Quan Thuật

Chương 1635: Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy khảo hạch



- Được!

Diệp Phàm gật đầu nói.

Không lâu sau trưởng phòng phụ trách huấn luyện của Báo Săn đưa tới biểu sắp xếp huấn luyện, Trịnh Phương ký rồi đưa cho Diệp Phàm. Hắn sau khi cầm liền cáo từ rồi đi luôn.

Trở lại văn phòng của Lâm Hoành, Diệp Phàm đưa cho Tư lệnh Lâm tài liệu có liên quan đến việc bố trí huấn luyện. Ông ta nhìn lướt qua, lập tức ngây người, lại liếc nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên cười ha hả nói:

- Vẫn là Diệp đại soái có máu mặt!

- Haizz, tôi phải cảm ơn Tư lệnh Diệp, không ngờ lại có thể giành lấy cho sư đoàn A Sư nhiều thời gian như vậy, thật được mở rộng tầm mắt đấy!

Hầu Bình cười ha hả nói.

- Cảm ơn thì không cần, Báo Săn cũng nên giành chút thời gian cho Trấn TrungLương là phải rồi.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, nói có việc phải đi trước.

- Thật sự là không ngờ lại có thể thuận lợi như thế!

Lâm Hoành vuốt ve Biểu nhật trình trong tay, nói với Hầu Bình.

- Ừ, rất quái lạ! Trịnh Phương sao có thể thay đổi trở nên dễ bảo như thế?

Hầu Bình có chút nghi hoặc.

- Anh đừng nhìn tôi, tôi cũng không được rõ cho lắm. việc này đúng là có kĩ xảo gì đây, Trịnh Phương làm sao có thể như thế được?

Lâm Hoành và Hầu Bình trò chuyện trong phòng làm việc một hồi, cuối cùng đã làm chết mấy vạn nơ ron thần kinh mà vẫn buồn bực không đoán ra được.

Sau khi trở lại Thủy Châu, Diệp Phàm đã thu xếp ổn thỏa chuyện của Thúy Nhi và anh trai của cô.

Việc này thật ra rất đơn giản, Diệp Phàm chỉ cần một chiếc điện thoại là bố trí được ngay. Phạm Đông Trụ cuối cùng đã chọn công ty Vũ Thánh của tổng giám đốc Hầu.

Ngày hôm sau, Cố Nhất Võ bị Thiết Thác và Kiểm Sát trưởng của Tỉnh Hoa Bối Thạch liên kết áp chế. Tòa án tỉnh cuối cùng đã có phán quyết:

Bị phán hai năm tù, nhưng hoãn lại một năm thi hành án. Tuy nhiên, cứ như vậy, Cố Nhất Võ vẫn phải chịu phạt: Đầu tiên chính là bị khai trừ ra khỏi Đảng, sau lại bị khai trừ công chức, phải chíu sự trừng trị của pháp luật.

Đương nhiên, người nhà Cố gia khi đi qua nhìn với ánh mắt thù hằn thì Diệp Phàm cũng nhìn thấy. Diệp Phàm biết rằng chắc chắn đã kết thù oán với Cố gia rồi..

Thời gian cứ thế yên ắng cho tới cuối tháng 12. Vì Vệ Sơ Tịnh thực sự đã làm nên thành tích nên quyết định bổ nhiệm cô làm Chủ tịch quận khu Hồng Liên đã được công bố. Tất nhiên trong việc này đồng chí Diệp Phàm đã đóng góp rất nhiều công sức.

- Diệp Phàm, cậu phải đi tôi cũng ngăn không được, cũng không nên cản trở cậu. Haizz!

Đoạn Hải Thiên ngồi trên ghế, có vẻ hẫng hụt mất mát liếc nhìn Diệp Phàm một cái.

- Thực ra tôi cũng không nỡ rời xa anh Đoạn. Gần một năm nay cùng anh Đoạn công tác rất vui vẻ.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Đoạn Hải Thiên một cái, nói tiếp:

- Khu Hồng Liên bây giờ cũng đã bắt đầu phát triển rồi. Việc xây dựng mang tính sinh thái nhân văn đã hoàn thành, nền móng của sự phát triển đã được củng cố vững chắc, tin chắc rằng với nền móng này, Hồng Liên phát triển huy hoàng không phải là một giấc mơ.

