Quan Thuật

Chương 1792: Lão đại chính là lão đại



- Đương nhiên, không thể nào coi thường được. Cái loại này, cơ hội không nhiều.

Lam Tồn Quân cũng hứng thú, cùng bước ra ngoài. Diệp Phàm và Thiết Chiêm Hùng thoáng nhìn nhau, cùng cười khổ 1 tiếng rồi bước theo ra ngoài.

Hai thằng nhãi này đúng là nóng nảy, Diệp Phàm với Thiết Chiêm Hùng vừa mới bước đến bãi cỏ. Người ta sớm đã thi triển quyền cước lên người đối phương rồi.

Sau khi anh qua tôi lại được mười mấy quyền, Diệp Phàm phát hiện, quyền cước của Vương Nhân Bàng chú trọng mềm mại.

Còn Lang Phá Thiên lại chú trọng sự gian xảo.

Mỗi khi ra một chiêu đều xuống tay ở những bộ phận tương đối tàn nhẫn, nếu đánh trúng, đối phương chắc hẳn sẽ lập tức mấy đi toàn bộ sức chiến đấu. Trong phương diện kịch chiến, Lang Phá Thiên từ trước đến nay luôn chú trọng đến "tính hữu hiệu", cái này là hiện thực nhất.

Tuy nhiên, hôm nay, đồng chí Lang Phá Thiên có chút yếu khí, bởi vì, gã đụng phải một đối thủ cứng cựa như Vương Nhân Bàng.

Lang Phá Thiên là cao thủ bát đẳng tầng thứ nhất, còn Vương Nhân Bàng là bát đẳng tầng thứ hai. Về nội lực Vương Nhân Bàng chiếm ưu thế hơn.

Tuy nhiên, Lang Phá Thiên ra quyền lão luyện và tàn nhẫn hơn. Cũng bù đắp được một số nội lực còn thiếu.

Trong thời điểm này, hai người ngang tài ngang sức.

- Nếm một đòn Khai Sơn Bi của tôi đây này!

Đấu lâu người ai chẳng mệt mỏi, Lang Phá Thiên bực bội, rống lớn một tiếng, chưởng mạnh như đao, bắn lên cao khoảng hai mét, từ không trung bổ xuống lưng Vương Nhân Bàng. Lão Lang đã sử dụng bí thuật "Vô Đao Thủ" của sư phụ Bắc Sơn tiều tử Vô âm đao.

Vài năm trước ở thị trấn Lâm Tuyền, Diệp Phàm thấy Vô âm đao sử dụng qua. Dùng chưởng đao trực tiếp chém nhỏ cây đại thụ to bằng miệng chén. Tuy nhiên, bản lĩnh của Vô âm đao rõ ràng là thâm hậu hơn so với Lang Phá Thiên. Chưởng đao bổ nhỏ được thân cây, thì đòi hỏi phải có nội lực dày đến chừng nào, bàn tay phải cứng rắn như sắc thép thì mới có thể làm được như vậy.

Chỉ thấy Lang Phá Thiên đằng phong trên không trung, mang theo thế gió mạnh mẽ. Ngay cả Thiết Chiêm Hùng cũng cảm thấy như phong đao cào lên mặt làm có cảm giác cay cay.

- Ông em, chiêu này của lão Lang cũng không tệ nhỉ! Giống như Thiên lôi ấy.

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Vâng, chiêu của Vô âm đao tiền bối. Vô đao sinh hữu đao, dùng chưởng để thay thế đao thực sự, nghe nói sử dụng rất lợi hại, nếu như cộng thêm bản lĩnh thâm hậu, có thể bổ gãy được thân cây cách xa mấy chục mét. Đương nhiên, muốn đạt đến trình đệ này, trừ phi là thập đẳng mới có thể làm được.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Lợi hại, chặt được thân cây cách xa mấy chục mét, vậy không phải còn lợi hại hơn súng đạn sao. Anh đây chỉ cần chặt được thân cây ở chỗ cậu đang đứng là được lắm rồi. Bớt sức bớt việc mà!

Thiết Chiêm Hùng không ngừng khâm phục.

