Phát hiện người đàn bà đó vừa ra một chưởng, trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt. Hơn nữa, bàn tay lập tức múa may trên không trung rất lợi hại, trong lúc múa may, Vương Nhân Bàng nhìn thấy hai mươi đôi bàn tay chuyển động trước mặt mình. Anh ta kinh hoàng, vội vàng né hết bên phải rồi lại tránh bên trái.
Nhưng, còn phía dưới.
Một tiếng bạt tai nhẹ bẫng vang lên, người đàn bà lên tiếng rằng:
- Không dạy cậu, thì cậu lại cứ nghĩ rằng trên đời này chỉ có mình là nhất hả? Lạc Phiêu Phiêu ta lâu lắm rồi không xuất hiện, nhưng không ngờ lại bị một tiểu bối không thiếu hiểu biết gọi là "bà già", cậu nói rõ cho ta xem, ta già ở chỗ nào, hôm nay mà không nói ra được, ta sẽ rút xương cậu ra đấy.
Diệp Phàm vừa nghe thấy, lập tức cảm thấy đầu mình kêu ong ong. Trong lòng nghĩ bụng:
-"Phiền toái rồi đây, mụ đàn bà này là Lạc Phiêu Phiêu, chả có nhẽ đó chính là người đàn bà với biệt danh "tàng lang ác cẩu" Lạc Phiêu Phiêu trong 6 vị Hoa Hạ".
Thế thì đúng là có chút cao giá rồi, những người như thế này là cùng đẳng cấp với sư bá "tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn, vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết" rồi. Tới ngày hôm nay, thì chắc là ai cũng là cao thủ cấp 9 rồi. Thêm vào cả Trần Vô Ba cũng cấp 9, thì cuộc tỉ thí hôm nay thua là cái chắc.
Còn về phần Vương Nhân Bàng và Trần Khiếu Thiên, có vẻ như đều đã nghĩ ra cái gì rồi. Sau khi lặng người đi một lúc, thì ai nấy đều mang bộ mặt tăm tối.
Vương Nhân Bàng càng giận dữ hơn, sờ hai bên má tới một hồi lậu, tính nóng này của thằng nhãi này lại bùng phát rồi, giơ một chân lên đạp về phía Lạc Phiêu Phiêu.
- Ức hiếp con gái của ta, lại còn dám hành hung, hôm nay, Lạc Phiêu Phiêu ta sẽ cho cậu biết thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lạc Phiêu Phiêu hừ giọng nói, chốc lát, hai tay đột nhiên xoắn vào lấy nhau. Trông giống như một cú đấm trời giáng xông thẳng vào hướng chân Vương Nhân Bàng.
Vương Nhân bàng không đứng vững nổi, liền lùi xuống 5 bước chân lớn. Cảm giác hoa hoa trước mắt,….
Tiếng của 5 cái bạt tai thoảng qua rất nhanh, tất nhiên là đồng chí Vương Nhân Bàng đã bị ăn vài phát bạt tai rồi. Nhưng Lạc Phiêu Phiêu có vẻ như vẫn còn biết giơ cao đánh khẽ, Vương Nhân Bàng chỉ có cảm giác đau mà thôi, nhưng vẫn không hề có đổ máu.
- Mẹ, nhẹ tay chút thôi, đừng đánh anh Bàng mạnh tay quá?
Lạc Phi Trúc đau lòng kêu lên.
Nhưng, trong tai Nhân Bàng tự nhiên lại muốn ói ra.
- Gọi một tiếng mẹ vợ thì ta sẽ tha cho cậu.
Lạc Phiêu Phiêu quay người rõ nhanh, tới phía sau người Vương Nhân Bàng, giơ một chân lên đá, lập tức Vương Nhân Bàng ngã nhào ra như một con chó gặm bùn, bị Lạc Phiêu Phiêu đạp một chân rõ mạnh vào lưng.
- Dừng tay, trên đời này chỉ có ép mua ép bán, làm gì có chuyện ép người ta cưới con gái bà. Huống hồ, cô con gái này của bà, nói thực là, diện mạo này, tôi thực sự không dám khen nửa lời!
