Quan Thuật

Chương 1841: Vui mừng như điên!



Hình như là bạch kim, là chắc chắn mới đúng, chắc chắn là được làm từ bạch kim. Chất liệu cụ thể là gì thì chỉ có qua xét nghiệm mới biết rõ ràng được. Nhưng tại sao khối tinh chất màu bạc này lại bay được, thật là làm người ta khó lý giải. Mà bây giờ nó lại không bay, lạ thật!... – Diệp Phàm miệng vừa nói vừa vận nội công, đôi mắt ưng quan sát cẩn thận, dùng ánh mắt ra hiệu với khối tinh chất và tiến hành phỏng đoán.

Không lâu, Diệp Phàm kinh ngạc phát hiện: dưới sự tác động của nội lực, khối màu bạc này như hơi phập phồng. Chẳng lẽ vì vừa rồi trên người có nội lực phát ra ngoài nên khối màu bạc này thích khí nội công...

Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng, dùng khí công mạnh bất ngờ tác động sâu vào khối tinh chất. Cuối cùng, một âm thanh rù rù vang lên, khối màu bạc bất ngờ bật đứng lên trong tay Diệp Phàm.

Thật sự nghe lời!

- Lại đứng lên nữa kìa! – Đến Lam Tồn Quân cũng tròn xoe mắt nhìn chăm chăm khối màu bạc bí ẩn kia nói.

- Ngoan ngoãn hết chỗ nói! Thứ này giống như sinh vật sống vậy. Đại ca, anh làm thế nào cho nó đứng lên được vậy? – Trần Quân hỏi.

- Tôi cũng không rõ lắm. Nó tự đứng lên đấy. Cái này chắc là có liên quan đến khí nội công. - Diệp Phàm vừa nói vừa giật mình trong lòng.

Nội khí phát ra chỉ hơi tác động vào phía bên trái khối tinh chất.

Quả nhiên phát hiện khối tinh chất khẽ giật giật phía bên trái. Diệp Phàm rất thích thú, thầm nhủ chẳng lẽ có thể dùng nội khí điều khiển được khối tinh chất này.

Nếu thực sự như vậy thì có khác gì phi kiếm trong truyền thuyết đâu. Diệp phàm thầm ngạc nhiên, lại dùng nội khí phát ra lệch về phía bên phải. Quả nhiên khối tinh chất màu bạc lại giật giật phía bên phải.

Tuy nhiên, sau khi Diệp lão đại thử hai lần thì đột nhiên cảm thấy khí ở đan điền bốc lên, cảm giác như nội công tự nhiên bị hút cạn trong tức khắc vậy.

"Cái thứ này, hình như điều khiển nó rất tốn sức." - Diệp Phàm thầm thở dài một tiếng. Khối tinh chất màu bạc này, nếu như muốn biến nó thành phi kiếm thật sự thì chắc là ngay cả cao thủ cửu đẳng như mình cũng không làm được.

Mình chỉ có thể làm nó hơi biến dạng một chút, muốn nó bay được thì không có khả năng. Còn vừa nãy nó có thể bay từ đỉnh Thiên Thu về phía mình là do bắn từ trong đỉnh ra.

Chắc là sau cả nghìn năm bị phong ấn, bản thân thanh kiếm này vẫn chịu ảnh hưởng từ khí lực của cao thủ triều Đường.

Một khi cao thủ đã tiêu hao hết nội công thì tự nhiên khối tinh chất này sẽ không động đậy gì nữa.

Hơn nữa, khi nãy nó chỉ bay nhảy theo mình chính là vì chỉ có trên người mình mới có nội khí phát ra, khiến cho khối tinh chất này cảm thấy thân thiết.

Cho nên nó chỉ đuổi theo mình, bởi vì ba người bọn Trần Quân đẳng cấp thấp hơn, không làm toát nội khí ra ngoài được. Khối tinh chất tất nhiên không đuổi theo bọn họ.

Khi Diệp Phàm đang suy ngẫm trong lòng, đôi mắt chim ưng thăm dò phát ra đã có sự đáp lại. Diệp Phàm lập tức mở to hai mắt.

