Quan Thuật

Chương 1787: Đi đến phái Thanh Thành



Nghe nói là tội thông đồng với địch, gây nguy hại cho quốc gia. Phượng gia từ trước đến nay là một gia tộc lớn, nhưng lúc này đã bị sụp đổ tất cả. Từ nay về sau, Phượng gia ở Thủy Châu đã trở thành lịch sử.

Lần này người ra tay chính là Báo Săn.

Trong phòng họp của tổng bộ, Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc ngồi tại vị trí của mình. Phát hiện tất cả mọi người đã đến đông đủ, liền nói:

- Theo thông tin đồng chí Trịnh Phương của Báo Săn báo cáo, bốn đồng chí Tề Thiên, Trương Cường và Trương Hùng cùng với Đỗ Phong trong thời gian nghỉ đã bí mật làm một việc tốt.

Lỗ Tiến đầu tiên lên giọng, nhấn mạnh đây là một chuyện tốt.

Lúc ấy, khi nhận được thông tin về chuyện cướp thuyền lần này, Lỗ Tiến không ngờ cảm thấy rất hứng thú. Lập tức chiêu tập thành viên bộ máy do mình quản lý lại.

Tuy nhiên, vừa nghe Lỗ Tiến nói xong, tất cả mọi người chỉ đáp lại bằng vẻ mặt mờ mịt. Bởi vì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người không được rõ ràng lắm.

- Lỗ tướng quân, bọn họ rốt cuộc đã làm nên việc tốt gì, nói ra nghe một chút xem.

Lý Khiếu Phong là người đầu tiên không kìm nổi, hỏi. Ở trong này cũng chỉ có Lý Khiếu Phong có tư cách không theo lẽ thường khi hỏi ý Lỗ Tiến, tổng thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A này.

- Lần trước tập đoàn vận tải biển của Lô gia ở Thủy Châu...

Lỗ Tiến đem sự việc nói lại một lần.

- Khốn khiếp, sao có thể cùng tổ chức khủng bố của nước ngoài hợp lại công kích thuyền của người Trung Quốc chúng ta, bắn chết cũng không giải hết hận!

Lý Khiếu Phong không kìm nổi mắng.

- Ừ!

Tổ phó thường trực Nghiêm Thế Kiệt cũng với vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ quan điểm của Lý Khiếu Phong.

- Điều này, Phượng gia rất đáng giận, tuy nhiên phái Thanh Thành sao hồ đồ như vậy, làm ra loại chuyện thế này.

Liên lạc viên quân đội Tổ đặc nhiệm A Tưởng Đại Hải cũng giận dữ nói.

- Lỗ tướng quân, lần này nhóm Trương Cường, Tề Thiên có biểu hiện xuất sắc, có phải nên tặng thưởng hạng nhất để động viên hay không?

Lý Khiếu Phong nói.

- Hạng nhất, có quá mức không.

Tưởng Đại Hải lập tức tỏ vẻ phản đối.

- Công khẳng định là đã lập rồi, thưởng thì cũng phải thưởng thôi. Tuy nhiên, chúng ta tạm thời chưa nói chuyện này.

Lỗ Tiến khoát tay áo, nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:

- Về việc giải quyết êm đẹp hậu quả lần này, tôi đã giao cho đồng chí Trịnh Phương dùng danh nghĩa Báo Săn ra mặt giải quyết. Phỏng chừng, trong việc này phái Thanh Thành cũng không là thằng ngốc, hẳn sẽ ghi nợ lên đầu Tổ đặc nhiệm A chúng ta.

- Sợ gì, phái Thanh Thành chẳng lẽ còn thực sự dám đối đầu với tổ chúng ta?

Phó tổ trưởng Nghiêm hừ lạnh một tiếng.

