Quan Thuật

Chương 1670: Vẫn xấu



- Cũng không tệ lắm, cảnh giác vẫn còn cao.

Lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Diệp Phàm quay đầu thấy phía trước người lái xe tải Giải phóng là một người cao lớn mặc áo đạo sĩ, râu tóc trắng toát. Vừa rồi tấn công hắn chính là một hòn đá nhỏ, có thể thấy được võ thuật của người này chắc chắn không đơn giản.

- Hòn đá này là ông đập?

Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.

- Thế nào, cũng không tệ lắm đúng không? Hôm nay để cậu biết thua, sư phụ của tôi Lý Thu Sơn.

Lúc này một giọng nói cao ngạo quen thuộc vang lên. Từ đầu xe bên phải đi ra một đạo sĩ, không phải là Lý Thuần Miên còn là ai.

Đây chính là hội trưởng đạo giáo Trung Quốc, phó viện trưởng học viện đạo giáo. Lần trước giúp nhà họ Phượng ở Thủy Châu đấu với nhà họ Lô.

Cuối cùng bị Diệp Phàm đạp bay lên trời, mất hết thể diện. Không ngờ đến lúc này đem sư phụ Lý Thu Sơn của y đến.

Người đến ác ý.

Diệp Phàm vừa thấy thế, vội vàng lục lại các tin tức có liên quan đến Lý Thu Sơn. Bởi vì, môn phái lớn như phái Thanh Thành các đại sư có danh tiếng Tổ đặc nhiệm A đều có hồ sơ bí mật.

Lý Thu Sơn có lẽ khoảng tám mươi tuổi. Hiện là trưởng lão của phái Thanh Thanh, từng đảm nhiệm chưởng môn của phái Thanh Thành. Theo truyền thuyết người này phải đạt đến bát đẳng đỉnh bậc. Đã đột phá đến cảnh giới thứ chín hay không, Tổ đặc nhiệm A cũng không có cách để khẳng định.

Đẳng cấp võ công chỉ có thể đấu qua mới biết. Đương nhiên, Tổ đặc nhiệm A có một loạt các thí nghiệm, chỉ cần đồng ý thử, chắc chắn sẽ biết.

Nghĩ một hồi, Diệp Phàm có chút tin tức. Tư thế hôm nay, rõ ràng là Lý Thuần Miên có ý xấu.

Còn xấu như thế nào, bởi vì lần trước mất thể diện cho nên, lần này đưa sư phụ đến thôi.

Nghe giọng của y, hẳn không phải muốn lấy mạng hắn mà làm nhục hắn mới là mục đích của bọn họ.

Diệp Phàm thầm kêu khổ, trước mắt hắn tứ đẳng chỉ cần Lý Thuần Miên đã làm hắn răng rơi đầy đất, tè cả ra quần chứ đừng nói đến Lý Thu Sơn ra tay. Bát đẳng đỉnh bậc đánh tứ đẳng, đó là dùng đại bác đánh muỗi.

Lúc này Diệp Phàm mới cảm thấy võ công quan trọng thế nào. Ban đầu tưởng rằng mất đi công lực, có súng ống hiện đại thì sợ gì. Nhưng đôi khi súng ống hiện đại cũng vô ích. Ví dụ như lúc này.

Thấy Diệp Phàm sững sờ, thật ra là đang suy nghĩ cách thoát thân. Lý Thuần Miên nhìn Diệp Phàm một cái thản nhiên nói:

- Nếu anh sợ, dập đầu ba cái trước tôi và sư phụ, ngửa mặt lên trời hét to ba tiếng, tôi phục rồi. Sau này về loan báo rằng anh rất kính trọng núi Thanh Thành. Hơn nữa, đưa một trăm triệu đến núi Thanh Thành để sửa sang miếu mạo là được.

Hóa ra bọn họ đến đây chẳng những có ác ý còn muốn cướp tiền. Xem ra, phái Thanh Thành thật sự xuống dốc đến mức không có gạo trong nồi.

- Thanh Thành uy vũ, Thanh Thành uy vũ.

Lúc này từ phía sau xe tải nhảy xuống bảy tám người thanh niên. Nhưng không mặc áo đạo sĩ, mặc còn khá mốt, toàn hàng hiệu điên cuồng hét lên.

- Nổ máy nhường đường cho người ta đi.

Lý Thu Sơn quét mắt một cái, thản nhiên nói. Lái xe vừa nghe tự đi nổ máy chiếc Giải phóng cũ nát.

- Đây là quốc lộ, Diệp tiên sinh, đến bên kia giải quyết có được không?

