- Ôi, cao nhân vẫn là cao nhân, khó trách là Lý Cường tôi chỉ là em, nguyên nhân là thế.
Lý Cường cũng gật gù cảm thán một câu. Y vẫn luôn nghiêm túc rất ít khi nói đùa.
- Quan tâm gì đến dùng thủ đoạn dì, có thể kiếm được tiền làm cho cuộc sống của nhân dân huyện Đào Mộc hạnh phúc là được rồi, tôi có xuống mười tám tầng đại ngục cũng không sao. Hơn nữa, xác ướp này có nhiều tác dụng lớn. Cán bộ Đảng không vì dân thì vì cái gì?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Ôi, vì sắp mắc mưu của đồng chí. Việc này thì vẫn là cán bộ cao cấp của đảng hành nghề lừa đảo. Cũng vì dân thôi!
Trần Quân nói xong lái xe chuồn mất.
Đi loanh quan vài vòng, tâm trạng Diệp Phàm thật sự không tốt. Ô nhiễm vì quặng ở Hải Đông không ngờ vượt qua dự đoán ban đầu của Diệp Phàm.
Nếu thật sự muốn dọn sạch toàn bộ, chưa nói có thể dọn sạch hay không, lực cản bao nhiêu lớn. Nếu thật sự muốn dọn sạch thật sự, phỏng chừng các chỉ tiêu kinh tế và các chỉ tiêu khác của Hải Đông sẽ bị tụt xuống mấy vị trí. Nhưng sự thật này phải chấp nhận.
Như vậy thì tiền đồ chính trị của chính hắn có lẽ sẽ quỵ ngã ở huyện này. Diệp Phàm tới Hải Đông, kinh tế không tăng trưởng, ngược lại lại tụt xuống. Cán bộ như vậy còn có cơ hội đề bạt sao? Trừ phi lãnh đạo Tỉnh ủy bị con lừa đá.
Trở lại Hải Đông đã là 15 tháng giêng, còn nửa tháng nữa là đến tết.
Xe vừa dừng ở Ủy ban nhân dân thành phố, thấy Trưởng ban thư ký Cao Hoa vẻ mặt tươi cười đi đến. Hơn nữa Cao Hoa có vẻ khá ân cần, không ngờ lại mở cửa xe cho Diệp Phàm.
- Điều gì làm Trưởng ban thư ký Cao mở cửa xe cho tôi vậy? Không dám nhận, không dám nhận.
Diệp phàm nhìn Cao Hoa một cái, thản nhiên cười nói.
- Chủ tịch thành phố đi công tác nhiều ngày, vì dân chúng Hải Đông, vì con đường của Hải Đông mà vất vả tàu xe.
Với tư cách là Trưởng ban thư ký của Thành ủy, Chủ tịch thành phố cũng là lãnh đạo của Thành ủy. Phục vụ lãnh đạo là việc tôi phải làm thôi.
Cao Hoa nhiệt tình pha trò, nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói thêm:
- Chủ tịch thành phố lần này xuống kiểm tra Hải Đông một vòng, hẳn là thu hoạch rất lớn. Bí thư Phạm nói, cán bộ đảng phải lấy noi gương theo chủ tịch thành phố. Phải hiểu rõ tình hình Hải Đông mới có thể phục vụ tốt cho nhân dân Hải Đông. Vì phát triển kinh tế cho Hải Đông.
- Cám ơn Bí thư Phạm và thư ký Cao khen ngợi. Tôi chỉ làm việc mình cần làm. Không đáng để Bí thư Phạm khen ngợi như thế.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Thầm nói ông đang định đem tôi làm bùn xây nhà.
- Chủ tịch thành phố, chỗ ở của anh đã sắp xếp tốt. Anh cũng vừa về, cũng mệt rồi. Nếu không, tôi dẫn anh đi xem?
Cao Hoa tươi cười nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng thầm cảm nhận được. Cao Hoa cũng chính là một người trung thành của Phạm Xa. Người này nhiệt tình với mình như vậy, chắc hẳn là cáo đi chúc tết gà.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không nói để ý, cười nói:
- Vậy phiền Trưởng ban thư ký Cao, tôi thực sự cũng mệt rồi, ngồi xe vài ngày, đi rất nhiều nơi. Về nhà tắm rửa một cái ngủ một giấc thì còn gì hơn.
- Trưởng ban thư ký Cao, không biết chỗ ở của chủ tịch thành phố sắp xếp ở đâu? Về sau tôi xin chỉ thị báo cáo công việc cũng tiện.
Lúc này Vu Hữu Hòa đứng bên cạnh hỏi.
