Quan Thuật

Chương 1712: Giẫm đạp không thỏa hiệp



- Thành ủy thì quả là không có thật nhưng phía Ủy ban nhân dân thành phố thì… xin lỗi đi nhé, ngay sau khi nắm tình hình tôi đã cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc nên Ủy ban nhân dân thành phố thành lập tổ điều tra ngay lúc đó. Diệp Phàm quay sang phía Tô Phương nháy mắt:

- Đồng chí Tô Phương, tôi hy vọng về sau đồng chí hãy chú ý. Chưa điều tra thì chớ có nỏ mồm, cô không nắm tình hình thì sao lại biết Ủy ban nhân dân thành phố chưa lập tổ điều tra. Tư tưởng như vậy là không ổn chút nào. Cứ lấy việc tuyên truyền của cô mà nói xem, nếu chưa được phê duyệt anh có tùy tiện đi làm việc gì đó không?

- Ồ, đã lập tổ điều tra rồi cơ đấy. Vậy xin hỏi Chủ tịch Diệp ai là tổ trưởng? Những đồng chí nào là thành viên? Tô Phương tiến sát lên từng bước, vẻ mặt nghiêm túc lại còn nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. - Ha hả, nếu là Bí thư Phạm hỏi như vậy, Diệp Phàm này sẽ báo cáo công tác lên lãnh đạo. Nói đến đây, Diệp Phàm chủ động ngừng lại giây lát, hướng ánh mắt khinh thường về phía Tô Phương rồi tiếp:

- Về phần Trưởng ban Tô thì…ha ha ha, nếu cô thật sự muốn nghe, tôi cũng có thể báo cáo cô hay. Diệp Phàm phát hiện, lời này vừa thốt ra, sắc mặt Tô Phương lập tức trở nên xám xịt.. Kế đó hai gò má phúng phính của nữ đồng chí này đang nhè nhẹ run lên.

Xem ra là vì hắn mà uất ức đến nghẹn họng rồi. Bởi vì mấy lời này của Diệp lão rất chi là cay độc. Trong số 13 ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây, chỉ có Phạm Viễn có thể xưng là lãnh đạo với Diệp Phàm. Mấy đồng chí khác xét về vị trí trong cơ cấu đảng thì chỉ có thể là cấp dưới hoặc đồng cấp với họ Diệp. Về phần Tô Phương thì cùng lắm chỉ là ủy viên thường vụ Thành ủy kiêm Trưởng ban Tuyên giáo bổ nhiệm tạm thời mà thôi. Ngay cái chức phó Bí thư quèn cũng không, vị trí chính trị trong Đảng so với Diệp Phàm thì còn kém xa một trời một vực. Cô ta không đủ tư cách chất vấn Diệp Phàm. Diệp lão đại lại tỏ ra khinh miệt khiến cô ả này chịu không nổi nữa. Không những thế Diệp lão đại sau đó còn bồi thêm một câu siêu độc nữa. Cái gì mà bảo tôi có thể báo cáo cho cô hay, vậy chẳng phải muốn ám chỉ Tô Phương này thích khiêu chiến với Phạm Viễn nhân vật quyền uy số một này, muốn ăn trên ngồi trước ông ta. Bởi vì, Diệp Phàm lúc trước đã nói rõ, việc này hắn chỉ báo cáo lên Bí thư Phạm mà thôi. - Đứng trong hàng ngũ ủy viên thường vụ, Tô Phương tôi chẳng lẽ ngay cả cấp bậc lớn bé cũng không biết hay sao? Chủ tịch Diệp là Chủ tịch thành phố, đương nhiên không cần báo cáo công tác lên tôi đây rồi.

Nhưng chẳng hay tôi hỏi qua đôi chút cũng không được hay sao? Đây là việc xử lý một cán bộ cấp Cục trưởng, cần dựa trên thái độ có trách nhiệm của các đồng chí. Tôi nghĩ, các ủy viên thường vụ ngồi ở đây đều có quyền được biết qua về sự việc phải không nào? Tô Phương ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng cũng tìm ra một lý do để tạm lấp liếm cho đỡ sượng mặt. Tuy vậy cô ả này cũng không hề đơn giản, lập tức ngầm ra chiêu với Diệp lão đại một phen, muốn bức Diệp lão đại phải đối chất với các ủy viên thường vụ đang ngồi đây. Nhưng Diệp lão đại cũng đâu phải ngọn đèn cạn dầu,hắn thản nhiên đáp:

