Quan Thuật

Chương 1615: Ý của Kiều Báo Quốc



Vu Lâm vừa thấy nếu không nói sẽ ăn nắm đấm vội vàng nói:

- Cố Nhất Võ còn nói, hắn đảm bảo chúng tôi sẽ kiếm được tiền. Mà em gái tôi cũng có được cổ phần danh nghĩa, mỗi năm chia không dưới 2 triệu.

Chúng tôi nghĩ Cố Nhất Võ che trở, nhà máy sao không thể kiếm ra tiền. Lúc đó Cố Nhất Võ lại hung hăng ép.

Nếu em gái tôi không đi thì y sẽ bảo người ở Bắc Kinh trừng phạt nhà chúng tôi. Không có cách nào, đành phải nhận lời.

Tuy nhiên, lão già Trương Lăng Nguyên này tốt lắm, không lâu đã tốt với em gái tôi. Hơn nữa, không lâu đã chuyển mấy chục triệu cho tôi mở công ty.

Vu Lâm sợ bị đánh, hơn nữa đứa con lại trong tay Trần Quân, y cũng không dám sằng bậy. Biết là không nói không được, đành nói rõ ra.

- Bây giờ tiền đâu?

Diệp Phàm quan tâm nhất việc này.

Diệp Hưng của nhà máy điện cơ Hưng Thái Long lừa đi rồi, mẹ nó. Trước kia vừa mới nhìn thấy người này, biết y rất vênh váo. Hơn nữa, rất hiểu lối buôn bán, sau tôi lại dần dần tin y. Hết thảy mọi việc đều giao cho y. Không thể tưởng tượng được, y lại là kẻ lừa đảo, ngàn vạn lần chuyển tiền cho y rồi không biết đi đâu. Mà tôi đi tìm y không ngờ còn bị đánh. Bên cạnh tên kia còn có mấy cao thủ, tôi căn bản là không phải đối thủ của bọn họ.

Vu Lâm căm giận mắng.

- Cậu sẽ là đổi thủ của bọn họ sao, người ta là ai, là người của nhà họ Phượng ở Thủy Châu. Trước mặt bọn họ, cậu chỉ là con giun.

Trần Quân không kìm nổi hừ nói.

- Nhà họ Phượng ở Thủy Châu, ai thế, không nghe nói qua.

Vu Lâm lắc đầu vẻ mặt kinh ngạc.

- Cậu quan tâm làm gì.

Trần Quân hừ nói, nhìn Vu Lâm một cái hỏi:

- Hiệt tại Diệp Hưng ở đâu vậy?

- Không rõ lắm, khả năng là đến Phong Tháp chơi với các cô gái.

Vu Lâm nói.

- Là Phượng Pháp?

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, thầm nói, chẳng lẽ nhà họ Phượng thật sự có ổ mại dâm?

- Đúng, đúng, gọi là Phượng Pháp.

Vu Lâm gật gật đầu.

- Phượng Pháp nghĩa là gì?

Trần Quân vừa nghe đến đây hứng thú, hỏi ngay.

- Diệp Hưng từng đưa tôi đến đó, ngay ở vùng núi hẻo lánh Phượng Hoàng giao giữa Thủy Châu và Đức Bình.

Kỳ thật, tháp cao năm tầng, ngoài nhìn không thấy. Tháp rất lớn mỗi tầng đều có chức năng riêng.

Diệp Hưng đưa tôi đến tầng hai, trong đó có các phòng, trang trí rất xa hoa. Nghe nói tầng thứ năm chuyên dành cho người giàu có và các lãnh đạo lớn vui chơi.

Tầng thứ tư là uống trà nói chuyện phiếm. Tầng thứ ba là nơi chơi trò giải trí. Người đến Phượng Pháo cũng không có gì đặc biệt lắm.

Tuy nhiên, nghe nói cấp bậc đều cao. Tôi lúc đó thấy Diệp Hưng vào một phòng ở tầng hai, nghe nói bên trong có cô nàng, tôi cũng thấy các cô nàng ra vào, mặt một cái váy xẻ tà hai bên.

Thật ra quần này là một cái khố, phía trước một mảnh phía sau một mảnh. Cô nàng này đi đùi đều lộ hết ra ngoài.

Vu Lâm nói đến đây, thiếu chút nữa mặt mày hớn hở. Người này, đến sườn sám cũng không nói, làm cho trang phục truyền thống của Trung Quốc nói thành cái khố.

- Thoải mái một chút chắc chắn là rất đắt đi.

Trần Quân thản nhiên nói.

- Đương nhiên là đắt, nghe nói một cô nàng buổi tối cũng mấy trăm ngàn. Lúc đó Diệp Hưng bảo tôi chơi tôi ngại đắt không chơi. Mấy trăm ngàn này về Lang Đình chúng tôi có thể có cả trăm cô nàng. Hơn nữa, bố về Lang Đình chơi các cô gái thì cho tiền. Mẹ nó, quá đắt.

Vu Lâm không kìm nổi văng tục.

- Ha ha, kia cũng kêu đắt. Gà rừng đúng là gà rừng, không thể biến thành phượng hoàng được.

