Lần này giọng điệu Diệp Phàm dằn từng chữ, Tằng Tuấn tài và Vu Hữu Hòa do dự giây lát rồi cũng nghe lời chịu lui ra nhường đường.
- Thằng này nghĩ lão đây già cả nên không dám lên chứ gì? Hôm nay, Từ Lục Tử này sẽ quật cho mày một trận, Chủ tịch thành phố cái con khỉ, toàn đi làm xằng làm bậy. Đồ mất nết, đồ phá gia chi tử!
- Cụ Từ, tôi kính trọng cụ là người già cả nhưng cậy già mà lên mặt là không tốt đâu. Có chuyện cứ nói, có việc cứ bàn. Sao lại ra tay đánh người vô cớ, Vu Hữu Hòa là người phụ trách văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố,
đang làm công vụ. Nếu hôm nay cụ không nói ra được lý do, Diệp Phàm tôi buộc phải truy cứu cụ tội chống người thi hành công vụ.
Diệp Phàm ăn nói rất có khí phách, thái độ vô cùng kiên quyết.
- Hống hách gớm nhỉ, hôm nay, Từ Thiên Tinh tôi rất muốn xem Chủ tịch Diệp xử tội Tiểu Lục Tử ra sao?
Bông một tiếng nói khàn khàn vang lên.
Hướng theo âm thanh phát ra, Diệp Phàm phát hiện bên đó là một người đi xe lăn đang tiến đến. Trên xe là một ông lão tóc trắng xoá, nét mặt có phần giống với lão già họ Từ. Tuy người này ngồi xe lăn nhưng Diệp Phàm vẫn cảm nhận được một khí phách toát ra không thể nào nhầm lẫn được.
Có khí thế của kẻ quyền cao chức trọng đã lâu. Hơn nữa, có một đôi nam nữ đang đẩy xe lăn, nhân vật nam mang quân hàm thượng tá.
Thượng tá mà cũng đi đẩy xe lăn cho lão này thì thân phận của lão chắc hẳn ít nhất cũng phải là tướng quân. Diệp Phàm ngầm tính toán nhanh trong đầu, cũng chịu không tìm ra chút manh mối nào về một vị tướng tên Từ Thiên Tinh của chế độ cộng hoà cả.
Được Từ Thiên Tinh khích lệ, Từ Lục Tử khí thế càng hăng, đứng chàm chằm trước mặt nhìn Diệp lão đại.
- Tiểu Lục tử, đánh hắn hai bạt tai cho ta. Chủ tịch thành phố gì cái loại chó má đó! Mạnh tay vào cho ta, hôm nay, ta muốn xem xem Hải Đông này có phải do một tay chúng ta gây dựng nên chăng. Không có chúng ta thì mày đừng hòng làm Chủ tịch thành phố!
Từ Thiên Tinh giọng điệu vô cùng hống hách, càng cổ vũ thêm cho lão già tên Lục Tử.
- Vâng thưa chú, để cháu đánh hắn hai bạt tai cho chú hết giận! Thằng Chủ tịch thành phố chó má!
Từ Lục Tử như cầm được Thượng Phương bảo kiếm vậy, chẳng khác gì ăn gan hùm gan báo, y giơ tay lên trước mắt bao nhiêu người xông lên định cho Diệp lão đại ăn chưởng thật.
- Muốn làm gì vậy?
Vu Hữu Hòa và Tằng Tuấn Tài cả hai cùng vọt lên, mỗi người một tay giữ chặt lấy lão Lục tử đến không nhúc nhích gì được.
- Triệu Thành, con đi ném hai cục thịt thối kia ra chỗ khác.
Từ Thiên Tinh trừng mắt, lệnh cho viên thượng tá đứng cạnh.
- Vâng! Lão Từ!
Triệu Thành chào nghiêm tuân lệnh rồi bước nhanh đến cạnh hai vị đồng chí Vu Tằng.
- Triệu Thành, là một quân nhân anh hẳn phải biết hậu quả của việc chống lại người thi hành công vụ ra sao chứ!
- Tôi biết, bản thân tôi cũng đang phục tùng quân lệnh đấy thôi!
Triệu thành không thèm ngẩng mặt, căn bản là không thèm để tâm đến Diệp lão đại. Nhìn Vu Tằng hai người một cái quát:
- Cút!
Nói xong, y đưa tay hung hăng đẩy qua.
- Hừ!
Diệp lão đại rốt cuộc cũng không nhịn nổi, tung chưởng kẹp chặt lấy tay Triệu Thành. Hai mắt trừng trừng nhìn y la lớn:
- Còn dám làm xằng thì ra sở Công an mà nói chuyện.