Diệp Phàm hét lớn, giơ một chân lên đá Lạc Phiêu Phiêu.
- Này chàng trai trẻ, đối thủ của cậu là tôi, chả phải là thích đi gây chuyện hộ Trần Khiếu Thiên hay sao? Tới đây xem nào, có bản lĩnh gì thì trổ tài xem nào! Trần Vô Ba xoay người, bóng dáng đã bám theo sát Diệp Phàm rồi. Xuất một chưởng ra, xông thẳng vào mặt của Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Một tiếng động vang trời, hai bên đều phải lùi lại 3 bước lớn.
- Còn có chút sức nặng, thảo nào lại có gan tới thách thức Trần Vô Ba tôi.
Mặc dù anh ta nghi ngờ Diệp Phàm là cao thủ cấp 9, nhưng, Trần Vô Ba tin là, dựa vào bản lĩnh thâm hậu của mình, Diệp Phàm nhiều nhất cũng chỉ vừa mới lên cấp 9, quyết không đánh nổi mình. Còn đối với nội lực thâm hậu của mình, lão Trần vô cùng tự tin.
Trần Vô Ba lạnh lùng nói, hai tay đột nhiên đưa ra phía trước, với tốc độ quá nhanh. Cho dù mắt Diệp Phàm có là mắt chim ưng đi nữa, thì cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, Diệp lão đại vì có mắt chim ưng, nên tránh cũng rất nhanh. Cả người né sang một bên, một chưởng của Trần Vô Ba áp sát người. Nhưng Diệp lão đại sớm đã chuyển người ra sau lưng Trần Vô Ba. Diệp lão đại nắm được cơ hội ngàn năm, đẩy mông thật mạnh ra phía bên, đâm thẳng vào người của Trần Vô Ba.
Một tiếng động nhỏ, Trần Vô Ba không hề đề phòng với tốc độ chuyển người nhanh như cắt của Diệp Phàm. Trở tay không kịp, nên phần người dưới bị mông Diệp Phàm đâm một cái mạnh về phía trước.
Diệp lão đại đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội tốt này, lấy sức cả thân, đá một cái thật mạnh vào mông của Trần Vô Ba.
Một tiếng bụp rõ mạnh vang lên, như xé toác bầu không khí. Trong không trung, phát ra thứ âm thanh sát sát kì lạ. Nhưng, Trần Vô Ba suy cho cùng cũng vẫn là Trần Vô Ba.
Chỉ nhìn thấy anh ta đột nhiên nhấc chân lên, dùng lực….
Đầu trên chân dưới lộn ngược cả lên, hơn nữa, toàn thân thu lại thành một dụng cụ đựng bóng, lăn ngược lại từ phía đầu của Diệp lão đại rồi lăn tới thân thủ của Diệp Phàm.
Nhưng, mặc dù là đã né đi rồi, chỉ là, Trần đại sự trông rất nhếch nhác. Tới cả mớ tóc dài cũng bị Diệp Phàm dùng tay cạo qua một lượt, chôc lát đã thoáng hơn. Trần đại sư đội trên đầu cái tổ chim, trông rất ngầu.
Trước mắt đệ tử thì lôi thôi như vậy, Trần đại sư cảm thấy rất mất mặt. Giọng lạnh lùng, hai mắt tỏ vẻ tức giận, hai tay Trần đại sư vòng qua, dùng cái giá đẩy tay đẩy ra phía bên sau của Diệp Phàm.
Đây là chiêu mà Trần Vô Ba giỏi nhất, thái cực thôi thủ.
Đừng xem thường sức mạnh vô phong từ đôi bàn tay, trông như là đang biểu diễn. Nhưng, Diệp Phàm biết rằng, sức mạnh vô phong đó lại ẩn chứa nội khí mạnh mẽ 10 năm khổ luyện của Trần đại sư. Chính vì thế, Diệp lão đại không hề có chút khinh suất.
Sau một tiếng vang lớn.