Lý Thuần Miên vẻ khá có phong cách, chỉ ra rừng cây bên cạnh.

- Được,

Diệp Phàm gật gật đầu. Trên quốc lộ cũng quá lộ liễu, đến rừng cây bên kia mất mặt cũng ít hơn một chút.

Bằng không, bị người đánh cho rơi răng đầy đất trên quốc lộ không phải thảm hại hơn sao. Trên đường đi Diệp Phàm đã chuẩn bị tâm lý cho việc rơi răng đầy đất.

Không lây vào rừng cây, quả nhiên trong rừng cây có một khoảng đất trống lớn, trên mặt đều là cỏ dại. Xem ra phía Thanh Thành đã chuẩn bị trước. Họ đã sắp đặt trước chờ hắn sập bẫy.

- Tôi cũng không phải là người tùy tiện bắt nạt người khác, nhưng đệ tự phái Thanh Thành tôi cũng không cho phép người ngoài bặt nạt.

Anh bắt nạt đệ tử của tôi như thế nào chúng tôi sẽ tìm lại như thế. Tôi tuyệt không để người khác làm bị thương đồ đệ mình.

Nhưng, đấu võ bị thương một chút cũng khó tránh. Diệp tiên sinh, trước khi thi đấu vẫn phải ký một thỏa thuận tốt hơn. Đến lúc đó hai bên đều có cách để nói.

Lý Thu Sơn nhìn Diệp Phàm một cái, có vẻ không tin vào việc đệ tử Lý Thuần Miên miêu tả Diệp Phàm là một cao thủ. Một người trẻ tuổi như thế, sao có thể là cao thủ thất đẳng.

Người đàn ông này, sợ không xử lý được việc sau đó, không ngờ muốn ký thỏa thuận. Hơn nữa không ngờ cũng học được cách dùng luật để bảo vệ chính mình, rất hiện đại. Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu, thấy quanh mình đã bị đệ tử phái Thanh Thành vây quanh, muốn chạy trốn trừ phi bay lên trời hoặc chui xuống đất.

Không có khả năng trốn.

Diệp Phàm không có cách nào, đành phải lấy bút ra chuẩn bị ký thỏa thuận

- Từ đã, đợi người làm chứng đến rồi nói.

Lý Thu Sơn lạnh lùng nói.

- Còn có người làm chứng sao?

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Lý Thu Sơn và Lý Thuần Miên, biết bọn họ chắc chắn đã chuẩn bị từ lâu.

Lần này rõ ràng là muốn làm hắn mất hết thể diện. Về sau cơ thể bị tàn phá, có lẽ sẽ bị đánh cho tàn phế. Sau đó lại có người làm chứng vân vân. Đến lúc đó, khổ cũng không có chỗ kêu, oan cũng không có chỗ để giải. Phái Thanh Thành… lão già này thật sự không phải là chiếc đèn cạn dầu.

- Đương nhiên, chúng ta luận võ công bằng, tất nhiên phải có người làm chứng.

Lý Thuần Miên thản nhiên cười, đầy đắc ý.

Không lâu từ bìa rừng xuất hiện mấy người.

Mẹ nó, đều là người quen. Chủ nhà họ Phượng Phương Lăng Không. Đại sư trụ trì miếu Không Nguyên Đệ Trí Vân, còn có một người Diệp Phàm cũng quen, chính là người làm trọng tài trận đẩu ở Bắc Kinh giữa Trần Vô và Akiyama Lifu, đương nhiệm trưởng môn Thiếu Lâm, đại sư Tuệ Giác.

- Đạo trưởng Lý, xem ra, ông đúng là lo lắng quá. Không ngờ mời đến nhiều người nổi tiếng như vậy làm nhân chứng. Tôi rất phục.

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.

- Ha ha, mọi việc là vì công khai và công bằng thôi. Phái Thanh Thành chúng ta cũng không bắt nạt người. Cho đến bây giờ đều đứng trên lập trừng công bằng. Nếu không, phái Thanh Thành tồn tại sừng sững hơn một ngàn năm trên núi Thanh Thành được sao?

Lý Thu Sơn không ngờ giở giọng, Diệp Phàm không còn gì để nói.

