Diệp Phàm đang mơ mơ hồ hồ định ngủ đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến nói:
- Trời đất choáng váng, hàng đêm đều làm chú rể.
- Ai.
Diệp Phàm ôm Tống Trinh Dao lẻn ra bên ngoài
Trước mắt thoảng qua một đạo thân ảnh, toàn thân diễm lệ, hình như là dùng tơ lụa hồng làm áo choàng, lộ ra một chút cái trán và ánh mắt của một cô gái, toàn bộ mặt bị khăn đỏ che. Cô ta cách Diệp Phàm có ba bốn mươi mét, bình tĩnh quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, ánh mắt kia đầy khinh bỉ.
Sau đó, khi Diệp Phàm nghĩ lại chuyện quá khứ, cô ta tung khăn đỏ lên, phóng người đi, Diệp Phàm đuổi theo. Tuy nhiên, bởi vì trong lòng ngực còn ôm một người, cho nên, tốc độ không đạt tới đỉnh. Hơn nữa, thuật Khinh Thân Đề Túng của cô ta so với mình hình như còn cao hơn. Không lâu sau đã mất bóng dáng.
"Chẳng lẽ thật sự là vị nữ tử Hồng Y ở Bát Quái Môn khi mình nằm mơ thấy". Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, ngơ ngác đứng im trong bụi rậm một hồi. Sau đó, cúi đầu nhìn lại. Thấy Tống Trinh Dao đang bình tĩnh nhìn mình.
- Em đã tỉnh.
Diệp Phàm hỏi.
- Em cảm giác vừa rồi hình như đang bay, anh thực đã bay sao?
Tống Trinh Dao ngơ ngác nhìn Diệp Phàm hỏi
- Không phải bay, là chạy nhanh thôi. Em xem, có phải thế này hay không.
Diệp Phàm vận khởi thuật Khinh Thân Đề Túng, đem cả thuật ưng hổ của Phí Thanh Sơn xuất ra, lấy đà vài bước, bay lên trời, đưa cả người lên cao ba chục mét.
Sau khi rơi xuống đất nhìn Tống Trinh Dao, cô đang ngây người. Miệng lẩm bẩm nói
- Khó trách có nhiều phụ nữ thích anh, anh, anh là anh hùng! Kiều Viên Viên có thể làm bà xã anh, em thèm đến chết.
- Haizz….
Không lâu sau trời đã sáng
Ở trong cốc Lưu Hoa, Tống Trinh Dao giống đứa trẻ hoạt bát, nhảy nhảy không được tự nhiên. Cô quá hoạt bát. Một hồi hái đóa hoa cho Diệp lão đại, lát sau lại hái đóa hoa cắm trên đầu Diệp lão đại.
Diệp Phàm cũng không chậm, làm một vòng hoa đeo lên cho Tống Trinh Dao, cô kích động, hạnh phúc, bật khóc.
- Anh, buổi tối nay là một buổi tối hạnh phúc nhất.
Trên đường trở về, Tống Trình Dao tâm sự
- Anh cũng vậy.
Diệp Phàm trả lời, đương nhiên có chút không thật lòng.
Trở về thành phố, Phạm Cương từ phòng làm việc ra ngoài.
- Tiểu tử, cậu cũng quá không cẩn thận, để cho người ta đánh bất tỉnh không biết gì.
Diệp Phàm liếc vẹo cậu ta một cái, hừ nói.
- Em nào có biết, khi đó em đang sắp xếp công việc. Cầm một cây côn cảnh sát tuần tra xung quanh. Mắt em mở rất lớn, ngay cả con chim cũng đừng muốn bay qua
Tuy nhiên, kỳ quái chính là, thì như vậy, không hiểu ra sau trước mắt nhoáng một màu hồng, cảm giác đầu trầm xuống, tôi liền đi ngủ
Phạm Cương còn vỗ vỗ đầu, vẻ mặt nghĩ lại mà sợ, thở dài
- Quá lợi hại, trước kia emi cứ cho rằng mình có tài
Tối hôm qua mới biết được, trời cao quả là vô tận. Trước mặt Hồng Ảnh em cơ bản chỉ mềm nhũn như trứng gà.
Người ta bóp chết em như bóp một con kiến. Tuy nhiên, quái, sao cô ta không muốn lấy cái mạng nhỏ của em.
Chẳng lẽ, cô ta cùng đại ca có liên quan gì?
- Tôi cũng không rõ lắm, cô ta ở bên ngoài trướng của tôi hừ lạnh một câu gì "trời đất choáng váng, hàng đêm đều làm chú rể", sau đó tôi đuổi theo, chỉ phát hiện có đôi mắt đỏ, xuất toàn lực cũng không đuổi kịp. Có lẽ lúc ấy ôm cả Trinh Dao, hai người sức nặng gia tăng, tuy nhiên, tôi cảm giác thuật Khinh Thân Đề Túng của cô ta còn giỏi hơn tôi. Có điều nếu tôi có thể luyện ưng hổ công của nhà họ Phí tới cực điểm, nhất định sẽ đuổi kịp cô ta
Diệp Phàm tràn đầy tin tưởng nói
- Cô ta hẳn là không có ác ý, hơn nữa, hình như là vì anh mà tới. Việc này có chút quái di, anh không nghĩ ra chút nào sao
Phạm Cương thật đúng không ngu, ánh mắt là lạ nhìn Diệp Phàm
- Tiểu tử cậu nghĩ cái gì, nói không biết là không biết. Việc này tôi giấu diếm cậu làm chi.