Cả người mở ra, Khai Bi Thủ của Lô gia kết hợp với Lâm Âm Chỉ của Phí gia, thêm cả công lực Diệp gia do Diệp Phàm tự sáng tạo ra, Diệp gia công hòa hợp được cả ba với nhau sẽ có thể chắn được thôi thủ của Trần Vô Ba.
Không hề có chút âm thanh nào, lại xảy ra chuyện kì lạ rồi. Tay của Diệp Phàm nắm chặt lấy tay của Trần Vô Ba. Diệp lão đại trong lúc kinh ngạc liền lui người lại.
Nhưng, cảm giác trên đôi bàn tay của Trần đại sư hình như có một lực hút. Kì thực, bàn tay của Trần đại sư không thể có lực hút được.
Chỉ là nội khí của anh ta phát ra, dẫn tới việc hình thành một lực hút đầy ma lực. Thêm vào đó, là sự kì lạ của thái cực thôi thủ, chính vì thế, đã dính chặt lấy tay của Diệp Phàm.
Diệp Phàm rõ nhất rằng, nếu muốn đọ nội khí với Trần Vô Ba, thì chắc chắn sẽ thua. Suy cho cùng, thì gừng càng già càng cay, cái này, là kinh nghiệm được tích lũy một thời gian dài, không phải là thứ muốn có ngay là được.
Sau khi hai bên giằng co vài phút, Diệp chủ cảm thấy nội khí như thủy triều dâng ào lên, khắp người, có một cảm giảm hư thoát. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì khi nội khí bị tiêu hao hết thì cũng là lúc Trần Vô Ba bị dìm xuống.
Trần Khiếu Thiên ở bên cạnh là người hiểu rõ nhất uy lực của thái cực thôi thủ. Nhất thời căng thẳng tới nỗi mà mồ hôi chảy đầm đìa trên trán.
Trần Quân cũng vậy, nhưng Lang Phá Thiên và Lam Tồn Quân thì đều nín thở, nhìn chằm chằm vào 4 cái tay dính chặt vào nhau đó.
Nhưng, vẫn vọng tới một âm thanh hài hòa. Chỉ nghe thấy Vương Nhân Bàng chửi rằng:
- Bà lão, bà đừng kiêu ngạo như vậy, có giỏi thì bỏ tôi ra, chúng ta đấy lại ba trăm hiệp nữa. Mẹ kiếp, dẫm đạp ông đây, thì uy phong cái nỗi gì cơ chứ!
- Một hiệp còn không địch lại nỗi, làm sao mà địch nổi 300 hiệp, cậu định lừa đứa trẻ 3 tuổi hả? Này cậu nhóc, vẫn không thành thực, không ngờ lại dám mắng nhiếc nữa.
Giọng lạnh lùng của Lạc Phiêu Phiêu vọng lại mang theo vài tiếng động nữa, đồng chí Vương Nhân Bàng rất thảm, không ngờ lại bị Lạc Phiêu Phiêu đã cho mấy phát vào mông. Chắc hẳn, sau khi anh chàng Nhân Bàng về nhà, thì cái mông đó chưa chắc là đã ngồi nổi.
Thảm quá!
- Bà lão chết tiệt này, bà đợi đấy.
Vương Nhân Bàng mồm mép chua ngoa, lại bắt đầu chửi đổng.
- Nếu lại chửi nữa, có tin là bà đây cho cậu thành công công không.
Lạc Phiêu Phiêu tức giận, vừa ngoắc chân lên, Vương Nhân Bàng đã lại bị lộn một vòng, mặt hướng về phía Lạc Phiêu Phiêu. Nhưng Lạc Phiêu Phiêu được xưng là "Tàng lang ác cẩu" Chắc chắn là có tính tà ác. Bà ta dùng một chân đạp lên Vương Nhân Bàng như thể là đạp lên cái gậy nào đó vậy.
Vương Nhân Bàng quả này thật đúng là không dám chửi nữa rồi, nếu mà làm Lạc Phiêu Phiêu nổi giận thật, thì là muốn mình trở thành công công rồi, tới lúc đó thì không sống nổi rồi.