Đi theo Diệp Phàm vài ngày, Vu Hữu Hòa cũng khâm phục sức chịu đựng của Chủ tịch thành phố. Leo núi lội sông đều không sợ khó, không thua gì một lão nông cả ngày làm việc đồng áng. Hơn nữa, chủ tịch thành phố Diệp không có chút kiêu căng nào. Đối với mỗi cán bộ đều tươi cười, làm cho người ta cảm giác như gió mùa xuân.
- Phía sau nhà khách Tỉnh ủy có một ngôi nhà nhỏ gọi là Thanh Khê, chủ nhiệm Phạm hắn là đã nghe nói đến. Trước kia là nơi cho các lãnh đạo tỉnh ủy uống trà. Tuy nhiên, các lãnh đạo cũng ít đến.
Bí thư Phạm nói cứ dùng đó là chỗ ở tạm thời cho Chủ tịch thành phố.
Cao Hoa thản nhiên cười nói.
- Ừ, chỗ đó rất yên tĩnh.
Vu Hữu Hòa gật gật đầu. Tuy nhiên, hai chữ yên tĩnh dường như có ý ngược lại.
Diệp Phàm trong lòng có chút nghi ngờ, nói:
- Việc này không ổn, nếu là nơi tiếp khách của lãnh đạo Tỉnh ủy, tôi không thể nào chiếm giữ một mình. Hay là chọn chỗ khác, chỗ nào cũng được.
- Chủ tịch thành phố, đây là chỉ thị của Bí thư Phạm.
Hơn nữa, mấy ngày anh không ở nhà chúng tôi đã cho sửa sang lại một chút.
Mọi thứ đều sắp xếp tốt hết, nếu phải chuyển chỗ khác chỉ sợ phải chờ. Hơn nữa, việc này bí thư Phạm đã dặn dò cẩn thận, sợ là không được.
Bí thư Phạm đã dặn dò, Chủ tịch thành phố là người tư nơi khác đến xây dựng Hải Đông.
Người Hải Đông chúng tôi không thể đối xử tệ với Chủ tịch thành phố.
Còn về lãnh đạo Tỉnh ủy, không sao, nhà khách của chúng tôi rất lớn, Bí thư Phạm đã sắp xếp tốt lắm, mặt khác đã trang hoàng tốt rồi. Hơn nữa, chỉ là chỗ uống trà thôi, nhỏ một chút cũng không sao.
Sau khi Cao Hoa hơi sửng sốt, vẻ mặt khó xử nhìn Diệp Phàm.
- Vậy đi, nếu Bí thư Phạm nói, tôi từ chối cũng bất kính. Trưởng ban thư ký Cao, thay tôi cảm ơn Bí thư Phạm một chút.
Diệp phàm cười gật đầu, cười lạnh một tiếng trong lòng. Hắn muốn xem Cao Hoa muốn làm gì.
Thanh Khê thật sự rất tĩnh mịch.
Từ cửa nhà khách đi vào, qua mấy dãy nhà, thấy một khu vười. Mở cửa vào trong, thấy bên trong hòn non bộ, hồ nước, đình đài đều có.
Phía cao, một tòa nhà hai tầng nằm gần hòn non bộ. giữa một cái ao, bên trong là cá vàng bơi qua bơi lại. Qua một cây cầu gỗ mới có thể đi vào tòa nhà nhỏ.
Tòa nhà nhỏ tuy xây dựng bằng xi măng và gạch. Nhưng hình thức bên ngoài không thấy dấu vết của xi măng. Hoàn toàn giả gỗ. Mái nhà cũng là gỗ, hơn nữa là giả cổ.
- Lớn như vậy một mình tôi ở sợ quá lãng phí.
Diệp Phàm nhìn tòa nhà kia một cái nói.
- Không lãng phí, phía dưới là phòng khách và phòng bếp, còn có quan chè, mặc khác còn có một gian luyện tập nho nhỏ.
Trên tầng có thư phòng và phòng ngủ, còn có ban công ngắm cảnh và hành lang. Thật ra, diện tích cũng không phải quá lớn.
Chỉ là ngoài sân lớn một chút thôi. Cho nên, nhìn qua rất lớn. Bí thư Phạm nói, chủ tịch thành phố dùng tạm trước.
Sau này nhà các ủy viên thường vụ và nguyên Chủ tịch thành phố đi thì sẽ trả lại cho Chủ tịch thành phố. Hơn nữa trong lòng Bí thư Phạm vẫn băn khoăn,
- Bếp này quá lãng phí, tôi là người đặc biệt lười, bình thường không cần.
