Diệp Phàm vẫn còn đang quan sát Lý Mộc, nếu như không dùng được, dù Lý Ngọc có khẩn cầu thế nào, Diệp Phàm cũng sẽ không dùng đến gã.
Tuy nhiên, Lý Mộc để lại cho Diệp Phàm ấn tượng không tệ. Tuy không nói nhiều nhưng tay chân lanh lẹ. Hơn nữa, cũng rất cung kính với mình.
- Lý Mộc, chỗ ở thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Chủ nhiệm Vu đã lo giúp cả rồi ạ, cấp cho một căn nhà có hai phòng ngủ một phòng khách. Một mình tôi ở cũng cảm thấy quá rộng, chi bằng đổi lại căn nào một phòng ngủ một phòng khách là được rồi.
Lý Mộc nhìn Diệp Phàm, cung kính trả lời. Diệp Phàm vừ nghe đã hiểu, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vu Hữu Hòa làm như vậy, dĩ nhiên là đang thể hiện thiện ý với mình.
Bỏi vì, Lý Mộc là do chính mình dặn dò Vu Hữu Hòa lên Chánh văn phòng tỉnh ủy xin người. Vu Hữu Hòa tự ngửi được mùi gì đó.
Cho nên, tự nhiên sẽ đặc biệt chiếu cố đến Lý Mộc. Bây giờ Lý Mộc chỉ là một nhân viên, theo cấp bậc mà nói không thể phân căn nhà tốt như vậy được.
Tuy nhiên, sự hiểu chuyện của Lý Mộc khiến Diệp lão đại cảm thấy vui. Thanh niên bình thường ai mà ngại phòng rộng, chỉ ngại phòng quá nhỏ thôi.
Lý Mộc rõ ràng đang nói những câu trái lương tâm, nhưng, Diệp Phàm cảm nhận được Lý Mộc sợ gây thêm phiền phức cho mình. Ủy ban nhân dân thành phố này phức tạp, có rất nhiều kẻ ngồi lê đôi mách.
- Haha, như vậy mà rộng gì. Qua một thời gian nữa, đón thêm vợ về, đến lúc đó anh lại chê phòng ít ấy chứ.
Diệp Phàm mỉm cười.
- Tôi... chúng tôi vẫn chưa kết hôn, chỉ mới đính hôn thôi ạ.
Lý Mộc đỏ mặt, nói.
- Vậy tìm lúc nào thích hợp cưới đi là được rồi đấy.
Diệp Phàm mỉm cười nói.
Chỉ chốc lát sau, Vu Hữu Hòa tới.
- Cả ba chúng ta ra ngoài một chút, nghe nói Hải Đông ăn tết "náo nhiệt" lắm.
Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Vu Hữu Hòa. Chữ "náo nhiệt" được nhấn rất mạnh.
Vu Hữu Hòa sau khi sửng sốt, mặt lập tức đỏ lên, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi làm việc không tốt. Chuyện này, đáng ra tôi nên báo cáo với anh từ sớm.
- Chuyện gì, mới ăn tết xong mà có chuyện gì?
Diệp lão đại liếc mắt nhìn Vu Hữu Hòa, thản nhiên hừ nói, dĩ nhiên là đang ngầm chỉnh đốn Vu Hữu Hòa. Chuyện này Trưởng ban Cổ người ta còn biết, Vu Hữu Hòa anh là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, lẽ nào lại không biết chuyện này. Anh biết mà không báo cáo, vậy trong lòng có gì phức tạp rồi.
- Trong đợt tết Âm lịch, tin Ủy ban nhân dân thành phố tu sửa khe suối Vượng Phu bị truyền ra ngoài.
Vậy là các công trình xây dựng trái quy định mọc lên như nấm, rất càn rỡ.
Trong thời gian nghỉ lễ, các phòng ban trên cơ bản đều trong tình trạng ngưng trệ. Tôi cũng có về quê vài ngày.
Khi quay lại mới phát hiện ra thì nó đã là chuyện ngày hôm qua rồi. Chủ tịch thành phố, việc này, tôi tự kiểm điểm vì không kịp thời báo cáo cho anh.
Vu Hữu Hòa thái độ tương đối thành thật.
- Ăn tết mà, cũng không trách anh được.
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, nói.
- Bọn họ tính toán hay lắm, chắc chắn là đang ngóng về khoản tiền bồi thường. Đối với trường hợp này, đồng chí Vu Hữu Hòa, anh nói xem, có cách nào khống chế không?
- Rất khó!
Vu Hữu Hòa nhíu mày, lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Mấy năm nay Ủy ban nhân dân thành phố mà có xây dựng cải tạo đường phố, cải tiến các tiểu khu, chuyện giải phóng mặt bằng luôn là chuyện khó khăn nhất.
Người ta xây dựng rồi, giờ muốn dở bỏ, thì sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề. Nhà cửa nó liên quan đến vấn đề sinh tồn của nhân dân.
Có lẽ, người ta sống cả đời trong căn nhà nhỏ như lỗ mũi, giờ phải giở bỏ đi thì chẳng khác nào đòi mạng bọn họ.