Diệp lão đại giơ tay đánh Phạm Cương một cái.
- Không biết thì thôi, còn đánh người. Đêm qua hai người hưởng khoái hoạt, cònem đi tuần tra uống gió tây bắc.
Phạm Cương càu nhàu một cầu rồi khẩn trương vọt sang một bên. Chỉ sợ lại bị đánh một cái.
- Tiểu tử, muốn khoái hoạt cũng phải có bản lĩnh kia mới được.
Diệp Phàm liếc mắt vẹo ngắm người này một cái, tức giận hừ nói.
Buổi tối ngày hôm sau, Diệp Phàm vội vàng tới tỉnh thành. Đồng chí phó chủ tịch thành phố Ngô Sinh Phát phân công quản lý thủy lợi gọi điện thoại tới. Nói là bên kia sở Thủy lợi vẫn không thông qua kế hoạch sửa chữa khe suối Vượng Phu
Mà Phó chủ tịch thành phố Ngô nói là cắm rễ ở tỉnh thành tương đối dài, cũng nhớ nhà. Diệp Phàm nghe xong đương nhiên tức giận quyết định tự mình đi một chuyến, sẽ chơi tên Lệ Chí Đạt này.
Vừa mới trở lại Thủy Châu, Lô Vĩ mời ăn cơm, cũng trực tiếp chạy thẳng đến khách sạn đại học Thủy Châu. Bên này Hạ Hải Vĩ và Vu Kiến Thần cùng Triệu Thiết Hải, Lô Vân, còn có Kê Tam Tiêu đều đã đến rồi.
Mấy anh em lâu không gặp mặt, cũng phá lệ. Gặp mặt nhau mọi người ôm nhau, rất là thân thiết.
Diệp Phàm, vẫn bị mọi người đề cử ngồi vào ghế chủ vị.
Trong lúc uống rượu, Diệp Phàm thuận miệng cùng vài huynh đệ hàn huyên tán gẫu tình hình mọi người gần đây, cảm giác vẫn tốt. Sau lại hỏi
- Các anh có ai quen Lệ Chí Đạt không?
- Có phải trợ lý Chủ tịch tỉnh họ Lệ hay không?
Hạ Hải Vĩ thuận miệng hỏi
- Vâng, chính là cậu ta. Người này gây phiền toái cho tôi
Diệp Phàm nhíu mày
- Anh dám gây phiền toái cho cậu?
Vu Kiến Thần có chút khó hiểu.
- Lần trước ông ta đến Hải Đông.
Diệp Phàm đem chuyện tường thuật từ đầu đến cuối cho mọi người
- Chủ tịch tỉnh Hà không phải quan hệ rất tốt với cậu sao? Chính ông ta công quản lý thủy lợi.
Lúc này Hạ Hải Vĩ hừ giọng, có chút mất hứng
- Lão Hà cũng cố gắng, thiếu chút nữa đập bàn Lệ Chí Đạt. Sau đó, không biết thế nào lại bị Chủ tịch tỉnh Yến biết, còn bị Chủ tịch tỉnh Yến gọi đến phê bình một chút. Nói các bộ môn có quy củ của các bộ môn, mặc dù là lãnh đạo phân công quản lý cũng không thể phá vỡ quy củ… Mẹ nó, rõ ràng là tên kia liệt nửa người thôi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Xem ra, Lệ Chí Đạt rất được lòng Chủ tịch tỉnh Yến.
Lô Vĩ thản nhiên hừ nói.
- Tôi nghe nói anh ta lên chức rất nhanh, vốn danh hiệu trợ lý Chủ tịch tỉnh là hưởng thụ đãi ngộ như cấp phó tỉnh.
Chẳng qua cấp bậc chính thức vẫn là giám đốc sở. Gần đây nghe nói tỉnh chúng ta còn thiếu một chức Phó chủ tịch tỉnh. Chủ tịch tỉnh Yến cố ý đề bạt Lệ Chí Đạt lên, nghe nói mọi chuyện đều chuẩn bị tốt lắm. Tuy nhiên, nghe nói Ban Tổ chức Trung ương yêu cầu tỉnh Nam Phúc phải đề cử danh sách lên bọn họ trước rồi mới quyết định.
Túc Nhất Tiêu quét mắt liếc mọi người một cái.
- Tôi hỏi cô tôi một chút.