- Ha ha ha ha
Triệu Thành đột nhiên cười to một cách càn rỡ chỉ thẳng mặt Diệp Phàm hăm dọa:
- Một Chủ tịch thành phố nhỏ xíu mà cứ nghĩ rằng mình là bố thiên hạ. Bảo Triệu Thành này ra sở Công an à, phải hỏi xem ông đây có chịu không đã.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, thượng tá Triệu Thành lưng hùm vai gấu lại bị Chủ tịch thành phố Diệp Phàm một tay đánh ngã sóng soài, lại còn ngã nghiêng người, một bên mặt bị kéo lê trên mặt đất, chắc hẳn là sưng lên trông thấy.
- Bố mày bắn bỏ!
Triệu Thành giận dữ gầm lên, y nhanh chóng đứng dậy đưa tay rút súng bên hông.
- Âm mưu giết hại Chủ tịch thành phố, mau bắt hắn lại!
Một tiếng hét vang truyền đến, khẩu súng của Triệu Thành mới rút ra một nửa thì tay đã bị ai đó giữ cứng.
Rắc một tiếng trong veo, Triệu Thành lập tức mặt trắng bệch cắt không ra máu.
Cổ tay đã bị người mới tới phạt gãy. Toàn bộ cánh tay khuỵu xuống ngay tắp lự.
- Mày là thằng nào?
Triệu Thành hét lớn.
- Vương Triều!
Vương Triều đáp gọn lỏn một tiếng rồi lệnh cho mấy cảnh sát mặc thường phục bên cạnh:
- Giải về Sở công an thành phố nghiêm trị.
- Mày có biết lão Từ là ai không mà dám tra khảo tao. Triệu Thành tao lần này xuống đây đảm nhiệm việc bảo vệ ông ấy. Nếu ông ấy có chút tổn thương nào thì mày, mày, cả mày nữa! Bọn mày không thằng nào thoát hết!
Triệu Thành vẫn không thôi kiêu ngạo, tuy đang bị đau nhưng người này vốn thân thể khá cường tráng nên vẫn còn sức chỉ trỏ đám Diệp Phàm, Vương Triều mà hò hét.
Từ bên kia, lão Từ theo sau còn có bốn người thanh niên cũng xông lại phía hai người, ập lên chỗ Vương Triều quát:
- Buông ra, anh ấy là Triệu thành, cảnh vệ Bộ Tư lệnh!
- Giấy tờ đâu?
Vương Triều không phải hạng non gan, Cảnh vệ Bộ tư lệnh Trung ương có thể dọa nổi người khác nhưng không có dọa nổi Vương Triều.
- Đây!
Một người trẻ tuổi có sống mũi cao đưa thẻ công tác bằng da màu lam lên.
Vương Triều lật giở chán rồi tiện tay đem trả lại cho bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc bảo:
- Đồng chí, âm mưu sát hại Chủ tịch thành phố, dù có là đồng chí bên Bộ tư lệnh cảnh vệ cũng không được. Chúng tôi vẫn phải đem thượng tá Triệu Thành giải đi đã.
Nếu muốn đòi người, các đồng chí có thể mời lãnh đạo bên Bộ tư lệnh cảnh vệ ra mặt giải quyết.
- Đồng chí Vương Triều, anh thật muốn làm vậy chăng?
- Anh nói vậy là có ý gì, tôi cũng mới đến thôi mà. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thiết nghĩ chuyện trị an ở Hải Đông nên chăng cũng phải tu sửa đôi chút. Không nên chỉ chăm chăm chuyện tu sửa đường sông, vấn đề trị an này khá là quan hệ đến an toàn sinh mạng tài sản của quần chúng nhân dân, qua loa là không được đâu.
Trợ lý Lệ thở dài một tiếng rồi bảo nhóm chuyên gia:
- Chúng ta qua bên kia xem sao!
Sau khi qua bên đó, giữa Diệp Phàm và trợ lý Lệ không thấy phát sinh chuyện gì nữa. Cứ đi như tản bộ vậy, hơn nữa, trợ lý Lệ cũng không phê thêm chỗ nào không hay cả. Diệp Phàm biết mục đích của lão này đã đạt được. Lão già tên Từ Tinh Thiên kia chắc hẳn là có lai lịch. Cuộc chiến mà trợ lý Lệ khơi mào vẫn chưa đến hồi kết.
Quả nhiên, non một tiếng đồng hồ sau. Diệp Phàm nhận được điện của Bí thư Thành ủy Phạm Viễn, giọng nghe rất nghiêm trọng:
- Đồng chí Diệp Phàm, anh lập tức về Thành ủy có việc.
- Bí thư Phạm, tôi đang cùng trợ lý Lệ xem xét tình hình suối Vượng Phu mà.
Diệp Phàm cố ý trì hoãn, hắn biết chuyện gì đó nên tới thì giờ đã tới rồi đây.