- Chúng ta đại biểu cho quốc gia, đương nhiên không sợ bọn họ. Tuy nhiên tôi đang suy nghĩ, gần đây tổ cũng đang thiếu người, nhưng chuyện phía bên tử vong cung lại đang cần nhân lực.Trong khoảng thời gian này chúng ta có chút gì như trứng chọi đá!

Lỗ Tiến thở dài, mặt nhăn mày nhó. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Nghe nói lần này bọn Tề Thiên bắt được Lý Đương và Lý Thuần Miên, hai vị này tuyệt đối là cao thủ.

Đồng chí Tưởng Đại Hải vui vẻ vì người khác gặp họa, cười gượng một tiếng.

- Đương nhiên, Lý Đương thất đẳng. Lý Thuần Miên cũng thuộc thân thủ lục đẳng, là hai nhân tài. Tuy nhiên, với tội thông đồng với địch mà nói, bọn họ phải ngồi tù, thậm chí lên tòa án quân sự còn bị xử bắn nữa cũng chưa biết chừng.

Lỗ Tiến gật gật đầu, lộ ra mục đích. Mọi người vừa nghe liền hiểu rõ ý tứ thủ trưởng Lỗ, đơn giản là mượn dịp này giờ trò xảo trá, mượn phái Thanh Thành dùng.

- Ha hả, tôi có thể đến phái Thanh Thành một chuyến.

Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.

- Vậy quá tốt, việc này nhờ Lý lão vậy.

Lỗ Tiến vừa nghe mừng rỡ nói.

Ngày hôm sau, Lý Khiếu Phong cùng trung tướng về hưu Cố Toàn tới núi Thanh Thành.

Hiện giờ núi Thanh Thành đã thành thánh địa du lịch, trên núi có rất nhiều chùa miếu. Núi Thanh Thành có "Ba mươi sáu đỉnh" "Tám đại động" "Bảy mươi hai hang nhỏ" "Một trăm bát cảnh".

- Lão Lý, lần này đi công tác thật thoải mái. Ha hả, Thanh Thành có thiên hạ u chi mỹ dự, kiếm môn chi hiểm, Nga Mi chi tú, quỳ môn chi hùng nổi danh. Đều là nơi thật tốt để đến tu thân.

Cố Toàn cười ha hả nói.

- Lão Cố, ông hiện tại về hưu rồi, cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Tuy nhiên, hình như tôi và ông sinh phải mệnh lao lực, ngày tháng đó trôi qua nhàn nhã quá, nên cảm thấy không được tự tại.

Lý Khiếu Phong cười nói.

- Không có cách nào khác, Tổ đặc nhiệm A gần đây quả thực có chút không hoàn chỉnh, chúng ta thấy chướng mắt. Đều là vì quốc gia, một vài cách nhìn thấp hèn cá nhân có là gì?

Cố Toàn cười nói, ngực ưỡn ra.

- Chỉ vài thằng nhóc, nhưng lại làm được chuyện tốt đấy chứ.

Lý Khiếu Phong cười mắng.

- Lý lão, tôi vẫn cảm giác có chút kỳ quái.

Cố Toàn nói, trên mặt hiện lên một tia khó hiểu.

- Anh cũng nghĩ đến sao?

Lý Khiếu Phong nhợt nhạt cười nói.

- Ừ, chỉ dựa vào Tề Thiên, Trương Cường, Trương Hùng cùng với Đỗ Phong, sao có khả năng có thể bắt được Lý Đương. Đỗ Phong tuy nói thân thủ cao, nhưng phái Thanh Thành cũng có sáu người. Còn Phượng gia cũng có cả nhà, còn mời thêm vài cao thủ xem từ video tư liệu lúc đó, trước khi Lý Đương bị bắt cũng không dùng qua súng ống đạn dược, hoàn toàn là dựa vào quyền cước cả. Việc này, có chút xuất quỷ nhập thần!

Cố Toàn nói.

- Ý ông muốn nói còn có cao thủ giấu mặt đã bị cắt bớt trong băng ghi hình?

Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói.

- Hẳn là có khả năng này.

Cố Toàn cũng tỏ vẻ không chắc, nói.

- Không phải là hẳn là, mà là chắc chắn.

Lý Khiếu Phong nói, sắc mặt rất nghiêm túc.

- Người này rốt cuộc là ai?

Cố Toàn nói.

- Không rõ ràng lắm!

Lý Khiếu Phong lắc lắc đầu, nhìn Cố Toàn liếc mắt một cái, nói,

- Việc này, Lỗ Tiến chắc chắn cũng có nghi ngờ. Chỉ có điều không có chứng cớ nên cũng không đem việc này ra nói. Nếu như đi bức ép Lô gia thì cũng không có đạo lý cho lắm. Hơn nữa, cũng sợ khiến cho vị cao nhân không muốn lộ mặt kia tức giận. Người này có thể ra tay giúp Lô gia, thì chắc chắn có quan hệ chặt chẽ với Lô gia. Có thể là bằng hữu tổ tiên Lô gia cũng không chừng. Nếu đúng là có cao thủ bát đẳng, thậm chí cửu đẳng mà Tổ đặc nhiệm A không được dùng thì thật đáng tiếc.

- Việc này không vội được, phỏng chừng, Lỗ Tiến hiện tại đã an bài cho người quan sát Lô gia rồi.

Cố Toàn nói.

- Sẽ không gấp như vậy, cao nhân vẫn là cao nhân, khẳng định là anh không nhìn ra. Cho là đứng trước mặt anh, anh cũng sẽ không biết được đó là cao nhân. Tựa như Chung A Cô, ai mà nghĩ rằng một lão nhân giả câm vờ điếc trông cửa lại chính là cao thủ bát đẳng? Cho nên, phái người theo sát Lô gia cũng vô dụng. Phỏng chừng, Lỗ Tiến cũng sẽ không làm chuyện bịt tai trộm chuông này.

Lý Khiếu Phong lắc lắc đầu.

- Tôi thật ra đã quên chuyện này.

Cố Toàn nói.

Mấy người nhắm thẳng về một nơi rất hẻo lánh mà đi đến, dừng chân tại một đạo quan rất cũ, rất bình thường.

- Thế nhân ai cũng nghĩ tổng bộ của phái Thanh Thành được xây dựng rất tráng lệ, nào ngờ bọn họ lại cư ngụ ở bên trong một đạo quan bình thường và cũ kỹ thế này. Có lẽ, khi du khách đi ngang qua đến chút tiền quyên góp nhang đèn cũng không có. Bởi vì, nơi này đích xác rất khắc nghiệt. Hơn nữa, đạo quan này đến cái tên cũng không có. Người ta nói ẩn lánh ở trong triều, kỳ thật lúc này mơ hồ hiểu là ẩn lánh trong núi!

Lý Khiếu Phong cảm thán nói, mắt nhìn sơn môn chốn xa xăm.

Vừa mới tiến vào trong đạo quan, thấy hai đồng tử đang dâng hương. Lý Khiếu Phong cùng Cố Toàn dùng vẻ mặt trang trọng dâng hương, cúng tiền nhan đèn. Tiền này tất nhiên khi trở về thì tổ sẽ trả lại.

Quy định của tổ chính là, hễ là tiền tiêu vào chuyện có lợi cho quốc gia thì đều có thể về thanh toán lại. Tỷ như đi dạo kỹ viện mát xa. Các đơn vị khác muốn thanh toán đều phải tìm hóa đơn và một lý do khác. Còn bên trong tổ, có thể công khai chi trả, không cần tìm lý do khác. Đây là điểm khác với các đơn vị khác.

- Lý lão mời đến hậu viện uống trà.

Lúc này, bên trong một đạo trưởng trung niên đi ra, đưa tay ra hiệu mời vào trong. Người này tên Lý Trường Cung, là người phụ trách đối ngoại và liên lạc của phái Thanh Thành, chức vị tương tự như Trưởng ban ngoại giao.

