Quan Thuật

Chương 1728: Đột kích



- Sợ hãi không phải là tính cách của Vương Nhân Bàng tôi đây. Đừng dài dòng nữa, này người đẹp, hãy nhận lấy bó hoa này đi.

Từ nay trở đi, cô chính là người của tôi rồi. Yên tâm, ở cái nơi hội sở Tô Thị này, có Bàng ca tôi che chắn, thì không có đứa nào dám bén mảng đến đây cả?

Nói đến đây, hắn giơ tay ra ôm lấy phần eo của Tô Lâm Nhi một cách rất thô bạo, thô bạo giống như một tên lưu manh vậy.

- Cảm ơn Bàng ca đã xem trọng một người con gái yếu đuối như Lâm Nhi tôi đây!

Rồi chuyện lạ lùng đã xảy ra, khiến Tô Lâm Nhi bất ngờ không thể tránh được, dường như cô còn ngại tay của Vương Nhân Bàng chưa đủ nhanh, liền ngả thân mình vào trong lòng của hắn, giống như cả hai bên đều tình nguyện vậy.

Đối diện phòng nội, Lam Tín Trạch phát hiện Đường ca Lam Tồn Quân dùng một tay để bóp chặt cái bình trà càng ngày càng nhỏ. Một cái bình trà sắt to bằng cái nắm tay lại bị gã làm cho nhỏ lại giống như bóp nát một tờ giấy bình thường. Chỉ một chút nữa thôi là nó sẽ trở thành một quả cầu thép, hắn dùng ánh mắt sắc nhọn như dao nhìn vào Vướng Nhân Bàng đang ở trong phòng.

- Anh, nên qua đó thôi.

Lam Tín Trạch sợ Đường ca bệnh sẽ nặng thêm nên vội vàng nói như vậy.

- Đợi đã!

Lam Tồn Quân vung tay lên nói.

- Nếu tiếp tục đợi nữa thì các món Hoàng Hoa đều nguội cả rồi?

Lâm Tín Trạch tỏ ra lo lắng. Bởi vì hắn phát hiện ra Tô Lâm Nhi đang ở bên Vương Nhân Bàng và nói chuyện rất thân mật.

- Tín Trạch, mỗi khi gặp chuyện lớn thì cần phải bình tĩnh. Cậu cứ nghĩ mà xem, Tô Lâm Nhi là một người con gái dễ dàng sa vào lòng người đàn ông khác như vậy sao?

Lam Tồn Quân nói.

- Vương Nhân Bàng lại không phải là Phan An hàn ngọc, đó là điều không thể được.

Lâm Tín Trạch nói với giọng khinh thường,

- Cô ấy đang ép tôi!

Lam Tồn Quân nhìn chằm chằm vào Tô Lâm Nhi ở nơi xa, nói một cách lạnh lùng.

- Uhm

Lâm Tín Trạch không phải là kẻ ngốc, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra được vấn đề.

- Ha ha, cái đỉnh núi đó cũng không tệ

Con cáo già Vương Nhân Bàng không ngờ lại luôn để ý phía trên ngực của Tô Lâm Nhi trước mặt mọi người.

- Mày dám!

Tô Quý Tài rốt cuộc không chịu nổi nữa, liền hét lên.

- Lão già kia, kêu cái gì, cho ông đây vui vẻ chút đi.

Vương Nhân Bàng liền cho Tô Quý Tài một cái tát, khiến cho hắn bị ngã vào góc tường, đến nỗi mãi mà vẫn không đứng dậy được.

- Đồ khốn kiếp

Tô Lâm Nhi giận dữ, lấy hai tay đập vào mặt của Vương Nhân Bàng. 5 ngón tay in trên mặt của Bàng ca, đây quả thật là mấy đường đẹp mắt.

Hơn nữa, người con gái này còn dùng một chân đạp vào phần dưới của hắn nữa.

Nếu như đạp trúng, thì e rằng Bàng ca sẽ trở thành Vương công công của thời đại mới.

Tuy nói Tô Quý Tài chỉ là họ hàng xa của Tô gia, nhưng Tô Quý Tài vẫn luôn đi theo Tô Lâm Nhi, dù sao thì con người vẫn là loại động vật có tình cảm. Thường ngày, Tô Lâm Nhi rất tôn trọng Tô Quý nên mới gọi hắn là chú Quý Tài.