- Cũng chưa chắc, đạn súng của anh có thể lợi dụng nguyên ký máy móc, chỉ cần bóp nhẹ ngón tay, nó đã nhẹ nhàng bắn ra rồi. Còn sử dụng chưởng đao này phải dùng khí lực. Hơn nữa, dùng một lần đã tiêu hào gần hết nội lực của người luyện công rồi. Không thể bắn ra liên tục được như súng đạn. Cái này, có lẽ là do sức người có hạn, chẳng thể nào bằng máy móc được. Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân khiến võ học xuống dốc.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Haha, cũng chưa chắc. Nếu cậu và binh lính thường cùng cầm vũ khí trong tay, thì uy lực của hai người chắc chắn không thể nào giống nhau rồi.

Thiết Chiêm Hùng lắc lắc đầu.

- Cái đó là đương nhiên rồi, bằng không còn ai luyện võ làm gì chứ? Khổ cực lắm!

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Tới đi! Xem Thôi dương thủ của ông đây này!

Vương Nhân Bàng cười lớn một tiếng, cả người đột nhiên bước về phía trước, kỳ lạ là bước này tương đối lớn, dường như đạt đến khoảng cách năm sáu mét, một bước đi của Vương Nhân Bàng đã đến sau gót chân của Lang Phá Thiên. Hai tay của Vương Nhân Bàng tạo thành hình chữ thập, như muốn thúc động toàn bộ ánh sáng mặt trời để đẩy qua.

Một làn sóng khí giống như vòng tròn được mở ra, đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện. Dường như có một quả cầu khí vô hình đang được Vương Nhân Bàng bắn về phía chưởng đao của Lang Phá Thiên.

- Quái, mắt ưng của mình không ngờ cũng thăng cấp, trong đêm tối mà còn cảm nhận được những thứ dị thường, nếu như cứ phát triển như vậy, thì sau này chẳng phải còn trực tiếp nhận thấy được kia hồng ngoại luôn sao.

Diệp lão đại trong lòng kinh ngạc nghĩ, lại vận nội kình bức vào đôi mắt, phát hiện được từng đường sóng vân của quả cầu khí rất rõ ràng, còn chưởng đao của Lang Phá Thiên dường như là một đao khí vô hình đang bổ xuống quả cầu khí.

Kỳ thực, những thứ được hình thành từ nội khí như thế này, chỉ có thể cảm giác được, không thể nào nhìn được bằng mắt.

Còn đôi mắt ưng của Diệp Phàm kỳ thực cũng không phải là giống mắt ưng. Mà đó là một loại bí thuật, sau khi thi triển mắt sẽ linh mẫn như mắt sơn ưng mà thôi.

Cái Diệp Phàm không hiểu chính là, Ưng Nhãn thuật này tuy nói là lão tổ tông Phí gia sáng tạo. Nhưng do Diệp Phàm ăn quá nhiều loại đồ vật quái dị này nọ.

Chẳng hạn như Thái tuế, huyết trăn mấy trăm năm. Cho nên, này đôi mắt ưng, nghiễm nhiên đã xảy ra biến hóa lớn. Có thể nói, đôi mắt ưng của Diệp Phàm là mắt ưng biến dị. Cho nên mới có thể nhìn được những thứ kỳ lạ. Bằng không, cho dù là Phí Thanh Sơn có triển khai mắt ưng chăng nữa cũng chẳng nhìn thấy chúng được.

- Địa cầu có từ trường, không phải là cơ thể của con người cũng có khí trường chứ?

Diệp Phàm giật mình, đôi mắt ưng nhìn về phía Thiết Chiêm Hùng.

Tuy nhiên, lần này không cảm giác được cái gì cả. Diệp Phàm không phục, vận công lực toàn thân bức về phía đôi mắt ưng. Chuyện kỳ lạ đã xảy ra, không ngờ đã nhìn thấy được một tràng khí vô hình tràn ra từ người Thiết Chiêm Hùng.