Bởi vì hắn nhìn thấy rất nhiều văn tự. Những văn tự này là do Diệp Phàm dùng nội lực phát ra phản ứng trên khối tinh chất chiếu rọi ở trong đầu. Những văn tự này không phải là được chuyển vào trong não mà là khí phát ra trong não hình thành những hình văn tự mà thôi.

- Các bạn xem, trên tấm bạch kim này có gì không? - Diệp Phàm muốn kiểm chứng một chút, liền đưa tay qua cho đám người Lam Tồn Quân xem.

Lam Tồn Quân giơ tay muốn cầm đưa lại để nhìn cho rõ hơn, nhưng phát hiện khối tinh chất không ngờ hơi run sợ. Khi run rẩy ma sát với không khí liền phát ra một âm thanh u u, giống như không muốn người khác động vào nó. Lam Tồn Quân giật mình, rất hoảng hốt.

Trần Quân ở bên cạnh kêu lên:

- Đúng là có linh tính thật! Lão Lam, hình như nó không thích cậu.

- Vậy anh hãy thử xem nó có thích anh không? – Lam Tồn Quân tức đỏ mặt lên nói.

- Ông đây cũng thử xem, biết đâu sẽ được nó thích? – Trần Quân sau khi kiêu ngạo nói xong liền vươn tay muốn chạm vào khối màu bạc kia.

Tuy nhiên âm thanh phát ra so với lúc Lam Tồn Quân trước đó còn nặng nề hơn rất nhiều. Thực ra chỉ là do khối tinh chất làm lay động không khí phát ra thanh âm thôi, chứ không phải bản thân khối tinh chất màu bạc kia có thể phát ra âm thanh được.

Ha ha ha...

Lam Tồn Quân và Lý Cường cùng bật cười chế giễu.

- Mẹ kiếp, còn không nghe lời? Ông đây nhất định phải làm bằng được! – Trần Quân tức giận, nắm tay đấm sang khối tinh chất.

- Đừng lộn xộn! – Lúc này, Lam Tồn Quân vội vàng ngăn lại. Hắn liếc nhìn Trần Quân một cái, nói:

- Trong truyền thuyết cổ có một số bảo kiếm có linh tính, khi đeo trên người chủ nhân lâu cũng bị ảnh hưởng bởi hơi thở của chủ nhân.Hơn nữa sau khi dùng nội lực dung hợp, thanh kiếm này nghiễm nhiên trở thành một bộ phận trên cơ thể chủ nhân. Bây giờ thanh kiếm này đã thích anh Diệp, cho nên anh không thể ép buộc nó, miễn cưỡng cầm nó. Làm như thế có thể khiến cho bảo kiếm bị tổn thương, sau này nếu anh Diệp muốn dung hợp với nó sẽ rất khó khăn.

- Lão Lam này, hình như cậu đang kể chuyện thần thoại vậy. Trên đời này chẳng lẽ cũng tồn tại kiếm thần như trong tiểu thuyết hay sao? - Diệp Phàm có chút không đồng tình, lắc lắc đầu.

Tuy nhiên sau khi nghe Lam Tồn Câu nói, hai người Trần Quân và Lý Cường cũng không dám giơ tay để sờ tấm bạch kim. Còn Diệp Phàm cũng giật mình, cảm thấy thanh kiếm này sau khi run rẩy biết đâu có thể thực sự dùng công lực vận khí để điều khiển. Nội công là một loại khí vô hình của cơ thể. Khí này sau khi phát ra có thể điều khiển thanh kiếm này cũng là điều bình thường.

Hơn nữa khi khí tác động sâu vào bên trong thì xuất hiện những kí tự kì lạ khiến Diệp Phàm thích thú vô cùng, quyết định sau khi về nhà sẽ tìm những chuyên gia khảo cổ đến thỉnh giáo.

Phải dịch các chữ ra trước mới biết được là cái gì, bí mật này là một trong những bí mật cá nhân của Diệp lão đại. Diệp Phàm quyết định, sẽ không nói cho bất cứ ai, nếu không những người đến muốn chiếm đoạt bảo kiếm sẽ giết mình chết.