- Hừ!

Đột nhiên, một âm thanh lạnh đến tân xương cốt vang lên, khiến Tô Lâm Nhi cũng phải dừng tay lại. Vương Nhân Bàng đưa mắt lên nhìn, phát hiện ra một thanh niên với vẻ ngoài lạnh lùng đang đứng ở trước cửa phòng nhìn mình.

- Anh đúng là một cao nhân, không ngờ lại có thể ra tay với một người phụ nữ yếu đuối như vậy, đúng là đã khiến cho Lam mỗ đây được mở rộng tầm mắt, Lam mỗ tôi đây luôn thắc mắc một điều rằng, ở bên dưới anh có mang theo cái đó hay không?

Lam Tồn Quân nói một cách lạnh lùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Có mang hay không thì cũng không có liên quan gì tới anh, nếu không thì chúng ta cùng cởi ra để so sánh xem của ai hơn.

Những lời nói của Vương Nhân Bàng tuy có chút thô tục, nhưng đó cũng thực sự là một đòn sát thương. Gã quay sang chỗ Tô Lâm Nhi liếc mắt nhìn một cái rồi nói:

- Muốn làm sứ giả bảo vệ người đẹp thì cũng phải có trọng lượng mới được chứ. Nếu không thì, bị chịu đánh một cách vô duyên vô cớ thế này là không thỏa đáng!

- Mẹ kiếp, dám nói với anh tao những lời như vậy.

Lâm Tín Trạch giận dữ, tiến về phía trước, dùng chân đá về phía Vương Nhân Bàng.

- Muốn chơi phải không?

Trên mặt Vương Bàng Nhân lộ rõ điệu cười nham hiểm, dùng một chân đá tới. "Huỵch" một tiếng, Lâm Tín Trạch giống như con dế nhũi bị đá lật một phát, phải mất hai vòng mới dừng lại được. Việc này rõ ràng là Vương Nhân Bàng đã rất nương tay rồi.

- Lâm Nhi, em vẫn còn giận anh có phải không?

Lâm Tồn Quân nhìn về phía Tô Lâm Nhi rồi nói.

- Muốn em nguôi giận cũng được thôi, em muốn hắn phải quỳ trước mặt em và gọi em hai tiếng "bà cô", còn cái tên Diệp Phàm nữa, anh phải bắt hắn về đây cho em.

Tô Lâm Nhi liền chuyển hướng chỉ về phía Vương Nhân Bàng, nói với giọng tức giận:

- Nếu như anh không bắt được hắn, vậy thì Tô Lâm Nhi em đây sẽ chơi với nó.

Cái từ "chơi" đó đã tạo ra một vết thương khá nặng. Tự nhiên lại có một ý nghĩa khác.

- Phía đằng sau có chỗ trống để chơi đó, thế nào?

Lâm Tồn Quân đưa ra thư khiêu chiến, ánh mắt trở nên sắc lạnh giống như sói vậy.

- Ha ha, cũng được thôi, lâu lắm rồi không có người để vui đùa. Chơi cũng được thôi! Để may mắn giành được chiến thắng thì cần phải có người đẹp ở bên, chuyện tốt đây

Vương Nhân Bàng phủi bụi trên người rồi đi ra ngoài. Khi đi đến chỗ Tô Lâm Nhi, hắn vừa cười vừa nói:

- Này người đẹp, hãy ở đây chờ Bàng ca, đó là việc nhất định phải làm rồi!

- Thắng rồi hãy nói

Lúc Tô Lâm Nhi nói những lời này là lúc cô đang nhìn về phía Lam Tồn Quân để nói.

- Ồ, anh biết em đã nhất thời không còn giận nữa rồi. Anh sẽ dùng nắm đấm để nói với những kẻ không biết tự lượng sức mình.

Cái được gọi là nắm đấm chính là đạo lý cứng rắn. Người phụ nữa của Lam Tồn Quân chính là của Lam Tồn Quân. Lam Tồn Quân hơi vung tay, bước những bước lớn rồi đi ra ngoài.

Bãi đất trống của hội sở Tô Thị có tương đối nhiều. Vào buổi tối, trên sân golf cũng chẳng còn ai rảnh rỗi để chơi ở đó nữa, những đó lại là địa điểm tốt để luận bàn.

Dưới ánh đèn rực rỡ, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đứng đối diện nhau, còn Tô Lâm Nhi thì đứng một mình ở dưới một bóng cây để quan sát.