- Được thôi, Trưởng ban Tô nhất định đòi nghe phải không? Tôi có thể tâm sự riêng với cô sau. Nhưng trước tiên tôi phải báo cáo tình hình cụ thể Ủy ban nhân dân thành phố lần này phái tổ điều tra Phượng Anh lên Bí thư Phạm đây đã. Những lời này của Diệp Phàm lại thêm một lần nữa di gót giày lên thể diện của Tô Phương, ám chỉ rằng cô còn lâu mới có tư cách nghe tôi báo cáo. Chừng nào cô ngồi lên vị trí của Phạm Viễn thì hẵng nói tiếp đi. - Tôi chỉ muốn tìm hiểu…. Tô Phương giận đến điên người, lại toan đấu khẩu. Nhưng mới buột miêng ra mấy chữ thì phía bên kia một tiếng cạch vang lên. Tô Phương ngẩng đầu nhìn lại thì bỗng phát hiện là tiếng Phạm Viễn ném cái bật lửa. Cái bật lửa của Bí Thư Phạm nghe nói là đồ đồng, cũng khá là sang, là quý. Tiếng bật lửa bị y ném xuống bàn phát ra thanh âm cũng hơi chói tai.

Tô Phương cũng không phải là đồ ngốc, đồng chí Phạm Viễn phát ra tín hiệu chứng tỏ y bất mãn với chính cô ta. Mặt mũi Tô Phương lại càng muôn phần khó coi, lắc đầu lè lưỡi, chung quy là không dám hé răng thêm nữa.

- Tôi nghĩ một số đồng chí khi nói chuyện phải chú ý quy củ. Không có quy củ thì không ra thể thống gì cả đâu. Phạm Viễn hừ nhạt một tiếng, chỉ biết trách Tô Phương kia xui xẻo mà thôi. Ai đời lại đi chen mồm vào tranh cãi khi Diệp lão đại đang muốn báo cáo công tác lên Phạm Viễn. Ở bên cạnh ngắt lời không phải muốn khiêu chiến với quyền lực của Phạm Viễn thì còn cái gì vào đây nữa? Phạm Viễn tự nhiên phải đảm bảo cho quyền uy của bản thân nên mới ném cái bật lửa để ra hiệu. Y nói xong nhìn Diệp Phàm với thái độ rất nghiêm túc:

- Chủ tịch Diệp cứ nói đi.

- Thật ra lúc đó vừa được tin là tôi lập tức tổ chức anh em thành lập tổ điều tra, ở đây còn có danh sách thành viên tổ điều tra. Diệp Phàm nói rồi đưa bản tài liệu lên, sau đó lại hướng qua tất cả mọi người nói tiếp:

- Lúc ấy vì sự việc quá gấp gáp nên không thể trì hoãn thêm nữa. Vậy nên thành viên tổ điều tra chỉ thông báo tới từng người, số lượng cũng không nhiều. Tôi tự mình đảm nhiệm, còn vị trí tổ phó là do đồng chí Hữu Hòa đảm nhiệm. Đảm nhận việc ghi chép là thư ký của tôi Lý Mộc. Về phần các thành viên, có một số đồng chí thuộc hai sở Xây dựng và Đại chính, tên tuổi đều có ghi chép trên đây.

Còn tình hình điều tra được thì quả khiến chúng tôi vô cùng phẫn nộ, đồng chí Phượng Anh thật cả gan làm càn. Hơn nữa, một chút nhận thức về sai lầm của bản thân cũng không có.

Biết sai mà sửa thì vẫn là đồng chí tốt, nhưng biết sai phạm rồi mà vẫn tái phạm, đã sai rồi lại còn cãi cứng cố chấp không chịu sửa đổi thì đồng chí đó thật không đáng để thông cảm. Cho nên, tôi mới kiên quyết yêu cầu tổ chức đình chỉ hết mọi công tác của đồng chí Phượng Anh. Phạm Viễn lướt qua bản tài liệu về tổ điều tra rồi đưa cho Bí thư đảng ủy Lưu Chân mai bảo:

- Các đồng chí đều nên lần lượt xem qua đi. Bản tài liệu được chuyển vòng xuống dưới. Lúc này, Tô Phương lại tỏ ra hậm hực:

- Ủy ban nhân dân thành phố lập tổ điều tra từ khi nào lại trở nên đơn giản như vậy. Số thành viên tham gia có vẻ hơi mỏng. Xét trong số thành viên tham gia, các đồng chí trong hai sở Địa chính và Xây dựng của thành phố tham gia tổ điều tra chỉ đến cấp phó phòng là cùng. Còn bên Ủy ban nhân dân thành phố đến cấp phó Chủ tịch thành phố cũng không có là sao? Thế này, như này mà cũng gọi là tổ điều tra được à?