Lô Vĩ cầm điện thoại, ừ, à một hồi rồi buông điện thoại xuống, nói
- Còn chưa.định ra, lần này ban Tổ chức cán bộ trao quyền nhân sự cấp dưới cho tỉnh Nam Phúc. Cho nên, đề cử của tỉnh ủy Nam Phúc tương đối quan trọng. Đương nhiên, có đúng hay không chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có điều cấp trên có văn kiện, yêu cầu làm tốt công tác đề cử dân chủ. Tôi nghĩ, có lẽ, cơ bản là che người hiểu biết thôi.
- Hàng năm đều như vậy, cấp trên kêu người phía dưới đề cử, thể hiện dân chủ thôi. Kết quả thì như thế nào. Có đường đút lót là được rồi. không đường đút lót dù cho có thể để cử lên cuối cùng cũng cắm đầu xuống ngay, kết quả giỏ trúc múc nước chỉ như công dã tràng. Quyền chủ động vẫn ở trong tay cấp trên. Tuy nhiên, đề bạt còn phải qua cửa hội nghị thường vụ Tỉnh ủy.
Ngay cả một cửa này cũng không thể đi qua, không phải hoàn toàn không diễn.
Hạ Hải Vĩ lạnh lùng hừ nói.
- Việc này ngày mai tôi gặp Lệ Chí Đạt nói sau, nếu ông ta khó dễ không thông qua phương án sửa chữa khe suối Vượng Phu, không chừng Diệp Phàm tôi cũng phải dắt con dao nhỏ sau lưng.
Ông ta bất nhân, tôi, cũng không thể có nghĩa.
Diệp Phàm hừ giọng, làm một ly hồng rượu.
- Nên chọc, đại ca, đến lúc đó để em nói một tiếng. Cô tôi phụ trách bên kia
Lô Vĩ hừ giọng nói
- Bí thư Thiết Thác sắp đi rồi, có thể sẽ giúp lão đệ Diệp Phàm một lần, cũng là vận khí
Hạ Hải Vĩ nói
- Cậu tôi bên kia cũng đi nói vài câu, có quản cũng chẳng cần phải quản tên đó.
Túc Nhất Tiêu nói, đương nhiên là nói Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Chí Hòa.
- Haizz, thực sự tiếc cho Bí thư Thiết. Sau khi anh ta đến Việt Đông, muốn gặp lại anh ta có chút khó khăn.
Diệp Phàm thở dài
- Cũng không biết ai sẽ ngồi lên ngai vàng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Hạ Hải Vĩ quan tâm nhất là vấn đề này, một triều vua một đời thần. Ai đi lên đối với phó Bí thư như anh ta mà nói, phân công công tác khi quyền lực bị chia cắt là tương đối quan trọng.
- Lão Hạ, nếu không thì tranh thủ một chút xem có thể…. lên chức Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật thứ nhất hay không?
Lúc này, Diệp Phàm đột nhiên nói
- Làm sao có khả năng, tôi ở tỉnh chức phó xếp hạng lót đáy. Tuổi và kinh nghiệm lý lịch cũng không chiếm ưu thế. Một đám lão già này đều trên tuổi, tôi còn không đến điểm bảy. Đây là một điểm yếu rất lớn. Thể chế chúng ta thế này, ông em cũng không phải không hiểu được. Tuổi rất quan trọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Bằng không người ta sẽ nói cậu thanh niên thế này…. Bản thân ông em cậu chắc chắn có lĩnh hội
Tuy nhiên, cậu không giống với tôi, cậu rất may mắn, có năng lực.
Hạ Hải Vĩ có chút ủ rũ, cơ bản là không dám đi theo hướng này.
- Quản nó làm quái gì, cứ tranh thủ trước một chút rồi tính sau. Vô dụng thì vô dụng, cũng phải thử một chút. Ít nhất, muốn cho mọi người biết có lão Hạ anh là nhân vật số một như vậy. Này gọi là gì nhỉ, hiệu ứng tên người. Năm nay không được, người ta cũng biết có người cạnh trạnh. Có lẽ sang năm, năm sau nữa là được.
Diệp Phàm hừ giọng nói
- Tranh thủ như thế nào, thứ nhất Phó Bí thư là cán bộ cấp Giám đốc sở. Hơn nữa, Ủy ban Kỷ luật là bộ môn đặc thù. Còn cần được Ủy ban Kỷ luật Trung ương đồng ý mới được. Nói thật, hai mắt tôi có chút đen, ngoại trừ biết Bí thư Thiết Thác, cùng với huynh đệ nhóm các cậu, những người khác, rắm đều không hiểu được
Hơn nữa, ngay cả Bí thư Thiết muốn giúp cũng không giúp được. Năng lực có hạn
Hạ Hải Vĩ lắc lắc đầu
Có chút mất mát.
- Tôi nói này lão Hạ, chúng ta đều là người trong vòng tròn, người của Diệp hệ. Lão đại Diệp người tâm phúc chúng tôi nói được là được. Anh lo gì, thử đi rồi nói tiếp. Hiện tại đang có cơ hội này, hơn nữa, Bí thư Thiết phải điều đi rồi, cứng rắn đề cử anh một chút cũng là thường thôi.
Vu Kiến Thần hừ giọng nói
- Việc này...
Hạ Hải Vĩ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, xem ra có chút động tâm.