Đó vốn là thành quả của cậu, cũng là quả ngọt để lại cho người khác hưởng. Ông em à, thật có chút đáng tiếc rồi!

Đoạn Hải Thiên thản nhiên cười nói còn lắc lắc đầu.

- Không sao, tin rằng người đảm nhiệm chức Bí thư tiếp theo của khu Hồng Liên sẽ là anh Đoạn đây. Đều là người trong nhà, ai hưởng thụ thành quả cũng đều giống nhau, có gì mà phải so bì thiệt hơn với anh Đoạn chứ.

Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt rất chân thành, liếc nhìn Đoạn Hải Thiên một cái, nói thêm:

- Anh Đoạn này, chuyện đồng chí Phạm Đông Bằng đảm nhiệm Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên không biết đã ra quyết định chưa?

- Ha ha, có rồi, chắc là Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ngày mai sẽ công bố rộng rãi.

Đoạn Hải Thiên cười nói, cũng rất vui vẻ nói tiếp:

Vệ Sơ Tịnh do chính tôi nâng đỡ đi lên, Phạm Đông Bằng đảm nhiệm Bí thư Quận ủy khu Hồng Liên sau này hoàn toàn có thể toàn lực ủng hộ Vệ Sơ Tịnh công tác. Khu Hồng Liên sau này còn có lão Đoạn tôi quản lý sát sao, làm chủ được khu Hồng Liên như làm chủ được nửa thiên hạ của tỉnh thành.

- Đồng chí Phạm Đông Bằng quả thực rất khá, là một nhân tài. Trong thời gian một năm tôi ở Hồng Liên, anh ta đã làm được rất nhiều việc tốt.

Diệp Phàm khen ngợi nói.

Buổi chiều ngày hôm sau, đoàn người Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xuống dưới khảo hạch Diệp Phàm. Bọn họ sau khi sát hạch một lượt thì liền đi ngay.

Vừa mới tiễn đoàn người Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Phạm Đông Bằng vẻ mặt tươi cười bước đến, vô cùng cung kính nói:

- Chúc mừng Bí thưDiệp được thăng chức, ha ha ha! Sau này Đông Bằng cũng có thể đến Hải Đông ăn cơmchực được rồi!

- Ha ha, Đông Bằng, tôi phải chúc mừng anh trước mới đúng. Thế nào, có tự tin làm tốt công tác của khu Hồng Liên hay không?

Diệp Phàm cười nói.

- Có chứ! Xin Bí thư Diệp yên tâm. Tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp với Chủ tịch quận Vệ Sơ Tịnh làm tốt công tác. Khu Hồng Liên nhất định sẽ ngày càng phát triển thịnh vượng. Điều này cũng đều là công lao của Bí thư Diệp.

– Phạm Đông Bằng cười nói.

- Vậy là tốt rồi!

Diệp Phàm gật gật đầu.

Buổi tối, rất nhiều đồng chí chúc mừng Phạm Đông Bằng, Diệp Phàm cũng ngồi ở đó. Đương nhiên, đến cuối cùng, Diệp Phàm vốn là khách lại tự nhiên trở thành diễn viên chính. Các cán bộ khu Hồng Liên vây xung quanh, Diệp lão đại say đỏ cả mũi, gục xuống ngay cạnh bàn.

- Đi đến chỗ Thúy Nhi!

Diệp Phàm chỉ chỉ cho Trần Quân lái xe, say túy lúy nói.

- Rõ!

Trần Quân gật đầu, lái xe thẳng đến chỗ Thúy Nhi ở.

Diệp Phàm thuê cho hai anh em họ một căn hộ với ba phòng ngủ, một phòng khách.

Thúy Nhi nghe nói Diệp Phàm sẽ đến thì rất vui mừng.

Trần Quân đưa Diệp Phàm đến nơi xong, tất nhiên là sẽ không lên lầu làm người ta cụt hứng nên lái xe đi luôn.

Vừa mới đẩy cửa ra, vừa nhìn đã thấy Thúy Nhi đứng đón ở cửa. Buổi tối Thúy Nhi có vẻ thuần khiết đặc biệt.