- Đây không gọi là tổ điều tra thì gọi là gì? Tài liệu phù hợp với tất cả các quy định. Hơn nữa, tuy nói là không có Phó chủ tịch thành phố tham gia, nhưng nói gì thì đây cũng là tình huống khẩn cấp cơ mà. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thêm vào đó đây chỉ là điều tra Phượng Anh, một cán bộ cấp Sở trưởng. Tổ điều tra đã có hai thành viên Ủy ban nhân dân thành phố tham gia mà còn chưa đủ cấp bậc hay sao? Huống chi, Chủ tịch Diệp đích thân ra quân vẫn chưa đủ được coi trọng, như vậy mà cũng kêu là lực lượng mỏng vậy thì phải đợi trên tỉnh phái tổ điều tra xuống kết hợp với Phó chủ tịch tỉnh mới gọi là coi trọng hay sao? Lúc này, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy đồng chí Cổ Dị Hùng lạnh lùng phản bác lại Trưởng ban Tuyên giáo Tô Phương.

Đương nhiên, chuyện tổ điều tra lần này chỉ là chiêu che mắt của Diệp lão đại. Đêm qua lúc hứng chí mới bịa ra bản tài liệu này thôi. Đạo lý trong đó các đồng chí ngồi đây đều hiểu cả, chỉ có điều không nói ra mà thôi.

- Vừa rồi xem bản tài liệu điều tra chuyện đồng chí Phượng Anh của Cục Xây dựng thành phố do đích thân Chủ tịch Diệp chủ trì, chứng cớ vô cùng xác đáng, rất mực rõ ràng. Tuy thời gian có chút gấp gáp. Nhưng với sự thật rõ ràng trước mắt,vấn đề thời gian đã không còn nhiều ý nghĩa nữa.

Tôi nghĩ đồng chí Phượng Anh không thể tái đảm nhiệm vị trí phó Cục trưởng thường trực Cục Xây dựng được nữa. Thêm vào đó, ngang nhiên coi rẻ văn kiện chính thức của Ủy ban nhân dân thành phố sẽ gây ảnh hưởng mang tính trách nhiệm nặng nề lên quá trình công tác của Ủy ban nhân dân thành phố. Cách chức để tiến hành điều tra là việc nên làm. Lúc này, Trương Minh Sâm bỗng tỏ thái độ cứng rắn, ủng hộ mạnh mẽ cho Diệp Phàm.

- Đúng, không trừ đi con sâu thì sẽ làm rầu nồi canh.Vụ việc của Phượng Anh lần này đã đủ chứng minh cô ta làm vậy là hoàn toàn cố ý. Phán quyết của Toà án với đối tượng có hiểu biết về pháp luật mà vẫn phạm pháp là rất nặng.

Hình thức xử lý dành cho Phượng Anh phải là đình chỉ mọi chức vụ cô ta đang nắm giữ. Theo tôi, còn phải điều tra xem ở đồng chí này có hiện tượng đem quyền lực ra giao dịch hay không, nếu quả thực là có thì rất nên xử lý theo pháp luật. Tôn Đạo Phong cũng tỏ ra rất đồng tình với quan điểm của Trương Minh Sâm.

- Tôi đồng ý với quan điểm của đồng chí Đạo Phong. Lưu Chân Mai đắc thắng ra mặt.

- Tôi cũng đồng ý. Tư lệnh viên Nguyễn Nhất Tiến giơ tay đồng tình, rồi đến lượt Cố Dị Hùng. Cộng với Diệp Phàm, như vậy nhẩm tính sơ sơ đã có 6 phiếu rồi.

Nếu có thêm một phiếu nữa thì trong ban thường vụ sẽ có 7 phiếu tán thành, quá nửa thì coi như chuyện đã quyết xong. Diệp Phàm phát hiện đồng chí Phạm Viễn đang vờ lơ đãng nhíu mày, sắc mặt đã hơi xị xuống.

