- Chủ tịch thành phố, một xã đến nhà máy cũng không có. Xã chúng tôi vừa không có trà vừa không có khoáng sản, bình thương tiền do trên cấp xuống còn chưa đủ phát tiền lương. Mà không, lương giáo viên đã chậm ba tháng.
Lưu Đạt không ngờ thành thật nói ra chuyện mà cán bộ khác đều muốn giấu giếm.
Bộp một tiếng, Diệp Phàm vỗ bàn một cái, nhìn chằm chằm Chủ tịch xã Lưu hừ nói:
- Như thế nào cũng không thể nghèo giáo dục, giàu cũng không thể chiều chuộng trẻ con, giáo viên kiếm tiền không dễ, sao các anh có thể chậm lương của giáo viên?
Nói đến đây Diệp Phàm có chút tức giận chỉ vào Lưu Đạt quát:
- Xem các anh xem, các anh lĩnh tiền lương của mình, các giáo viên thì chậm lương. Làm cho các thầy cô nhịn đói đi dạy học đúng không? Giáo viên là người vất vả cần cù lao động, bọn họ không có khoản thu nhập khác phải dựa vào tiền lương. Nếu dạy bọn trẻ sai, các anh chịu trách nhiệm được sao? Hừ, tôi thấy Chủ tịch xã như anh muốn kết thúc có phải không?
Diệp Phàm thực sự tức giận.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi cũng đã một năm không nhận lương. Chủ tịch xã Lưu nói là để bảo đảm tiền lương cho các thầy cô trước.
Trước đây một thời gian thôn Cổ Thủy xảy ra lở đất, có hai người bị thương nặng, lúc đó còn chưa chết, mang đến thành phố nhưng không có tiền.
Cho nên, chủ tịch xã Lưu đã mang tiền của xã đi cho hai người đó chữa bệnh. Kết quả là phải mất hai tháng, việc này làm cho chủ tịch xã Lưu cãi nhau với người khác.
Nên tiền của xã đã thiếu. Cho nên, ba tháng nay các giáo viên chỉ được lĩnh một nửa tiền lương.
Gần đây chủ tịch Lưu đang nghĩ cách, khắp nơi vay tiền quyên tiền. Nhưng huyện Đào Mộc chúng toi cũng không giàu, cũng không có nhiều tiền.
Vì phí chữa bệnh của hai người kia lên đến bảy trăm nghìn.
Lúc này một người cán bộ đeo kính cận vội vàng giải thích.
- Anh tên gì?
Giọng Diệp Phàm dịu đi không ít, không thể tưởng tựng được chủ tịch xã thô kệch này không ngờ lại tốt bụng. Người như thế thật sự không nhiều lắm.
- Y là Ngô Xương Hoạt, là phó Chủ tịch xã chúng tôi.
Lưu Đạt nói.
- Đồng chí Ngô Xương Hoạt, anh vừa nói là sự thật?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nhìn Ngô Xương Hoạt chằm chằm.
- Tôi lấy danh dự của Đảng để đảm bảo nếu Chủ tịch thành phố không tin có thể cho người đi kiểm tra. Tôi nếu nói dối nửa câu, bị sét đánh không chết tử tế được.
Phó chủ tịch xã Ngô không ngờ thề độc.
- Thôi vậy, việc này không cần phải nói.
Diệp Phàm khoát tay áo giải thích cho mọi người:
- Để mọi người biết về lở đất ở thôn Cổ Thủy thì đưa ra tài liệu.
Một giờ sau, bên ngời đột nhiên có một chiếc Santana cũ.
Bí thư huyện ủy Đào Mộc Khương Sơ Lâm, chủ tịch huyện Tả Nhất Cường cùng toàn bộ lãnh đạo huyện đã đến Ủy ban nhân dân xã Đào Mộc.
Diệp Phàm thản nhiên bắt tay bọn họ, hỏi:
- Bí thư Khương, huyện Đào Mộc có bao nhiêu cây đào anh có biết không?
- Việc này…
Khương Sơ Lâm sửng sốt, mặt đỏ lên nhìn quanh một cái rồi nói:
- Số lượng cụ thể chúng tôi cũng không thống kê, tuy nhiên, khá nhiều. Trên cơ bản thì trên núi đều là gỗ đào. Mà ở thôn Bảo Kiếm xã Đào Mộc nhiều nhất, chắc là nơi thích hợp cho gỗ đào phát triển.
- Nếu có nhiều gỗ đào như vậy vì sao không phát triển một số sản phẩm liên quan đến gỗ đào?
Ví dụ như làm kiếm gỗ đào, đồ mộc gỗ đào. Tuy nói hiện tại là xã hội hiện đại, chúng ta không còn dùng các sản phẩm như ngày xưa, nhưng chúng ta phát triển một số sản phẩm liên quan đến gỗ đào không phải không được.