Vốn, chúng ta có lý do chính đáng. Những công trình xây dựng trái quy định này không được cấp giấy phép xây dựng.
Nhưng, tình hình nước ta như vậy rồi. Có một số chuyện, các điều luật chế độ trước mặt họ cũng mất hiệu lực.
Nói đến đây, Vu Hữu Hòa liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Nói cụ thể một chút?
Diệp Phàm hỏi.
- Dân chúng thích nhất là biến mọi chuyện thành sự thực, kiểu như "gạo nấu thành cơm" ấy.
Hơn nữa, số người xây dựng chớp nhoáng không phải thiểu số. Bọn họ bện thành sợi dây đối kháng với chính phủ. Hơn nữa, những người này, bọn họ không phạm pháp, không thể kêu công an ra mặt cưỡng ép bắt người.
Bọn họ là nhân dân, anh kêu người đến dở nhà, người ta sẽ gây rối ngay. Dân chúng đoàn kết gây rối, bao năm nay luôn là vấn đề đau đầu nhất của nhà nước.
Hơn nữa, hiện nay dân chúng giờ thông minh lắm. Họ gây rối luôn có lý do. Chẳng hạn như, bất mãn với cách làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố...
Các cán bộ sợ bọn họ liên kết làm loạn. Lãnh đạo cấp trên mà biết chuyện. Mặc kệ đúng hay sai, đầu tiên cứ phải đánh Ủy ban nhân dân thành phố một gậy trước rồi tính sau. Hơn nữa, trong số những hộ dân bị cưỡng chế, thành phần dùng bạo lực kháng pháp là những nhân vật khó chơi nhất.
Vu Hữu Hòa sắc mặt khó coi nói.
- Đợi Thành ủy thông qua phương án tu sửa khe suối Vượng Phu, lập tức hành động ngay. Cho dù có liên quan đến cái gì, cứ giở bỏ những căn nhà xây tạm bợ kia trước rồi tính, hơn nữa, tiền bồi thường không trả một xu.
Còn những công trình xây dựng trái phép, cứ xem tình hình rồi bồi thường một ít, nhưng vẫn phải giở bỏ.
Vu Hữu Hòa, anh lập tức làm mấy tờ thông báo, đưa cho các đài truyền hình trước đi.
Yêu cầu không chấp nhận bất kỳ công trình xây dựng nào hai bên khe suối Vượng Phu nữa. Cục đất đai không được phê chuẩn bất kỳ hạng mục gì.
Bằng không, ai phê duyệt người ấy tự chịu trách nhiệm.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nói. Giọng điệu vô cùng cứng rắn.
- Anh, Diệp Phàm về rồi.
Trong điện thoại là giọng một phụ nữ trung niên, điện cho người cầm lái của gia tộc họ Phượng Thủy Châu, Phượng Lăng Không.
Người phụ nữ này, tuy nói sắp bốn mươi, nhưng, nhìn qua vẫn còn rất thướt tha. Kẻ mày nhạt, đánh lớp phấn mỏng.
Phu nhân này tên là Phượng Anh, Phó cục trưởng cục xây dựng thành phố Hải Đông, là nhân vật số hai của cục xây dựng thành phố Hải Đông.
Nghe nói chính đồng chí Cục trưởng đương nhiệm Phương Thành đã chọn cô.
Rốt cuộc là vì nguyên nhân này, người phụ này, cũng có một số tin đồn.
Tuy nhiên, người phụ nữ này diện mạo chỉ có thể nói là vừa vừa bậc trung, ngực cũng chẳng lớn, mông thực ra thì cũng vừa phải. Nếu thực sự như lời đồn, vậy thì xem ra con mắt của người đồn cũng chẳng ra gì.
- Về từ khi nào?
Phượng Lăng Không hỏi.
- Vừa về tới Hải Đông, sáng nay.
Phượng Anh nói.
- Có thấy hắn có gì khác lạ không?
Phượng Lăng Không hỏi.
- Có gì khác?
Phượng Anh không rõ.
- Hoảng hốt, đi đường mệt nhọc, có phải là có bị thương gì đó không?
Phượng Lăng Không dẫn dắt.
- Không thấy, đi vững vàng lắm, chẳng bẩn thỉu ướt át chút nào. Hơn nữa, mới vào Ủy ban nhân dân thành phố đã mặt mày tươi cười, chúc tết các nhân viên. Hình như, tâm tình không tệ lắm.
Phượng Anh nói.
- Quái!
Phượng Lăng Không thì thào, rõ ràng là kỳ lạ, sao Diệp Phàm lại khỏi nhanh như vậy được chứ, thế là, gã nói tiếp:
- Chuyện bên cô sắp xếp xong cả chưa?
- Toàn bộ đều làm theo yêu cầu của an, chắc chắn, sẽ làm cho hắn bận ngập đầu.
Phượng Anh thản nhiên hừ giọng nói. Lúc này, trên người người phụ nữ này, đầy sát phí. Dường như trong nháy mắt đã thay bằng một người khác.