- Cháu nói xem cậu Lam có thắng được không?

Tô Quý Tài chùng mặt xuống, hỏi nhỏ.

- Đó là điều chắc chắn. Chắc chú chưa được nhìn thấy võ công của Tồn Quân, dù là người có võ công cao siêu đến đâu thì cũng không thể so sánh được với anh ấy được. Mười người cũng chưa chắc đã đánh bại được anh ấy. Anh ấy chỉ cần dùng một cước là có thể làm vỡ được một phiến đá lớn.

Tô Lâm Nhi thản nhiên cười nói.

- Lợi hại thật! Nếu mà đá lên trên người, thì chắc là còn kinh khủng hơn!

Nói đến đây, Tô Quý Tài lại có chút lo lắng khi nhìn về phía Vương Nhân Bàng và nói rằng:

- Chi bằng cô nói với cậu Lam, hãy ra tay nhẹ chút, đừng để có người bị đánh chết. phiền phức lắm.

- Chú yên tâm đi, Tồn Quân tự khắc có tính toán. Từ trước đến nay, anh ấy làm việc gì cũng đều có tính toán, chứ không phải là hạng người thô lỗ đâu. Ngay cả Chủ tịch thành phố Lam cũng rất tín nhiệm anh ấy, dồn hết tất cả hi vọng của Lam gia đặt lên trên vai của anh ấy. Bản thân anh ấy cũng là người rất cẩn thận, làm việc gì cũng đều phải suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định. Nếu không thì Tô Lâm Nhi cháu làm sao có thể để ý đến anh ấy được chứ?

Tô Lâm Nhi thản nhiên nói.

- Tiểu thư, tôi nghĩ rằng, những chuyện đã qua thì hãy cho nó qua đi, đừng giận cậu Lam nữa, cô xem cậu Lam tốt như vậy, lại còn chạy từ nơi xa đến chính là để cho cô trút giận

Lâm Quý Tài nói đến đây, rồi quay ra nhìn Tô Lâm Nhi và nói tiếp:

- Hơn nữa, ông chủ cũng rất quý cậu Tồn Quân, ông chủ cũng đã sống gần hai đời người rồi nên cách nhìn người của ông cũng rất chuẩn đấy!

- Cháu không nói anh ấy là người không có bản lĩnh, cháu chỉ là thấy có chí khí, có bản lĩnh đã rất phi thường rồi.

Tô Lâm Nhi nói một cách tức giận. Tô Quý Tài không nói gì thêm, ông biết rằng Tô Lâm Nhi là một cô gái có chủ kiến chứ không phải là người bình thường nào cũng có thể thao túng được.

- Đến đây Lâm Tồn Quân, để Vương Nhân Bàng tôi đây xem rốt cuộc anh là người tài giỏi cỡ nào?

Vương Nhân Bàng đứng trên sân cỏ với một tư thế hết sức lông bông

- Đây là địa bàn của bạn gái tôi, Lam Tồn Quân tôi cũng có thể coi là chủ nhân của nơi này, vì thế, hay là để anh tấn công trước, từ trước đến nay tôi làm gì cũng đều nhường người khác.

Lam Tồn Quân cũng không ỷ lại, anh cũng thể hiện ra cho Vương Nhân Bàng biết rằng, y đã gặp một đối thủ thực sự.

- Đại ca, hai người họ sắp đánh nhau rồi. Trong bóng tối, một bóng đen đang gọi điện thoại với nụ cười gượng trên khuôn mặt

- Vẫn chưa đánh nhau à?

Diệp Phàm hỏi

- Chúng đang đứng so tài tính nhẫn nại của nhau, mẹ kiếp, hình như cao thủ nào cũng thích chơi cái trò tẻ nhạt này. Cái tính nhẫn nại này thì có gì hay cơ chứ, cứ dứt khoát đưa tay ra đấm 1 quyền, giơ chân ra đá một cước, những âm thanh "bang, bang" phát ra sao mà dứt khoát, tự tại biết bao.