Gỗ đào nhẵn nhụi, có mùi thơm. Gỗ đào có vị trí quan trọng trong văn hóa dân gian và tín ngưỡng của nước ta. Gỗ đào cũng có tên trong nhưng loài gỗ quý.
Chỉ dùng để chế biến tài liệu đuổi tà. Truyền thuyết Khoa Phụ đuổi mặt trời, trước khi chết câm cây gỗ thần tung ra hóa thành một khu rừng gỗ đào. Câu đối đầu tiên của nước ta cũng dùng gỗ đào để viết lên, gọi là bùa đào, đã có đến mấy ngàn năm. Đào gỗ còn có thể trấn được ma quỷ, gọi là thần mộc.
Ở các nước Đông Nam Á, người ta lấy kiếm gỗ đào đặt trong nhà để trừ ma quỷ.
Thành Sơn Đông có nhiều Đức phật đào nổi tiếng. Cây đào nổi tiếng trong thế giới phật giáo, sinh trưởng trên núi cao, hàng năm hấp thu tinh hoa đất trời, phát triển trong điều kiện địa lý đặc thù nên có được hình dáng và mùi thơm rất đặc biệt. Vì thế được công nhận là đào viên hàng đầu thế giới.
Hiện tại người ta dựa vào tiếng tăm, khi đã có danh tiếng, thì tiền cũng sẽ đầy bồn đầy bát.
Diệp Phàm kiên nhẫn nói về ưu điểm của cây gỗ đào.
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi cũng đã biết việc này. Vài năm trước, tôi mới đến huyện Đào Mộc, nhìn thấy rừng gỗ đào cũng rất muốn. Nhưng mấy thứ này, không có danh tiếng rất khó tìm nơi tiêu thụ. Cũng từng có ông chủ đến huyện chúng tôi đầu tư, muốn gia công điêu khắc kiếm gỗ đào. Tuy nhiên, sau vì không tiêu thụ tốt, nhà máy cũng ngừng sản xuất.
Chủ tịch huyện Tả Nhất Quyền vẻ mặt khó xử nói.
- Người chuyển sống, cây chuyển chết, các anh không nghĩ đến quảng cáo một chút sao? Chỉ cần có thể làm cho ngành sản xuất gỗ đào sống lại, chỉ cần đúng pháp luật, chúng ta đều có thể làm.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Chủ tịch huyện Tả một cái hừ nói.
- Việc này…
Tả Nhất Quyền và Khương Sơ Lâm đều vẻ mặt xấu hổ, không nói nên lời. Chắc là hai vị lãnh đạo huyện này không biết nói sao.
- Tốt lắm, các anh lập tức cho điều tra thống kê về số lượng gỗ đào trong toàn huyện. Cho tôi một báo cáo cụ thể bản đồ phân bố và chất lượng gỗ đào.
Nói đến đây, Diệp Phàm quay sang Tả Nhất Quyền nói:
- Chủ tịch Tả, hiện giờ tôi giao cho anh một nhiệm vụ. Cho dù thế nào, trước tiên phải giữ gìn gỗ đào, không cho phép người ta tùy tiện chặt phá.
Còn chuyện xã Bảo Kiếm thì để Chủ tịch xã Lưu tự mình giải quyết, có thể làm được không?
- Có thể!
Không thể tưởng tựng chủ tịch huyện còn chưa lên tiếng, chủ tịch xã Lưu Đạt đã giành trả lời trước. Sau đó bị chủ tịch huyện hung hăng trừng mắt nhìn, y rụt cổ, mặt đỏ lên.
Khi lãnh đạo đặt câu hỏi, cấp dưới sợ nhất chính là cấp dưới của mình nói chen vào.
Việc này một là vì thể diện, một là vì không thể nói bừa, tránh đâm lao phải theo lao. Có một số việc, có lẽ lãnh đạo còn không muốn làm vậy. Nói phải đắn đo, làm lãnh đạo không thể không làm như vậy.
- Chắc là cán bộ các thôn đều đến rồi, đồng chí Lưu Đạt, anh đi sắp xếp một chút trước.
Diệp Phàm khoát tay nói.
Lưu Đạt vâng một tiếng vang dội rồi đi nhanh xuống dưới. Nghe nói người này rất có kinh nghiệm làm việc ở địa phương. Chỉ nghe Lưu Đạt quát to vài tiếng trước sân trụ sở Ủy ban nhân dân. Cán bộ các thôn đã không dám ngẩng đầu lên.
Cuối cùng việc này quyết định như vậy. Diệp Phàm ngồi trong phòng họp nghe Lưu Đạt quát bên ngoài cũng cảm thấy buồn cười.