Cô mặc một chiếc váy ngủ sa tanh mỏng, có thể nhìn xuyên thấu cả làn da thấp thoáng bên trong.

Diệp Phàm hơi ngây người, Thúy Nhi má ửng hồng, cười nói:

- Đây là bộ váy em chỉ mặc cho Bí thư Diệp ngắm. Anh trai em buổi tối phải tăng ca không ở nhà, trong nhà chỉ có một mình em. Bình thường em cũng không dám mặc.

Diệp Phàm biết rằng, Thúy Nhi nhất định đuổi khéo anh trai Phạm Đông Trụ của cô ra ngoài, lòng thầm nhủ cô em này thật hiểu ý người khác.

- Đẹp lắm, chiếc váy ngủ này nhìn rất thoải mái.

Diệp lão đại thản nhiên cười cười, còn giơ tay sờ sờ chất liệu.

- Bí thư Diệp, em đi pha trà cho anh thưởng thức nhé!

Thúy Nhi cười, trên bàn đã sớm đun nước sôi.

Diệp Phàm đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha.

Cô gái liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:

- Gần đây em học được từ chị Lý Ngọc rất nhiều chiêu mới.

Chị Lý Ngọc thật tài giỏi! Trà của chị ấy pha thật sự thơm thanh khiết. Cùng một loại trà mà bọn em không pha ra được hương vị trà của chị ấy.

Bởi vì Diệp Phàm đã đánh tiếng nên Lý Ngọc cũng không giấu nghề, đem tất cả tài nghệ của mình truyền lại cho Thúy Nhi.

Đương nhiên, cái này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai có thể học được, cũng cần phải có thời gian rèn luyện.

Đón chén trà của Thúy Nhi đưa cho, Diệp lão đại nhấp một ngụm, khen:

- Tay nghề giỏi!

- Đợi chút nữa em chuẩn bị nước trà cho anh tắm!

Thúy Nhi hé miệng cười nói, gò má ửng hồng, chắc là nghĩ tới cảnh thân mật khi tắm.

- Tắm nước trà, cũng là Lý Ngọc dạy chứ gì.

Diệp Phàm nửa đùa nửa thật, liếc nhìn bộ ngực nở nang của Thúy Nhi một cái.

- Không phải đâu, là cha em truyền cho.

Thúy Nhi lắc đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:

- Cha em nói, tắm nước trà được truyền lại từ hoàng cung triều Thanh, không những có thể sát trùng tiêu độc, tăng độ đàn hồi của da, tiêu trừ tạp chất, lưu thông khí huyết…

Hơn nữa, đặc biệt thoải mái. Đương nhiên, không chỉ có mỗi lá trà mà còn có phối hợp với nhiều loại dược liệu.

Song lá trà vẫn được dùng làm nguyên liệu chính. Vả lại nghe nói đây là phương thuốc bí truyền của cung đình, cha em đã học được từ lão thái y. Ông chỉ pha cho mẹ em tắm qua một lần, những người khác đều không biết được.

- Vậy sao cha em lại truyền lại cho em? Lẽ nào ông ấy biết em sẽ pha cho anh tắm nước trà?

Diệp Phàm thản nhiên bắt đầu trêu chọc Thúy Nhi.

- Em không làm nữa, anh cười em.

Thúy Nhi xấu hổ đến nỗi mặt mũi đều đỏ ửng lên, lườm Diệp lão đại một cái, lại càng lẳng lơ quyến rũ.

- Ha ha, không nói nữa. Chúng ta bắt đầu đi, anh thật sự xiêu lòng rồi.

Diệp Phàm nói, thật sự có chút tò mò muốn thử kiểu tắm bằng nước trà kia.

Đi vào phòng vệ sinh thì hắn phát hiện bồn tắm đã được thay thế bằng cái to hơn.

- Cái bồn tắm cũ quá bẩn nên em đổi cái này. Anh thấy có được không?

Thúy Nhi hỏi.

- Không tồi!

Diệp Phàm gật gật đầu, phát hiện một mùi hương bay lên từ chiếc bồn tắm lớn, nhắm mắt lại hít bào thì cảm thấy mùi lá trà là chủ đạo.

