh cũng nói rồi sao, Chủ tịch tỉnh Y nếu như xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, tất cả những người đang ngồi ở đây đều sẽ bị rớt ghế hết.
Ha ha, vì mọi người, đừng nói Ủy ban nhân dân thành phố phải bỏ tiền ra, mà cho dù biết rõ là vũng bùn, chúng ta cũng vẫn phải nhảy vào, các vị nói xem Diệp Phàm tôi nói có đúng không?
Thái Phi vừa nghe, lập tức nghẹn họng. Thái Phi vốn định lấy sự an toàn của Chủ tịch tỉnh Y để công kích Diệp Phàm, thứ hai là để lấy lòng Y Cao Vân.
Bởi vì vở kịch lúc đó đồng chí Vương Triều diễn, Thái Phi cũng hiểu ra được vài điều. Không ngờ ngược lại lại bị Diệp Phàm mượn đòn này đâm ngược lại một thương.
- Ừ, trường hợp hỗn loạn như lúc ấy, nói thật, đến giờ tim tôi vẫn còn đập thình thịch. Nhốn nháo kinh khủng, nếu như đoàn người Chủ tịch Y thật sự gặp chuyện không may, chúng ta biết giải thích thế nào với Tỉnh ủy?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ, đồng chí Cam Thủy Hưng cũng chêm vào một câu, tuy nói không trực tiếp ủng hộ Diệp Phàm.
Nhưng ai cũng có thể nghe ra chút ý tứ, người này hẳn đang ủng hộ Diệp Phàm.
Cam Thủy Hưng lên tiếng, lại khiến cho Y Cao Vân âm thầm cảnh giác. Phải biết rằng, Cam Thủy Hưng là người của Bí thư Vi Lý Quốc. Vi Lý Quốc gần đây bệnh sắp không xong rồi, mà Cam Thủy Hưng lại là người sống hay cụp đuôi.
Thời gian trước, trong các hội nghị thường vụ đều không nói một câu nào. Mà Y Cao Vân có điều chỉnh nhân sự kiểu gì Cam Thủy Hưng cũng làm theo. Không thể ngờ được lần này tên này lại ra mặt nói giúp Diệp Phàm. Cho nên, không thể không khiến Y Cao Vân suy này đoán nọ.
- Tôi thấy nguyên nhân chủ yếu xảy ra hỗn loạn như thế là do Cục trưởng cục Công an Vương Triều, nếu biết Chủ tịch tỉnh Y muốn đến Vinh Quang khảo sát, thì trước đó phải sắp xếp ổn thỏa lực lượng công an bảo vệ đoàn lãnh đạo trên tỉnh. Đồng chí Vương Triều đã làm cái gì?
Quách Tắc Quân nói đến đây, tạm ngừng một lúc, nhìn mọi người một cái mới nói tiếp:
- Một là sắp xếp lực lượng công an quá ít, hai là không dốc sức bảo vệ lãnh đạo tỉnh.
Mọi người thấy đấy, lúc ấy tỉnh cảnh của Chủ tịch tỉnh Y nguy hiểm như vậy, Bí thư Y đã suy xét đến tình huống này, ra lệnh cho đồng chí Vương Triều gọi công an bảo vệ Chủ tịch tỉnh Y.
Nhưng đồng chí Vương Triều sao vẫn cứ lần chần mãi? Tình huống uy hiếp đến tính mạng của lãnh đạo tỉnh nhưng lại không quan tâm, đây là biểu hiện vô trách nhiệm cực đoan. Nói rộng hơn, chính là không làm tròn trách nhiệm, thậm chí, tôi nghi ngờ đồng chí Vương Triều đã cố ý làm thế.
Quách Tắc Quân nói đến đây thì nhìn Diệp Phàm một cái.
Tất cả những người ngồi đây đều hiểu, có lẽ đều đã nhìn ra. Vị đồng chí Vương Triều này, dường như chỉ thích nghe lời Chủ tịch Diệp nói. Mà lời nói của đồng chí Y Cao Vân, người ta lại không nghe theo. Rốt cuộc là vì sao, tất cả những người ngồi ở đây đều đang suy nghĩ.
- Ừ, đồng chí Vương Triều xử lý tình huống chưa đủ chuyên nghiệp. Thậm chí, thiếu chút nữa là gây nên sai lầm nghiêm trọng. Hôm nay chuyện này đã vang lên hồi chuông cảnh báo cho chúng ta, các đồng chí, làm gì cũng phải tập trung tinh thần làm tốt công việc trong chức trách của mình. Đồng chí Vương Triều, làm việc có chút không nghiêm túc. Sau khi trở về, tôi sẽ yêu cầu anh ta viết kiểm điểm suy nghĩ kỹ lại những gì đã làm.
Bí thư Đảng ủy Cục Công an Lan Lập Quyền nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Đồng chí Lập Quyền, tình huống lúc đấy là tình huống phát sinh đột ngột. Trước khi Chủ tịch tỉnh Y đi, cảm xúc của các hộ cho vay không được ổn định lắm. Vì sao Chủ tịch tỉnh Y vừa đi thì lại khống chế được. Tôi nghĩ, các hộ cho vay nóng vội là một nguyên nhân. Nhưng, trong đó còn có nguyên nhân nào khác không? Tôi nghĩ, nhất định là có.