Đương nhiên, loại tràng khí mang trên mình này là tràng khí trời sinh.. Tuy nhiên, bởi vì, Thiết Chiêm Hùng có thân thủ ngũ đẳng, cho nên, tràng khí của anh ta cũng dũng mãnh hơn người bình thường nhiều. Cỗ khí kia dường như có chứa từng làn sóng chấn động.

- Quái lạ, lẽ nào lúc này do anh Thiết quá chú ý đến trận đấu. Cho nên sóng khí không ổn định.

Trong lòng Diệp Phàm suy nghĩ, căn bản là mặc kệ trận đấu của Lang Phá Thiên, chỉ cố gắng quan sát sóng khí.

Hắn phát hiện, khi Thiết Chiêm Hùng bình tĩnh, làm sóng khí yếu đi không ít, những vân sóng rất nhẹ nhàng.

Còn khi Thiết Chiêm Hùng cười trợ uy, sóng khí sẽ tăng mạnh, vân sóng cũng rõ ràng hơn nhiều.

Phát hiện mới này khiến cho Diệp lão đại tương đối kích động.

Một giờ sau, trận giao đấu kết thúc, hai bên ngang sức. Cuối cùng, cả hai người mệt đến mức sắp thành chó chết mất rồi. Không ngờ cả hai đồng thời hô to, tôi nhận thua!

- Hahaha!

Cái tên Vương Nhân Bàng phá lên cười, chỉ vào Lang Phá Thiên nói:

- Anh không thua, tôi không thắng. Cái danh đại ca của anh, Vương Nhân Bàng tôi xem ra không đảm đương nổi. Xem ra, chỉ có Diệp Phàm có tư cách làm anh của anh thôi.

- Cái đó đương nhiên rồi!

Lang Phá Thiên ngửa cao đầu, không ngừng đắc ý, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:

- Anh Diệp là ai chứ, thiên hạ này, có mấy người khiến Lang Phá Thiên tôi phải khâm phục chứ. Đến hiện nay, chỉ có một mình anh Diệp thôi. Ngay cả sư phụ của tôi tôi chỉ cung kính ông ấy, chứ không thể nào làm Lang Phá Thiên tôi thật lòng tin phục như anh Diệp.

- Haizz, chỉ là vấn đề nhân phẩm thôi.

Vương Nhân Bàng cảm thán, lắc đầu.

- Hình như, đúng là như vậy đấy.

Lam Tồn Quân cũng đến góp vui, cười gượng một tiếng.

- Tôi nói này Tiểu Lam, sao mà ngay cả cậu cũng giễu cợt tôi vậy?

Vương Nhân Bàng ra vẻ tức giận nói.

- Ai bảo anh nhân phẩm kém chứ, như em đây, cũng chỉ khâm phục người có nhân phẩm tốt, giống như anh Diệp ấy. Em thấy, anh đừng có xưng anh trước mặt anh Diệp nữa. Cái này, tụi em nghe mà cũng thấy hoảng.

Chúng ta là ai chứ, đều là những người tôn trọng người có nắm đấm mạnh. Nắm đấm của anh không bằng của anh Diệp.

Cho nên, rõ ràng, anh cũng nên học theo em với lão Lang gọi anh Diệp là anh đi.

Lam Tồn Quân không ngờ nhân lúc cháy nhà đi hôi của.

- Haha, Tiểu Bàng, sao không gọi anh Diệp đi. Bằng không, chỉ cần anh có thể đấu qua nắm đấm của em, em sẽ gọi anh là anh Bàng. Cùng với lão Lang với tiểu Lam gọi anh là anh Bàng được không nào?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, nhìn Vương Nhân Bàng.

- Thiết Chiêm Hùng tôi cũng chiếm một phần, chỉ cần đồng chí tiểu Vương có thể thắng được Diệp Phàm, tôi cũng gọi là anh Bàng. Bằng không, đồng chí tiểu Bàng phải gọi là anh Diệp.

Thiết Chiêm Hùng cười pha trò.

- Các người, các người... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Vương Nhân Bàng chỉ vào mọi người, mắt trợn ngược lên như gà chọi, một lúc lâu sau, thở dài:

- Ức hiếp người quá đáng, anh Diệp đúng không nào?