Trần Quân mắng một câu, nhìn Vu Lâm khinh thường.

- Chẳng lẽ mày có khả năng, tôi không tin.

Vu Lâm giơ tay lau máu ở miệng, vẻ mặt khinh bỉ nói.

- Mấy nghìn nhân dân tệ tính cái con khi gì, bố đến mấy trăm nghìn còn dám chơi. Nói với cậu phí lời, cậu hiểu cái gì.

Trần Quân tức giận, hừ nói. Y tất nhiên là khoác loác. Vừa rồi ở thỏ nhi tuyền người này vẫn là trai tân, chơi đùa với em út thế nào.

- Đại ca nhiều tiền nhỉ.

Vu Lâm vẻ mặt hâm mộ.

- Tiền tính cái gì, ở trước mặt tôi không khác gì giấy.

Trần Quân đắc ý ưỡn ngực thấy Diệp Phàm đang như cười như không nhìn mình, vội vàng cười dấu ngượng.

- Em gái Vu Hồng Liên của anh đâu?

Diệp Phàm đột nhiên nghiêm mặt thi triển khai hóa mê thuật, hừ nói. Diệp Phàm muốn đánh úp. Đầu tiên là bảo Trần Quân nói chuyện nhà với y. để y thả lỏng cảnh giác. Lúc này không đình hỏi việc này xem ra sẽ thu được diệu kỳ.

- Cố Nhất Võ gọi cô đi.

Vu Lâm không phòng bị thuận miệng nói ra. Sau đó định thần lại, vội vàng nói:

- Không phải tôi không rõ lắm.

- Không rõ ràng lắm sao, là thật hay là giả.

Trần Quân lạnh lùng nhìn về phía Vu Lâm hừ một tiếng, người này sợ tới mức rụt cổ lại cuối cùng vẫn hiểu ra tình hình thực tế.

Diệp Phàm lập tức nói cho Hạ Hải Vĩ chỗ Vu Hồng Liên đi, Hạ Hải Vĩ lập tức cho người đi tìm.

Mà Vu Lâm tất nhiên bị Trần Quân đưa đi rồi, y là một căn cứ chính xác.

Tuy nhiên, Hạ Hải Vĩ còn điều tra được một chút tin tức.

Đó là Diệp Hưng thật sự là người của tập đoàn Phượng thị ở Thủy Châu. Lõa Hạ phân tích rằng nhà họ Phượng muốn chơi Diệp Phàm ở khu Hồng Liên một phen, làm cho kinh tế hỗn loạn. Xem ra nhà họ Phượng liên kết với Cố Nhất Võ.

Nếu nhà họ Phượng ra tay đối với hắn, hắn cũng không khách khí. Diệp Phàm thầm nói một câu. Gọi điện thoại cho sở Công an tỉnh Vu Kiến Thần nói qua chuyện nhà họ Phượng một lần. Bắt đầu từ Phượng Pháp, phản kích nhà họ Phượng.

Buổi tối, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Kiều Báo Quốc. Y mời Diệp Phàm ăn cơm chiều ở nhà khách.

Đi theo Kiều Báo Quốc, ngoài Phó Bí thư Địa ủy Tằng Thu Lâm là hắn quen, còn có một người phụ nữ trên dưới ba mươi tuổi xinh đẹp. Ánh mắt người phụ nữ này khá mê người, bộ ngực cũng khá lớn.

- Diệp Phàm, sao lại rảnh đến Nam Lĩnh vậy, có phải nghĩ đến biện pháp nào tốt?

Kiều Báo Quốc không khách khí, câu đầu tiên đã nói vậy. Y nhìn Diệp Phàm một cái, chỉ vào người phụ nữ giới thiệu:

- Diệp Phàm, vị này là Trưởng ban tổ chức cán bộ địa ủy của chúng tôi Thôi Đỉnh. Đây chính là Cục trưởng cục Tài chính địa khu Vương Liên Khu. Thu Lâm cậu đã gặp qua, tôi không nói nữa.

- Ha ha, Bí thư Tằng khỏe, trưởng ban Thôi khỏe, cục trưởng Vương khỏe.

Diệp Phàm mỉm cười chào ba người.

Hơn nữa, hiểu ngay, hóa ra ba vị này cùng cả Kiều Báo Quốc là bốn nằm trong bộ máy trước mắt của Kiều Báo Quốc ở địa khu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Ra tay tốc độ không chậm, mới hai tháng bộ máy của Kiều Báo Quốc ở địa khu có ít nhất 3 vị ủy viên thường vu một vị Phó bí thư, bí thư Đảng ủy công an và Trưởng ban tổ chức cán bộ ủng hộ. Hơn nữa, một phiếu của Kiều Báo Quốc, thật sự cũng có bốn phiếu.

Xem ra hết thảy đều là do cha của Kiều Báo Quốc Kiều Viễn Sơn ra tay sắp xếp. Giống như Trưởng ban tổ chức cán bộ Thôi Đỉnh, nhà họ Kiều xuất thân từ tổ chức, nhưng thật ra không cần tốn nhiều sức lực.