Người làm chứng ký thỏa thuận, đại sư Tuệ Giác tuyên bố quy tắc trận đấu:

- Quy tắc trận đấu, không được đánh chết người khác. Trong phạm vi có thể không cần làm người khác bị trọng thương. Đương nhiên, nếu lỡ tay hoặc không thể tránh thì không tính. Tuy nhiên, mặc kệ bên nào bị thương, tự mình phải giải quyết chi phí và những chuyện liên quan. Không được tìm đối phương gây sự không được tấn công người thắng, không được…

Khoản này quả thực chính là nhằm vào hắn. Xem ra, Lý Thuần Miên muốn hạ độc thủ, không đưa hắn vào hiệp hội người tàn tật không thể thu tay. Trong lòng Diệp Phàm thầm mắng một câu độc. Ném hết mọi thứ, đứng vào giữa bãi cỏ.

Hai tay ôm quyền, nói

- Đạo trưởng Lý, mời.

- Không không không, trước đây Lý Thuần Miên đấu với cậu mấy chiêu, khiến đồ đệ của tôi gãy tay, ôi, xã hội hiện đại, khó tìm đối tượng để đấu.

Lý Thu Sơn xoa xoa chòm râu bạc, tư thế cô quạnh của cao thủ. Diệp Phàm nghĩ muốn nôn.

Tuy nhiên, nghĩ liền hiểu. Hiển nhiên Lý Thu Sơn muốn làm chiến thuật tâm lý. Diệp Phàm hừ lạnh nói:

- Vừa rồi ký thỏa thuận chỉ nói một mình Lý Thu Sơn. Người mà tôi đấu chính là Lý Thu Sơn. Nay ông gọi Lý Thuần Miên ra, có phải là trái với thỏa thuận không? Tuệ Giác đại sư, Trí Vân đại sư, tôi hi vọng các ông có thể chủ trì công bằng.

- Ha ha, Lý Thuần Miên chỉ đấu với cậu khởi động, cũng không phải đấu chính thức.

Cho nên, không tính vào quy ước. Hiện tại trước các trận đấu vận động viên đều khởi động cho ấm người.

Nếu không, lúc thi đấu chính thức sẽ bị đau xương cốt. Chỉ có khởi động mới làm cơ thể thích ứng dần, linh hoạt lên.

Cậu và đạo trưởng Lý Thuần Miên khởi động cũng không phải tỉ thí mạnh mẽ, chỉ là khởi động thôi. Nếu Diệp tiên sinh lo lắng, cho rằng mình không đáp ứng được việc khởi động, cậu có thể đề xuất hủy bỏ.

Tôi là người làm chứng công bằng.

Đại sư Tuệ Giác nói, ra vẻ đạo mạo.

Trên đời này không có công bằng tuyệt đối, nắm tay lớn là công lý. Diệp Phàm dùng ánh mắt khinh miệt hết sức nhìn đại sư Tuệ Giác một lúc mới thôi. Tuệ Giác có lẽ đã nhiễm đen quá nhiều, không ngờ vẻ mặt không thay đổi. Miệng thì thào giống như tụng kinh.

- Đến đây đi Lý Thuần Miên, chúng ta khởi động.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Vậy mới tốt, khởi động thì khởi động. Nóng người càng khỏe mạnh, trên ti vi nói vậy.

Lý Thuần Miên buông đùa một câu. Cầm một cây côn đập về phía Diệp Phàm. Côn linh hoạt sắc bén, mang theo sức lục đẳng đỉnh bậc của Lý Thuần Miên kéo đến.

Đây gọi là khởi động sao, Diệp Phàm thầm kêu một tiếng, hai tay hướng về phía côn của Lý Thuần Miên. Đây là hư chiêu, chiêu bí mật hướng phi đao về phía Lý Thuần Miên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Chiêu vô dụng.

Lý Thuần Miên cười. Không ngờ lấy ra túi lưới tung ra, không lâu, mấy đao Diệp Phàm ném ra đều bị thu vào. Lý Thuần Miên cầm túi lưới đang cười bỗng nhiên giọng Lý Thu Sơn vang lên:

- Thuần Miên, lui ra.

Tuy nhiên, chậm rồi, Lạc bảo tiên của Diệp Phàm đã bay đến. Hung hăng hướng về Lý Thuần Miên.

Một tiếng rầm vang lên, Lý Thuần Miên cảm thấy tề rần, áo bị rách, toạc da, máu tươi cũng chảy ra.

Diệp Phàm cảm giác phía sau đột nhiên gió lạnh mạnh lên, định tranh nhưng không còn công lực cơ thể chậm hơn nhiều.

Vẫn không thể tránh được.

Bỗng một vật nặng như núi đập vào người. Lập tức cả người lui vài bước, phun ra một ngụm máu tươi. Nội thương là chắc chắn. Ngẩng lên vừa thấy Lý Thu Sơn vừa thu tay.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.