Nhưng trong đó cũng còn lẫn mùi của một số loại dược thảo. Tuy nhiên mùi hương rất nhẹ nhàng khiến người ta lâng lâng nhẹ như bẫng.

Mà nước có màu xanh lục trong suốt, rất đáng yêu.

Thúy Nhi nhẹ nhàng giúp Diệp lão đại cởi quần áo, còn chính cô cũng cởi đồ ngủ ra, tháo cả áo lót và quần chíp.

- Thật thoái mái!

Diệp lão đại nằm trong bồn tắm lớn, hưởng thụ Thúy nhi nhẹ nhàng mát xa, chà xát.

Trong khoang mũi ngửi thấy mùi lá trà thơm thoang thoảng, thật đúng là thoải mái và thư thái.

Sau một lát, Diệp lão đại tiện tay gạt xuống. Thúy Nhi không đề phòng gì, bộ ngực lập tức trắng lên một mảng, hai trái đào tiên tự động rung lên, tròn đầy và mềm mại trong tay Diệp Phàm.

Không lâu sau, trong phòng lại xảy ra cuộc thủy chiến, phơi phới sắc xuân viên mãn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Tết Nguyên Đán năm 2003 qua đi, thư bổ nhiệm của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cuối cùng đã đưa xuống dưới. Diệp Phàm ở trong trụ sở của Tổ chức tỉnh ủy, Trưởng ban Lô Minh Châu đích thân đón tiếp hắn, sau khi trò chuyện với Diệp Phàm một hồi hỏi:

- Cậu định khi nào thì đi?

- Cháu đã xem lịch rồi, ngày mùng 6 là thứ hai, đến hôm đó thì đi.

Diệp Phàm nói xong, liếc nhìn Lô Minh Châu một cái.

- Vậy được, vừa hay mùng 6 có thời gian rảnh, tôi sẽ tiễn cậu đi.

Lô Minh Châu giở lịch làm việc ra, nói.

- Cảm ơn!

Diệp Phàm nói.

- Cậu đi đến chỗ Bí thư Phí một chuyến, ông ta có chuyện cần nói với cậu.

Lô Minh Châu nói.

Diệp Phàm liền đi đến phòng làm việc của Phí Mãn Thiên.

Vừa mới đến cửa, hắn đã thấy thư ký Quách Lâm của Bí thư Phí đang lật lật xem cái gì đó trên bàn làm việc. Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Quách Lâm lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói:

- Xin chúc mừng Bí thư Diệp!

- Vui chung thôi mà!

Diệp Phàm cười cười, nhìn Quách Lâm một cái, nói:

- Thư ký Quách, gần đây vẫn khỏe chứ?

- Khỏe, khỏe! Cảm ơn Bí thư Diệp đã quan tâm.

Quách Lâm cười nói rồi chuyển chủ đề:

- Đúng lúc Bí thư Phí đang rảnh, anh vào ngay đi. Thưa Bí thư Diệp, anh thích uống loại trà gì, tôi sẽ đi pha.

Thái độ của thư ký Quách vô cùng nhiệt tình, Diệp lão đại cũng tương đối thoải mái trong lòng. Phải biết rằng thái độ của thư ký Quách cùng tùy từng đối tượng, đệ nhất thư ký của Bí thư Tỉnh ủy có chút kiêu ngạo cũng là điều bình thường.

Chẳng qua thư ký Quách hiển nhiên đã biết quan hệ của Diệp Phàm và Phí gia nên mới nhiệt tình như thế. Trong quan trường sẽ không có chuyện nhiệt tình vô duyên vô cớ.

- Ngồi đi!

Thấy Diệp Phàm bước vào, Phí Mãn Thiên chỉ vào ghế tựa phía đối diện, thuận miệng nói.

- Bí thư Phí có hút xì gà không?

Diệp Phàm làm một động tác nhả khói.

- Cho một điếu đi!

Phí Mãn Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên nói:

- Bình thường tôi rất ít khi hút thuốc, nhưng thỉnh thoáng cũng hút mấy điếu. Con người vốn đều biết loại này có hại nhưng sao lại không vượt qua được sự cám dỗ của nó?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.