- Như vậy là cô đang đọ sức trực diện với hắn, cô có sợ hắn lấy mất mũ quan của cô không?
Phượng Lăng Không có chút quan tâm, hỏi.
- Hắn lấy mũ quan của em, hắn có cái bản lĩnh đó sao?
Phượng Anh lạnh lùng hừ nói.
- Vậy thì tốt, hắn sao có bản lĩnh đó chứ? Cô nhớ cho kỹ, dù dùng cách nào, cũng phải cố gắng bám lấy hắn. Chúng ta phải bám cho hắn mệt mỏi, không còn sức để làm gì khác mới được.
Phượng Lăng Không dặn dò.
- Em biết rồi, Ủy ban nhân dân thành phố nhiều việc lắm. Nhất cử nhất động của dân chúng đều ảnh hưởng đến thần kinh của Ủy ban nhân dân thành phố. Yên tâm đi anh, chuyện khe suối Vượng Phu cũng đủ cho hắn bận rộn một trận rồi. Hơn nữa, anh cũng chuẩn bị đi, đến lúc đó vừa thả ra, haha, Diệp Phàm chắc hẳn sẽ bị một đá.
Phượng Anh không ngờ lại cười thâm hiểm.
- Ừ!
Phượng Lăng Không nói một tiếng rồi gác máy. Quay đầu lại nói:
- Gọi hết bọn Tín Thu lại đây.
Chỉ một lát sau, con trai lớn của Phượng Lăng Không, Phượng Tín Thu, con trai thứ hai Phượng Cửu Phi, em trai của Phượng Lăng Không, Phượng Hoằng Đức, cháu Phượng Hải Tinh, cháu họ Phượng Bình Thiên và những nhân vật nòng cốt của Phượng gia đều có mặt ở đại sảnh.
Phượng Lăng Không mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Đây là chuyện cơ mật của nhà chúng ta, các người trước sau gì cũng biết. Đó chính là chuyện eo biển Mã Lục Giáp, chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của nhà ta. Các người đừng nghĩ Phượng Lăng Không ta ăn nói lung tung, tuyệt đối không phải.
- Anh, chúng em đều hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này. Thành bại là ở thời khắc này.
Phượng Hoằng Đức vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Bác cả, thực lực vật lộn của Lô gia suy giảm thê thảm, hiện tại ngay cả một cao thủ lục đẳng cũng chẳng có, chúng ta sợ gì họ chứ? Bọn họ phái đi bảo hộ thuyền nhiều nhất chỉ cao thủ tam tứ đẳng. Nhà chúng ta có anh Tín Thu, lại còn thêm chú hai xuất mã đã đủ rồi.
Cháu họ Phượng Bình Thiên tương đối lớn tiếng, hừ nói.
- Bình Thiên, con sửa ngay cái thói cao ngạo này đi. Lô gia xuống dốc, nhưng họ cũng từng là một con hổ. Nếu khinh địch, trên thuyền giả như có một cao thủ thì làm sao? Cho nên, kế hoạch lần này phải kín kẽ chu đáo, tuyệt đối không được có chút sơ hở nào cả.
Phượng Hoằng Đức vẻ mặt nghiêm túc, giáo huấn Phượng Bình Thiên.
- Tín Thu, công ty bên Hải Đông chuẩn bị xong cả chưa?
Phượng Lăng Không quay đầu lại hỏi con.
- Đang tiến hành, chắc không bao lâu nữa là kế hoạch hoàn thành ạ.
Nói đến đây, vẻ mặt Phượng Tín Thu vô cùng nghiêm túc nói với Phượng Lăng Không:
- Ba, cô sao rồi?
- Con nghi ngờ năng lực của cô hay là cấp bậc chức vị của cô?
Phượng Lăng Không hỏi.
- Cô làm ở Cục xây dựng Hải Đông không phải chỉ là một Cục phó, cấp bậc Cục trưởng thôi. Đâu được coi là nhân vật số một, ở trong Cục cô ấy có thể đảm đương hết sao?
Bản thân cô nói đã giăng lưới hết cả rồi. Con cũng đã điều tra, đúng là đã thỏa đáng. Nhưng, nếu Diệp Phàm đã quay lại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Sau khi hắn biết được chuyện, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Đến lúc đó, hạng mục tu sửa khe suối Vượng Phu được Hội nghị thường vụ thông qua.
Diệp Phàm có thể quay ngược lại lấy mũ quan của cô. Cô sẽ bị đổ, Hải Đông sẽ thiếu đi một tâm phúc.
Phượng Tín Thu có chút lo lắng.
- Ba, nghe nói Diệp Phàm tuy mới trình độ tam, tứ đẳng. Vậy để con đem Hải Tinh, Bình Thiên, ba người chúng con âm thầm đánh cho Diệp Phàm tàn phế.
Cần gì phải để cô phải tốn sức, nếu cuối cùng cô mất cả mũ qua, Phượng gia chúng ta không phải mất sạch thể diện sao?
Hơn nữa, cô Phượng Anh đối với nhà chúng ta rất tốt, chúng ta không thể nhìn cô ấy bị tổn thương.