- Chuyện bên đó anh giao phó sơ qua, tôi sẽ cùng tiếp trợ lý Lệ. Anh lập tức đến phòng khách Thành ủy, nhắc lại là lập tức!
Lý Mộc gật đầu, Diệp Phàm rút di động gọi cho Kiều Hoành Sơn hỏi:
- Thưa bác, bên lãnh đạo quân đội có vị cán bộ lão thành nào tên là Từ Thiên Tinh không? Nhưng hiện tại đã về hưu thì phải. Người đó nhìn qua phỏng có đến ngót nghét tám mươi tuổi lận...?
Diệp Phàm cứ thế miêu tả tỉ mỉ tướng mạo của Từ Thiên Tinh ra sao.
- Từ Thiên Tinh, chẳng lẽ là ông ta?
Kiều Hoành Sơn nghe xong lẩm bẩm một câu.
- Ông ta, là ai vậy ạ?
Diệp Phàm hỏi dồn.
- Chắc hẳn anh chưa từng nghe nói qua về ông ta, lão này về hưu đã được hai mươi năm, bác đây cũng là nghe lão thủ trưởng nói đến mới biết. Người này tên là Từ Thiên Tinh, một cựu chiến binh thuộc hồng quân Trung Quốc, từng là một tướng quân.
Năm nay cũng đến tám mươi có lẻ, lúc về hưu lão mang quân hàm trung tướng, giữ chức vị Thứ trưởng thường trực Bộ chính trị.
Kiều Hoành Sơn nhớ lại.
Diệp Phàm vừa nghe đã thấy nhẹ hết cả người, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng qua cũng chỉ là trung tướng thôi", không ngờ lại buột miệng nói ra:
- Trung tướng à, cũng khá đấy.
- Lạ thật, sao tiểu tử nhà anh lại hỏi chuyện về lão. Lão Từ ít khi ra khỏi cửa, hơn nữa cuộc sống cũng rất mực giản dị. Vẫn ở trong một Tứ hợp viện nhỏ mà cấp trên cấp cho. Mấy chục năm nay không ra mặt, đoán chừng cũng chẳng mấy ai biết đến lão. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Kiều Hoành Sơn thở dài.
- Ha ha, lão già kia, có vẻ vẫn còn sung chán!
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Nói năng cho đứng đắn chút, Phải gọi là lão Từ. Cái gì mà lão già này nọ, ngay cả Kiều Hoành Sơn này gặp lão còn phải cung kính chào một tiếng lão Từ. Tiểu tử này thật to gan lớn mật, miệng cứ kêu lão già lão già, nếu để người ta nghe thấy anh không ăn vài cái bạt tai mới là lạ.
Kiều Hoành Sơn nghiêm khắc răn dạy.
- Chẳng lẽ lão Từ này có xuất thân rất hoành tráng, sao có thể, chẳng phải chỉ là ông trung tướng thôi sao?
Diệp Phàm trong lòng chấn động, có chút ngạc nhiên.
- Riêng lão thôi thì cũng không có gì, chẳng qua…
Kiều Hoành Sơn vừa mới nói đến đây, ngẫm nghĩ một chút rồi ngừng lại hỏi:
- Mà anh hỏi thăm chuyện này làm gì?
- Cái này, ha ha ha, cháu tò mò thôi.
Diệp Phàm giả giọng thoải mái.
- Tò mò, anh nghiêm túc một chút cho tôi nhờ. Chuyện không nên tò mò thì đừng thọc mạch, có một số chuyên chớ nên hỏi nhiều. Nhớ chưa?
Kiều Hoành Sơn lại nghiêm khắc răn dạy.
Bây giờ, quan hệ giữa Diệp Phàm và Kiều Viên Viên coi như đã định, Diệp Phàm đã là vãn bối. Kiều Hoành Sơn đối với hắn càng cũng tùy tiện hơn. Trước kia, với thân phận của Diệp Phàm, Kiều Hoành Sơn có khi còn khách khí đôi chút. Bây giờ thì chẳng cần phải khách khí với hậu bối như hắn làm gì.
- Việc này, cái này…
Diệp Phàm bối rối lắp bắp, cảm thấy không hỏi rõ ràng chuyện này tuyệt đối không được. Đến lúc gặp phải chuyện gì lớn thì sẽ rất phiền phức.
Vậy là y đành cắn răng khai thật:
- Hôm nay lão ấy đến Hải Đông ta, vừa đến đã đại hiển thần uy, chỉ trích việc dỡ bỏ xây mới một công trình tên Long Phụng kiều. Chuyện này rõ ràng là do trợ lý Lệ Chí Đạt của Chủ tịch tỉnh Nam Phúc cố ý chỉnh cháu, lão kia thật ra chỉ đến để trợ uy.