- Chủ tịch thành phố, không cần anh phải nấu, nhà khách sẽ cho người đến nầu cho anh. Giặt quần áo cũng có người làm. Chỉ cần anh nói cho cô ấy anh thích ăn gì là được. Đương nhiên, chi phí mình phải tự trả, một tháng có lẽ đến một trăm nhân dân tệ.
- Trên dưới một trăm, cũng quá tiện, không nhiều lắm.
Diệp Phàm nói.
- Một trăm đủ rồi, một mình anh cũng không ăn nhiều lắm. Tuy nhiên, đây là quy định.
Nếu không thu thì sợ có người xì xào, ngại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Cao Hoa nói đến đây chỉ vào khu vười bên ngoài nói:
- Thật ra bên ngoài cũng có căng tin, cũng có nhiều cán bộ ăn cơm ở đó. Cũng thu của bọn họ một trăm nhân dân tệ, tôi tính theo tiêu chuẩn đồ ăn của Tỉnh ủy mà thu.
Diệp Phàm biết, mọi việc này đều là cán bộ được lợi của nhà nước. Thật ra, chính là một trợ cấp phúc lợi. Nói thật, một tháng một trăm nhân dân tệ sao có thể đủ tiền ăn của những người này. Hơn nữa đồ ăn cũng không kém.
Nhập gia tùy tục, Diệp Phàm cũng không muốn so đo với số đông cán bộ ở đây.
Việc này sẽ làm nhiều người tức giận. Cho nên, cũng không nói nhiều, chào Cao Hoa rồi lên tầng tắm rửa. Cao Hoa cũng hiểu ý chào từ biệt.
- Muốn làm gì tôi nữa?
Qua cửa kính mờ Diệp Phàm nhìn theo bóng dáng của Cao Hoa miệng lẩm bẩm.
Vừa mới tắm rửa xong, thấy một cô nàng mặc đồ giản dị, vẻ mặt cũng khá xinh đẹp đứng e dè ở cửa, đầu hơi cúi nhìn bàn tay.
- Cô có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi, không Chủ tịch thành phố, tôi là Đông Nhi, không tôi là Chu Đông Đông. Chủ nhiệm Phạm bảo tôi đến đây.
Chu Đông Đổng đỏ mắt càng cúi đầu không dám ngẩng đầu.
- Chủ nhiệm Phạm? chủ nhiệm Phạm nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Là chủ nhiệm nhà khách chúng tôi Phạm Nguyệt Thu.
Cô nói
- Sau này nấu cơm giặt đồ và dọn vệ sinh cho Chủ tịch đều phân cho tôi. Trong nhà khách, tôi chỉ cần phục vụ chủ tịch thành phố là được.
Chu Đông Đông ngượng ngùng nói, lại có chút hào hứng.
- Không cần phiền như vậy, tôi đi ăn cơm căng tin là được.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn Chu Đông Đông một cái, thấy cô nàng có khuôn mặt rất đáng yêu. Hơn nữa, làm Diệp Phàm cảm thấy càng hứng thú chính là cô nàng có cặp mông rất đẹp.
Chẳng lẽ muốn dùng mỹ nhân kế, Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng.
- Chủ tịch thành phố, tôi …
Chu Đông Đông nói, không ngờ rơi nước mắt.
- Thế nào nữa?
Diệp Phàm thấy lạ, nhìn Chu Đông Đông một cái.
- Chủ nhiệm Phạm nói, nếu không thể làm Chủ tịch thành phố vừa lòng, họ sẽ không trả lương cho em. Nhà còn có các em nhỏ đều đang đi học, mẹ lại thường xuyên đau ốm. Nếu đã không có việc làm tôi làm gì bây giờ.
Chu Đông Đông vẻ mặt đáng thương, Diệp Phàm nhìn cũng không phải giả vờ.
- Để Chủ nhiệm Phạm đến đây, tôi sẽ nói với cô, không có việc gì.
Diệp Phàm an ủi.
- Không thể nói, chủ nhiệm Phạm của chúng tôi, cô có chút…
Chu Đông Đông vẻ mặt sợ hãi nói.
- Thôi vậy, trước tiên cứ như vậy đi.
Diệp Phàm khoát tay nói, ngồi xuống, rút một điếu thuốc. Chu Đông Đông lập tức châm thuốc cho Diệp Phàm.
- Cô làm ở đây đã mấy năm?
Diệp Phàm hỏi.
- Ba năm, năm mười tám tuổi tốt nghiệp trung học xong, vốn định thi đại học. Nhưng, nhà thật sự quá nghèo, cho nên, không đi học được. Vừa lúc ở đây tuyển người, tôi đã đến đây.