Sau khi dặn dò ba người Lam Tồn Câu, bốn người thoát ra khỏi hang động.

Ba người Trần Quân mang theo đỉnh Thiên Thu và bốn con kì lân bằng đồng, vừa vặn mỗi người ôm một con. Trần Quân nói là mang những cổ vật này về nhà bày biện cũng rất hay. Diệp lão đại cũng cảm thấy thú vị. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tuy nhiên sau khi quay về Diệp phủ ở Thủy Châu, Lam Tồn Quân cho rằng bốn con kỳ lân này không để phân tán, có khả năng chúng và tấm bạch kim kia có liên quan với nhau.

Cho nên ba người Trần Quân liền đem toàn bộ bốn con kỳ lân đặt sau chiếc ghế rồng ở trong đại sảnh. Sau khi sắp xếp xong, hình như bốn con kỳ lân đang bảo vệ điều gì đó, thật sự rất uy phong.

Hơn nữa những điêu khắc trên kỳ lân bằng đồng sau khi được mài giũa liền trở nên sáng loáng mà vẫn không mất đi nét cổ điển và vẻ uy nghiêm vốn có.

- Anh Diệp, khi nào anh đi đến thành phố Đông Cống? – Lam Tồn Quân hỏi.

- Hôm qua Vương Triều đã đi rồi. Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi một tuần rồi mới đi. Cậu thì sao? – Diệp Phàm hỏi.

- Tôi phải đi trước anh, chắc là sau ba ngày nữa. Đến lúc đó, tôi tới nghênh tiếp anh, ngài Chủ tịch thành phố ạ, ha ha ha... – Lam Tồn Quân mỉm cười.

- Chờ một chút, tối này sẽ xử lý chuyện của cậu. - Diệp Phàm cười bí ẩn nói.

- Xử lý chuyện gì? – Lam Tồn Quân nhất thời ngớ người ra, thốt lên hỏi.

- Để cậu lập công, ngốc ạ! Cậu không phải ước lên thất đẳng sao? Xem ra anh Diệp có thể giúp cậu thực hiện được giấc mơ này rồi. - Trần Quân ở một bên trêu chọc.

- Cảm ơn! – Lam Tồn Quân giơ nắm đấm lên.

Để gia tăng công lực cho Lam Tồn Quân lần này, Diệp Phàm và Trần Quân dùng "Tẩy não công" để kích thích anh ta trước.

Sau đó kết hợp với một số được liệu và nội công cửu đẳng thâm hậu của Diệp lão đại tác động vào.

Lam Tồn Quân đột nhiên kêu lên ự ạ trong miệng. Nhưng một đêm qua đi, lúc rạng sáng khoảng 5 giờ, sau khi Lam Tồn Quân đến Diệp Phủ thì một trần quyền cước đấm đá lại vang lên sau núi.

Lạch bạch bịch bộp...

Những âm thanh hỗn độn vọng từ trong rừng truyền ra.

- Tiểu Lam Tử hưng phấn thật! – Lão Trần thở dài nói.

- Ừ, lão Trần, cậu cũng không việc gì phải sốt ruột. Đợi khi có thời gian tôi sẽ giúp Trần Quân tẩy cốt gia tăng tốc độ đột phá cảnh giới của cậu ấy.

Qua vài năm nữa, cậu ta cũng sẽ là một cao thủ thất đẳng. Trần Quân vượt qua anh, đó là điều tất nhiên. – Diệp Phàm an ủi nói. Hắn vốn biết rằng lão Trần khi nhìn thấy Lam Tồn Quân trở thành cao thủ thất đẳng sẽ nảy sinh tâm lý ghen tị.

- Thiếu gia, không cần đâu. Không thể lãng phí tâm huyết của cậu! – Trần Khiếu Thiên lập tức cự tuyệt nói.

- Việc này không cần nói thêm gì nữa, tôi sẽ làm dần dần, chắc là cũng không bị tổn hại gì đâu. - Diệp Phàm xua xua tay nói.