Lúc này, Trưởng ban thư ký Cao Hoa từ nhà vệ sinh đi ra vội vàng đến cạnh Phạm Viễn thì thầm cái gì đó vào tai.

Chỉ thấy Phạm Viễn lập tức khoát tay nói to:

- Các đồng chí, trợ lý Chủ tịch tỉnh đồng chí Lệ Chí Đạt đã tới tham gia cuộc họp, chúng ta hãy đứng lên cùng nghênh đón nào. Lệ Chí Đạt là trợ lý Chủ tịch tỉnh, cấp bậc thực ra cũng chỉ tương đương Giám đốc sở đãi ngộ về xe cộ,chữa bệnh,nhà ở …thì được hưởng như một "Phó Chủ tịch tỉnh" Đương nhiên, cấp bậc với ông ta mà nói là không thành vấn đề. Chủ yếu vì ông ta là trợ lý Chủ tịch tỉnh, cái danh này khá là thơm tho, được coi như đặc sứ của Chủ tịch Yến.

Nếu phải đặt một chức quan để xưng tụng thì trợ lý Chủ tịch tỉnh Lệ Chí Đạt tương đương với Tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế trong cung thời xưa. Thế nên đồng chí Phạm Viễn mới nhiệt tình đến vậy, cũng là nể mặt chủ nhân đứng sau y là Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai.

Đương nhiên, vai trò trợ lý Chủ tịch tỉnh còn có ý tứ khác. Đó là đồng chí rất có khả năng sẽ được đề bạt, là bước đệm trước khi được đề bạt lên vị trí Chủ tịch tỉnh. Đây cũng là lý do mà mỗi khi trợ lý Chủ tịch tỉnh xuống thị sát đều rất được nghênh đón. Các đồng chí cấp dưới lại có cơ hội để vẫy đuôi.

Bằng không, người ta tiện mồm vu vơ vài câu trước mặt Chủ tịch tỉnh là anh cũng đủ phần thê thảm rồi. Nếu chẳng may người ta lên chức làm Chủ tịch tỉnh, lúc phân công quản lý lại tiện tay tính món nợ ngày xưa với anh thì chẳng phải càng phiền toái hay sao.

Các ủy viên trong phòng họp vừa nghe liền lập tức đứng lên. Phạm Viễn mới ra đón được vài bước thì cánh cửa đã mở ra. Một người với diện mạo rất nhã nhặn xuất hiện, y có sắc mặt trắng nõn, độ tuổi trung niên đang đứng ở cửa phòng họp, phía sau còn có mấy đồng chí đi cùng.

- Trợ lý Lệ, đúng là rổng đến nhà tôm! Phạm Viễn mặt tươi như hoa bước nhanh ra tiếp đón, đưa hai tay ra bắt chào đón Lệ Chí Đạt như trẻ con đón mẹ đi chợ về.

- Nghe nói các đồng chí đang mở hội nghị thường vụ, lần này tôi được Chủ tịch Yến giao phó xuống dưới thị sát. Các anh cứ tiếp tục, tôi qua bên phòng giải lao ngồi đợi các anh họp xong sẽ tán gẫu sau. Lệ Chí Đạt thoáng mỉm cười, Diệp Phàm phát hiện, Lệ Chí Đạt cùng Phạm Viễn bắt tay một lúc lâu. Xem ra giao tình giữa họ không tồi chút nào.

- Như vậy đi, chúng ta tạm thời ngưng cuộc họp tại đây, ngày mai sẽ tiếp tục. Chúng ta sẽ cùng trợ lý Lệ đi dạo, khảo sát, xem thành phố đã có những đổi thay gì. Sau đó còn phải mời trợ lý Lệ cho ý kiến chỉ đạo quý báu của anh cho thành phố nữa. Phạm Viễn luôn mồm cười nói.

- Thôi thôi, việc công là trên hết.Con người tôi rất rõ ràng, công việc là công việc, không thể qua loa được. Hội nghị thường vụ là rất quan trọng với tổ chức thành phố, là thay mặt cho Đảng, tổ chức, đại biểu cho lợi ích của toàn thể nhân dân thành phố Hải Đông. Mở hội nghị thường vụ là chuyện lớn, các cứ tiếp tục, không cần phải lo cho tôi. Lệ Chí Đạt tỏ rõ sự nghiêm túc. - Cảm ơn
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.