- Hahaha...

Toàn bộ mỉm cười.

Thái Cực Quyền Trần gia câu huyện Ôn tỉnh Hà Nam, nhiều thế hệ tương truyền, chiêu thức và dụng sức, rất giống với Thái Cực quyền thường dạy, nên được gọi là Trần thị Thái Cực Quyền, Minh Hồng Vũ năm 1374, Trần thị từ huyện Hồng Động tỉnh Sơn Tây chuyển đến sống ở thôn Thường Dương, huyện Ôn, tỉnh Hà Nam.

Từ đó dòng họ Trần thị sinh sống ở đây, đổi tên thôn Thường Dương thành Trần Gia Câu. Từ khi Trần thị chuyển đến huyện Ôn lập thủy tổ cho đến nay, Thái Cực Quyền tương truyền qua nhiều thế hệ, nhất mạch cũng đã có 600 năm lịch sử. Trần thị Thái Cực Quyền đến bây giờ cũng đã có lịch trình khoảng 600 năm.

Trần Vô Ba tuy nói cũng là một phần của Trần thị Thái Cực, nhưng kỳ thực cũng không phải là Trần thị Thái Cực chính tông.

Nghe nói tổ tiên của Trần Vô Ba từng đến Trần thị Thái Cực. Sau đó dung hợp một số quyền cước của Trần thị Thái Cực sáng tạo ra Trần thị Thái Cực độc đáo của thủ đô.

Kể ra, cũng là một chi nhánh của Trần thị Thái Cực mà thôi. Tuy nhiên, Trần thị Thái Cực Trần Gia câu với Trần Vô Ba cũng không lui tới gì. Hai phái căn bản là không thừa nhận có hỗ trợ cho nhau, hơn nữa, còn có xu thế đấu đá lẫn nhau.

Buổi sáng khoảng 8h, đoàn người Diệp Phàm đến phủ đệ Trần thị.

Vì có mấy trăm năm lịch sử, cho nên sư môn của Trần Vô Ba vẫn trú ở sườn núi Vân Lĩnh ngoại ô Bắc Kinh. Nhìn vị trí địa lý, sườn núi Vân Lĩnh này ở vòng thứ ba của Bắc Kinh.

Trước đây sườn núi Vân Lĩnh là một triền núi thoải, tuy nhiên, cùng với sự mở rộng xây dựng thành thị của Bắc Kinh.

Bên trong vòng thứ ba coi như cũng đã ở sát vùng đất trung tâm rồi. Sườn núi Vân Lĩnh cũng phát triển trở thành một trấn, mà thị trí này được gọi bằng tên Thái Cực Quyền của Trần Vô Ba.

Cho nên, thị trấn Vân Lĩnh nơi phái Trần thị Thái Cực thủ đô trấn giữ cũng tương đối nổi tiếng. Cho dù Bắc Kinh hừng hực khí thế kiến thiết thế nào đi nữa, sư môn của Trần Vô Ba cũng chiếm được sườn núi Vân Lĩnh phạm vi khoảng ba dặm, đây là vùng cấm của sườn núi. Xung quanh có tường cong bao vây, bên trong có Võ quán vân Lĩnh.

Cửa chính vô cùng khí thế, đoàn người Diệp Phàm từ xa đã nhìn thấy năm chữ cực to "Kinh Trần Thái Cực Môn". Trước cửa có bốn môn nhân Trần gia thân mặc đồ đen đang nhàn nhã luyện võ, thân thể cường tráng như trâu, vẻ mặt ác nghiệt.

- Tới để báo danh đúng không?

Thấy đoàn người Diệp Phàm xuống xe, một thủ vệ râu hơi dài thuận miệng hỏi.

Nghe nói sau khi Trần Vô Ba đại chiến với Akiyama Lifu, tuy nói Trần Vô Ba dường như là người thua, nhưng Kinh Trần Thái Cực Môn lại rất hot. Người đến báo danh luyện võ nhiều như ong vỡ tổ. Cái này, cũng vì mộ danh mà đến thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.