Lão Trần rất cảm động, mắt đã hơi hoen đỏ. Ông ta không nói gì, trực tiếp bưng thau nước nhẹ nhàng đặt xuống chân Diệp Phàm, nói:

- Thiếu gia, để tôi rửa chân cho cậu một chút.

- Cha à, để con! - Trần Quân đứng một bên khẩn trương nói.

- Cút sang một bên! Tay nghề mát xa của Trần gia vẫn là tuyệt nhất! – Trần Khiếu Thiên tức giận, gắt con trai một câu.

Diệp Phàm nhìn thấy cũng không từ chối, ngồi xuống hưởng thụ được lão Trần xoa bóp chân.

Trong suốt một tuần, Diệp Phàm đều trốn ở trong phủ nghiên cứu tấm bạch kim này, hơn nữa còn dùng khí lực để làm xuất hiện lại các kí tự cổ quái, chia nhỏ ra thành mấy chục câu khác nhau rồi mời chuyên gia khảo cổ đến.

Chuyên gia cho biết loại văn tự này là một thể chữ đại triện và còn là kiểu chữ đại triện biến thể. Tuy nhiên sau khi mấy chục chuyên gia nghiên cứu kiểm tra xong, Diệp lão đại liền thu thập tất cả kết quả lại thì phát hiện một việc kinh ngạc đến ngây ngẩn người ra.

Bởi vì hai chữ bắt đầu đặc biệt của các kí tự chính là " Can Tương".

"Chẳng lẽ tấm bạch kim này chính là bảo kiếm "Can Tương"?" - Diệp lão đại không thể không kinh ngạc, tuy nhiên vẫn cảm thấy nghi ngờ nên vội vàng xem lại những tài liệu liên quan nên mới có ý niệm mơ hồ này.

Can Tương là thợ thủ công nổi tiếng cuối thời Xuân Thu, tương truyền là người nước Ngô, là đồng môn của Âu Dã Tử, người chế tạo binh khí thiện chiến, đã từng nung chảy "kiếm thép Thái Ngũ Sơn", "kiếm vàng Ngũ hợp" nhưng sắt và vàng không thể dung hòa với nhau, người vợ tên Mạc Tà liền cắt tóc cho vào lò nung thì dung hợp được sắt và vàng, rèn tạo hai thanh kiếm gọi là Can Tương và Mạc Tà.

Tuy nhiên nếu so sánh với những gì ghi lại trong sách cổ thì tấm bạch kim này không giống với bảo kiếm " Can Tương" trong truyền thuyết vì tấm bạch kim này đến lưỡi kiếm còn không có chứ đừng nói đến đuôi kiếm hay những thứ khác. Như vậy sao có thể là " Can Tương" được?

Diệp lão đại nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra nên cũng không muốn suy nghĩ nữa, liền tiếp tục nhìn thì mới biết khí lực tác động lên tấm bạch kim làm xuất hiện hàng chữ "Phi kiếm thuật", tên gọi là "Nội tức ngự khí thuật". "Nội tức ngự khí thuật" này thì cao thủ thập đẳng trở lên mới có thể dùng pháp công nội khí điều khiển đồ vật này.

Thuật này không những có thể dùng để điều khiển kiếm mà còn có thể dùng để khống chế bất cứ thứ gì.

Điều này, dùng lý luận hiện đại thì cũng có thể giải thích rõ ràng được, chẳng hạn như máy bay phản lực: động lực của nó chính là ống xả khí từ phía sau thân máy bay thổi vào không khí tạo phản ứng đẩy phi cơ bay lên không trung một cách linh hoạt.

Còn "Phi kiếm thuật" cũng tương tự. Nếu bảo kiếm là phi cơ, nội khí con người tương đương với động cơ phản lực xả ra ngoài; dùng tay điều khiển phi kiếm thì đương nhiên là nội khí từ cánh tay do người tác động là yếu tố quyết định; nguyên lý này có tác dụng kì diệu như nguyên lý của máy bay.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.