- Đừng nói gì nữa, ngồi đi.

Kiều Báo Quốc thấy Diệp Phàm ngẩn người, thản nhiên hừ nói. Mấy người cũng khách khí một chút rồi ngồi xuống.

- Mọi việc đều tốt chứ?

Diệp Phàm nhìn Kiều Báo Quốc một cái.

- Vừa mới tới, không thể nói rõ là tốt hay xấu. Bí thư Điền đối với tôi coi như là khách khí.

Kiều Báo Quốc thản nhiên nói nhìn Vương Liên Hoa một cái, người phụ nữ này đang duyên dáng pha trà.

- Khách khí, đó chỉ là bên ngoài thôi. Điền Chí Không được gọi là ông vua địa phương, không dễ dàng tha thứ cho người khiêu chiến quyền uy của y.

Chủ tịch Địa khu, hiện tại anh mới đến địa khu y còn chưa thăm dò chi tiết anh, cho nên tạm thời còn khách khí.

Có lẽ là còn mới thôi, tôi dám đánh cuộc, không quá ba tháng, y sẽ giấu đầu hở đuôi.

Hơn nữa, một khi các anh có xung đột, chuyện đó đã tới rồi.

Bởi vì cha chú của Tằng Thu Lâm đều đi theo nhà họ Kiều, cho nên, nói chuyện thoải mái hơn một ít.

- Đúng,

Vương Liên Hoa gật đầu nhìn mọi người một cái nói:

- Vốn cục Tài chính là do Ủy ban nhân dân địa khu quản lý. Nhưng Điều Chí Không không chịu, đôi khi khoản tiền lớn, y cũng phải phê duyệt.

Vương Liên Hoa nói.

- Đến việc này cũng nhúng tay thì quá mức đi chứ?

Kiều Báo Quốc vẻ mặt ngạc nhiên.

- Không có gì lạ, trước kia, nguyên Chủ tịch Địa khu Giang Sơn Côn ký một khoản tiền nhất định phải có bút phê của Điền Chí Không. Cái này thật buồn cười, trong mắt Điền Khoảng Không Đảng chẳng những chỉ huy súng, hơn nữa còn cấm súng làm cách mạng.

Trưởng ban tổ chức Thôi Đỉnh có chút căm giận nói.

- Buồn cười nhất chính là sau khi việc này đến Tỉnh ủy, Điều Chí Không lại thay đổi cách, y không ký mà trực tiếp gọi điện thoại cho Chủ tịch địa khu Giang Sơn Côn.

Nếu Giang Sơn Côn không đồng ý, Điền Chí Không sẽ gây sức ép. Cuối cùng chủ tịch Giang không thể không phê.

Như vậy, dựa vào bút của Chủ tịch địa khu Giang, Điền Chí Không là người ôm đồm sở hữu tài sản. Chúng ta có cách nào.

Hai vị đều là nhân vật số một số hai của địa ủy, nghe ai?

Vẻ mặt Vương Liên Hoa buồn bực, nhìn Kiều Báo Quốc một cái nói

- Xem ra không lâu nữa bệnh cũ lại tái phát, anh phải chú ý.

- Hừ,

Kiều Báo Quốc lạnh lùng hừ một tiếng, lông mày cũng dựng cả lên.

- Tôi cảm thấy hiện tại không nên phát sinh xung đột cùng y ngay. Anh bây giờ còn lấy việc phát triển kinh tế là việc chính. Ví dụ như muốn làm một chút sản nghiệp đặc biệt, lấy uy tín của Chủ tịch địa khu mới.

Hơn nữa, sản nghiệp không cần nhiều, nhiều quá sẽ loạn. Chỉ cần chuyên vào một vài cái, muốn làm phải làm nổi tiếng.

Ví dụ như nghe nói điền tra ở huyện Lang Đình các anh nghe nói hương vị đặc biết. Anh có nghe qua không? Nếu có thể lấy trà tại địa phương làm cơ sở, sản xuất một sản phẩm danh tiếng không tồi.

Giống như trà Thanh Vụ của huyện Ma Xuyên. Hiện tại chẳng những ở tỉnh Nam Phúc mà toàn quốc cũng có danh tiếng nhất định.

Hơn nữa, điền trà tôi cũng đã uống qua, cảm thấy thật sự không tồi. Nếu làm tốt có thể tạo ra thành tích.

Diệp Phàm đưa ra ý kiến.

- Điền trà?

Vương Liên Hoa nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên cười, lập tức, sức hấp dẫn của người phụ nữ này hiện ra rồi.

- Việc này buồn cười sao?

Diệp Phàm hừ nói, cảm thấy người phụ nữ này hơi lỗ mãng, không nghiêm túc chút nào.

- Không phải.

Vương Liên Hoa lắc đầu nhìn Diệp Phàm rồi lại nhìn Kiều Báo Quốc.

- Có việc gì cứ việc nói, đừng khinh thường hắn, hắn có thể còn trẻ nhưng lợi hại hơn đối với tôi.

Kiều Báo Quốc nhìn mọi người một cái không ngờ giọng nói có chút chua xót.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.