- Phá!
Từ phía xa vọng lại tiếng giọng ồm ồm của Diệp lão đại.
Sau tiếng nổ lớn, Diệp lão đại gắng gượng dùng hết sức mạnh toàn thân để tháo gỡ được tình trạng dính chặt đấy, cuối cùng thì cùng thoát thân ra được. Nhưng, cái giá phải trả là hai bàn tay của Trần Vô Ba đẩy cả người bay ra phía sau như đạn bay vậy.
Một tiếng bẹp
Diệp lão đại bay đập phải một bãi đất, nên bụi mù bay khắp trời.
- Được đấy!
Diệp lão đại tức giận, cổ tay hơi động, chiếc chuông sao băng đột nhiên phi theo, bám theo Trần Vô Ba như một con rắn nhỏ.
- Hừ!
Trần Vô Ba lạnh lùng nói, hai tay múa may trên không một hồi. Khí thế mạnh mẽ bị kéo lại qua chỗ cái chuông sao băng bởi thái cực thôi thủ.
Điều kì lạ là, chiếc chuông sao băng đấy đúng là bị kéo lại thật. Trong chốc lát, đầu chuông đã nằm gọn trong tay của Trần Vô Ba, mỗi bên giành lấy một đầu. Trong nháy mắt, đã bị dính chặt vào nhau, Diệp lão đại đột nhiên cười nham hiểm.
Tiểu Lý Đao vụt qua rồi lao tới Trần Vô Ba, mà hai quả Lạc Bảo Tiền cũng xoay tròn quanh, cắt qua phía sau người Trần Vô Ba mà không hề phát ra chút âm thanh nào.
- Liễu Diệp đao!
Trần Vô Ba bỗng nhiên trừng hai con mắt, dường như nghĩ ra cái gì đó, bởi vì, Liễu Diệp phi đao là dấu hiệu đặc trưng của đảo Hồng Diệp ở Phí gia trang, những nhân vật đẳng cấp đại sư như Trần Vô Ba sẽ biết được loại phi đao này.
Tự nhiên nghĩ tới trên người nhà họ Phí, so với Phí gia trang thì, Trần Vô Ba, tất nhiên có chút e sợ.
Bởi vì, nghe nói Phí gia có một tọa địa lão hổ nào đó đã quay trở về. Nghe nói còn đột phá ra một giai đoạn công lực cực đáng sợ. Diệp Phàm có thể dùng loại đao này, vậy chắc chắn phải có quan hệ mật thiết với nhà họ Phí, chắc hẳn là đệ tử được cưng nhất của Phí gia trang.
Nhưng, Trần Vô Ba vẫn hơi chuyển mình, vụt qua. Nhưng không hề bỏ chiếc chuông sao băng đang kéo ra khỏi tay. Có điều là, tuy đồng chí lão Trần đã né được hai chiếc phi đao, nhưng lại không lường được hai quả Lạc Bảo Tiền ở phía sau lưng.
Một âm thanh chói tai phát ra.
Trần Khiếu Thiên vui mừng phát hiện ra rằng, chiếc áo choàng sau lưng Trần Vô ba lại bị cắt hai lỗ rõ sâu, sâu tới cả phần da thịt.
Hình như, còn lờ mờ xuất hiện có vệt máu. Diệp lão đại khá là thâm hiểm, hai quả Lạc Bảo Tiền ấy không những làm rách cả áo, mà còn còn xoẹt một vòng ở sau lưng áo người đó.
Ngay lập tức, khi Lạc Bảo Tiền rời ra, thì một mảnh áo cũng bị rời theo. Lúc đó, đằng sau lưng Trần Vô Ba lộ ra một cái áo ba lỗ tròn thật kì lạ. Cái này, có vẽ như là có người dùtruyenfull.vnpa vẽ một đường tròn trên lưng ông ta rồi cắt ra vậy.
- Thằng nhãi này được đấy!
Trần đại sư giận dữ, chuyện này thực sự mất mặt qúa đi mất. Mặt lão ta đỏ ửng lên!