Giống những đại phái như Võ Đang, Thiếu Lâm, đều có cùng loại cơ cấu thiết lập. Dù sao, hiện đại khác cổ đại, phải tuy cơ mới được.

Bằng không, môn phái sẽ không có căn bản để phát triển và sống yên. Mặc dù là đã tránh ở nơi rừng sâu núi thẳm, nhưng cũng phải nảy sinh mối quan hệ với bên ngoài. Bằng không không thể sinh tồn. Bởi vì Lý Khiếu Phong từng tới vài lần nên cũng quen biết.

- Ha hả.

Lý Khiếu Phong gật gật đầu, tiếp đón Cố Toàn, hai người theo Lý Trường Cung ra sau viện. Trực tiếp đi vào một thạch động, đi lên bên trên một lúc thì thấy cảnh tượng trước mắt sáng ngời, một thung lũng hiện ra.

Bên trong, mới đích thực chính là nơi dừng chân của đại phái ngàn năm Thanh Thành. Tổng có bảy tám tòa đạo quan thấp thoáng ở bên trong, lư hương khói hương nghi ngút, thực sự có cảm giác chốn tiên cảnh nhân gian.

Đạo quan chính giữa tất cả đều dùng nham thạch xây dựng, cao tới mười bảy mười tám mét, có vẻ rất khí thế và rộng rãi.

Đại điện tất cả đều rải cẩm thạch, ở sân tập đang có mười mấy võ sĩ trẻ tuổi đang tập luyện.

Có người dùng chưởng đánh cây, có người đá vào cây, có người nâng cối xay đá. Đương nhiên, cũng có một hai đệ tử đang lén nghe nhạc, còn rung đùi đắc ý, cứ như đang dùng thuốc lắc vậy...

Thấy đám người Lý Khiếu Phong tiến vào, cũng không ai để ý tới bọn họ.

- Còn không đi luyện công?

Lý Trường Cung vừa thấy, khi đi qua liền quát hai đệ tử kia.

- Ha hả, sư thúc, kết hợp lao động và nghỉ ngơi thôi! Luyện quá sẽ tổn thương thân thể, nghe nhạc một chút sẽ hữu ích cho sức khỏe. Để cho thoải mái mà làm việc, vậy càng có tinh thần có phải hay không?

Hai đệ tử còn lớn ngôn cãi lại, nói.

- Các người, ôi, đều bị chưởng môn làm hư cả rồi...

Lý Trường Cung bất đắc dĩ lắc lắc đầu, biết thanh niên hiện tại không dễ "phục vụ", không thể dùng ánh mắt trước kia yêu cầu bọn họ. Bằng không, bọn họ cả một đám bỏ đi hết thì biết đi đâu tìm người? Phái Thanh Thành chẳng phải là sẽ bị tuyệt phái sao? Cho nên, Lý đạo trưởng đành phải mặc kệ, dẫn Lý Khiếu Phong đi về phía đại điện.

- Lý tướng quân tới chơi, đột ngột quá nên không nghênh đón từ xa được, thất lễ, thất lễ.

Tại cửa đại điện một lão nhân hai tay cung kính, thản nhiên cười nói.

- Ha hả, không sao, Triệu chưởng giáo trăm công ngàn việc, việc trong phái bận rộn thế này là bình thường.

Đối với việc ra vẻ của Triệu Đột Nê, Lý Khiếu Phong làm như không thấy, đưa tay ra, vờ như có chút chuyện khi nắm tay Triệu Đột Nê. Đương nhiên, cũng bởi vì công lực của Lý Khiếu Phong bị mất nên Triệu Đột Nê mới dám tỏ ra cao giá như thế.

Song phương hàn huyên xong thì chủ khách phân ra cùng ngồi xuống.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.