Phạm Cương nói

- Phạm Cương, cậu chưa đạt đến trình độ đó nên cậu không biết đấy thôi, tính nhẫn nại còn làm tổn thương tinh thần cao hơn so với đao thật súng thật. Cơ thể con người là do máu thịt tạo nên

Nhưng mà tâm hồn của con người lại do tinh thần cấu tạo nên, vì thế một cơ thể mà khống có linh hồn. dù cơ thể có tốt đến mấy thì cũng vô dụng mà thôi

Vì vậy, tinh thần còn đáng sợ hơn so với máu thịt nhiều. Cao thủ thường trong nháy mắt chỉ với một ánh mắt là đã có thể quyết định được thắng bại. Tại sao vậy?

Chính là vì trong lúc cậu còn đang hoảng loạn thì họ đã ra tay rồi. Với tốc độ nhanh như chớp thì đã hạ đo ván cậu rồi.

- Phạm Cương, cậu phải nhớ kĩ một điều rằng, khi làm việc cho tôi thì phải bình tĩnh một chút, lúc so tài thì cần phải tự rèn luyện cho mình sự bình tĩnh, đấy mới là nền tảng cho việc đứng vững mà không vị thất bại.

Diệp Phàm nói.

- Em hiểu rồi thưa đại ca. Nhưng mà, trong hai người này thì ai sẽ thắng?

Phạm Cương lại hỏi một cách hiếu kì.

- Lam Tồn Quân chắc chắn sẽ thua

Diệp Phàm nói.

- Đại ca chưa có thử qua, làm sao mà biết được?

Phạm Cương tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm.

- Còn chưa tin lời của tôi, vào ngày 8-3 hôm đó, tại trận đấu bóng rổ của trường, tôi đã từng giao đấu với hắn. Hắn cứ nghĩ rằng sẽ hạ gục được tôi, nhưng kết quả lại không được như hắn dự tính.Theo như suy đoán của tôi, dựa vào nội lực của hắn để suy tính thì hắn đã đạt đến cấp độ lục đẳng, vân chưa đạt đến thất đẳng. Tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi, không có gì chắc chắn cả.

Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Còn Bàng ca kia cũng lợi hại không kém. Trời ơi, ít nhất cũng phải đạt đến cấp độ thất đẳng.

Mẹ kiếp, ông đây còn không biết được cả đời có cơ hội đạt đến thất đẳng không nữa.

Phạm Cương lại chửi.

- Yên tâm, cậu có hi vọng, hiện tại cậu cũng đã đạt đến tứ đẳng rồi còn gì. Tư chất của cậu cũng tốt như họ, chỉ có điều vẫn còn chưa được rèn luyện đủ. Rèn luyện cũng là điểm mấu chốt quan trọng. Diệp Phàm nói.

- Bắt đầu đánh rồi, em xem trận đấu trước vậy.

Phạm Cương vội vàng nói.

Vừa nãy hai người họ không muốn ra tay trước, kết quả cả hai lại ra tay cùng một lúc. Lam Tồn Quân ngay lập tức ngồi xuống chuyển thành tư thế rắn nằm sấp, phía sau bỗng nhiên bật dậy, nhảy lên không quá cao cho lắm.

Nhưng giống như những con rắn bình thường sẽ để ý đến phần lưng của Vương Bàng Nhân mà tấn công.

- Ngũ đài xà quyền, xem ra anh có chút bản lĩnh.

Nghe nói Ngũ Đài sơn có hòa thượng hay quét dọn ở đó tên Nguyên Lâm, không phải là anh học từ ông ấy đấy chứ...

Gia đình Vương Nhân Bàng có tiếng học sâu biết rộng, chỉ nói một câu mà có thể hiểu rõ được nội tình của Lam Tồn Quân

Khiến cho Lam Tồn Quân dừng lại một chút trên không trung, theo suy đoán là có chút kinh ngạc.

- Anh không nên dừng lại. Anh mà dừng lại là đã mất đi cơ hội chiến đấu rồi đấy. Ngũ Đài xà quyền chính là khiến cơ thể mình mềm mại như rắn, khi ra đồn thì phải có sự kết hợp, hơn nữa, ra đòn nào thì phải trúng đòn đấy.

Vương Nhân Bàng giống như một người thầy giáo, trong lời đánh giá có chút gì đó giễu cợt cách dùng một chân đá móc vào trong.

Đá trúng vào phần eo, nhưng không có một tiếng kêu nào phát ra, Lam Tồn Quân cũng thật lợi hại, cả thân mình không ngờ lại đối phó một cách nhanh chóng, hai tay ngay lập tức khép lại kẹp lấy một chân của Vương Nhân Bàng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.