Khương Sơ Lâm và Tả Nhất Quyền đều cau mày. Thỉnh thoảng liếc trộm Diệp Phàm một cái. Chỉ sợ Chủ tịch thành phố phê bình hai người tại sao có thể để một tên chủ tịch xã thô lỗ như vậy.
Buổi tối, Diệp Phàm ở ngay tại trụ sở Ủy ban nhân dân xã giản dị kia, nói là muốn nghỉ ngơi, cho nên đi ngủ từ sớm.
Vừa mới bước váo phòng khách, thấy Trần Quân và Lý Cương vẻ mặt nghiêm túc đang ngồi trên ghế gỗ.
- Điều tra vài ngày rồi, đã điều tra ra chỗ Sở Nữ Cương khai quật không?
Diệp Phàm hỏi. Tất nhiên là hỏi về mộ đào được xác ướp trong nhà Lôi Thản ở Thủy Châu.
- Đã điều tra xong, cũng không phải là nơi mà Lôi Thản nói. Tôi có hỏi bà vợ, lúc đó xác ướp cô gái đó chính là đào ra từ một hang cạnh gốc đào cổ thụ ở thôn Đào Mộc, cách xã khoảng năm sáu dặm. Mà gốc cây đào này là cây cổ thụ, rất lớn. có lẽ cơ thể cô gái đó được bảo vệ đầy đủ như thế không phải không liên quan đến gỗ đào.
Trần Quân nói.
- Mấy ngày hôm trước chúng tôi có giẫm lên chút chén đĩa. Hang dưới gốc gỗ đào ban đầu là có người ử. Sau đó chuyển đi hết. Nếu lại đào ra lần nữa sẽ làm người khác chú ý.
Lý Cương nhìn Diệp Phàm nói.
- Các cậu đào nhiều hay ít?
Diệp Phàm hỏ.
- Mộ đó không ngờ ở dưới một gốc đào cao đến bảy tám mét, phải hai người mới có thể ôm xuể gốc cây. Mộ chỉ là một chỗ đất nham nhở. Tuy nhiên, xung quanh mộ đều là cây gỗ đào. Chúng tôi sợ phá hủy chỗ đó nên tạm thời không chặt cây.
Lý Cương nói.
- Phải xem kỹ rồi hãy nói.
Diệp Phàm nói.
Ba người đi thẳng đến gốc cây gỗ đào.
Nửa giờ sau đến gốc cây đào cổ thụ, dừng xe cách đó không xa, ba người mang theo công cụ đi đến.
Khu đất này thật sự có chút kỳ lạ. Được bao bọc bởi núi, một mặt là núi đá, bốn phía đều là rừng gỗ đào. Gạt lớp lá rụng ba người đi vào trong hang động.
Gõ vào tảng đá Diệp Phàm nói:
- Mộ này có niên đại bao nhiêu?
- Hẳn là đời Thanh.
Trần Quân đáp.
- Đã kiểm tra chưa?
Diệp Phàm quay đầu hỏi.
- Anh quân rất giỏi, buổi tối hôm đó anh ấy bắt cóc một lão học giả đến đây. Lão ta sợ đến mức thiếu chút nữa tiểu ra quần. Tuy nhiên, vì bảo toàn sinh mệnh, lão ta cũng cẩn thận nghiên cứu qua, rồi cho ra kết luận là đời nhà Thanh.
Lý Cương cười nói.
Ba người chui qua rào chắn. Cuối cùng chỉ thấy một chút gỗ đào mục nát. Cũng không thấy cái gì có thể làm Diệp Phàm hào hứng.
- Mẹ nó, mệt chết được cũng không để lại cho chúng ta cái gì.
Trần Quân không kìm nổi buồn bã nói.
- Có thứ tốt người ta đã mang đi trước, có có thể để lại cho cậu, cậu nằm mơ đi.
Diệp Phàm hừ một tiếng, giơ tay đập đập quanh mình, lại cúi sát xuống đất, dùng đôi mắt ưng và tai dơi để quan sát, thử tìm. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trần Quân và Lý Cương lại đưa ra một số tia hồng ngoại thăm dò.
- Quái, hình như bên trái có chút lạ. Bùn bên đó không thể nào thật.
Trần Quân nhìn nói.
- Ừ, bên trái hình như có động, không phải là một mộ chung chứ?
Diệp Phàm nghi ngờ giơ tay gõ lên vách đá bên trái.
- Mặc kệ, vào đó rồi nói sau.
Trần Quân nói, Diệp Phàm cũng đồng ý, ba người bắt đầu đánh.
Ba cao thủ cùng ra tay, hơn nữa công cụ tiên tiến, tốc độ rất nhanh.