- Họ cũng muốn tốt cho cậu thôi mà! Cứ để phục hồi hoàn toàn rồi xuất viện vẫn tốt hơn, tránh để lại di căn. Cậu xem cái chân tôi này, cứ trời lạnh là dự báo từ một ngày trước. Chân ấy à, cứ đau một cái là tôi biết trời chắc chắn
Tống Định Nhất thản nhiên cười nói. Vẻ mặt vô cùng niềm nở.
- Tổng tham mưu trưởng, tôi thấy nhà của ông sắp thành phòng triển lãm hiện vật quân nhân rồi đấy. Đúng là không hổ gia đình quân đội truyền thống.
Diệp Phàm cười nói.
- Ài, ai cũng có sở thích mà. Kỳ thực, cái này là do cha tôi để lại. Ông ấy, cũng được xem là một hồng quân cũ.
Tống Nhất Định thở dài nói, nhìn những vật trang trí trên tường, một tia buồn đau lóe lên trong mắt rồi biến mất.
- Đúng vậy, những người phải sống thời đó chẳng bao giờ quên được những khoảnh khắc lịch sử đó. Chứ những thế hệ sau này, được người ta gọi là con cháu gia đình cách mạng gì gì đó, trong số những người ấy, có được bao nhiêu người nhớ những chuyện này.
Diệp Phàm gật đầu.
- Nói đúng lắm! Xã hội tiên tiến, bánh xe lịch sử không vì chúng ta mà dừng lại.
Chúng ta chỉ có thể thích ứng với xã hội chứ chẳng thể nào thay đổi được xã hội, sức của một người có hạn, sự phát triển của xã hội không thể dựa vào ý chí của một cá nhân mà dịch chuyển được. Cho dù có là nguyên thủ, thì cũng chỉ tạo ảnh hưởng đến quốc gia trong phạm vi nhất định thôi, không thể nào mà thay đổi toàn xã hội được.
Đúng rồi, rượu thuốc này cậu tự ngâm à?
Tống Định Nhất liếc nhìn hai chai rượu Diệp Phàm đem tới, cười nói.
Diệp Phàm gật đầu, liếc nhìn Tống Định Nhất một cái, nói:
- Rượu thuốc này toàn là thảo dược thôi, cái này, cũng được xem là một thủ đoạn nhỏ của tôi trong giang hồ.
Rượu này hoàn toàn ngâm từ vật liệu thiên nhiên, hơn nữa, uống vào khỏe lắm. Tôi thấy tướng quân Tống dương khí dù nói rất thịnh, nhưng, cũng không phải là không bị tổn thất.
Có thể, cái này cũng liên quan đến vết thương cũ trên chân ông. Dương khí mà suy yếu, âm khí sẽ chiếm lấy cơ thể, hàn khí sẽ tăng lên. Tuy nhiên, đáng tiếc, vốn nếu dựa vào thân thủ của tôi trước đây thì có thể dùng cách châm cứu chữa trị cho Tướng quân Tống một chút, nhưng, giờ không được rồi. Thân đã bị phế, không thể triển khai được.
- Không sao, cơ thể có thể từ từ hồi phục. Với tuổi tác của cậu, tôi đặt rất nhiều hy vọng đấy. Hơn nữa, dù không thể hồi phục, thì cũng vẫn làm việc được cơ mà! Tôi trông chờ ở cậu!
Cơ thể có khỏe mạnh hơn một chút, cũng chưa chắc có thể làm tốt công tác quân nhân. Diệp Phàm, không cần nghĩ mãi về thân thủ trước kia. Kỳ thực, không có thân thủ, cứ như thế này cũng làm tốt mọi thứ cơ mà. Rượu thuốc này, tôi không khách sáo, tôi sẽ nhận.
Tống Định Nhất như đang khuyên bảo, dường như cũng có ý gì trong đó.
- Tổng tham mưu trưởng, ông thấy đó, giờ cơ thể tôi thế này, có phải...
Diệp Phàm nói đến đây, ngước nhìn Tống Định Nhất.
- Haha...
Tống Định Nhất cười thản nhiên, nhìn Diệp Phàm một cái, nói,
- Đơn của cậu tôi cũng có xem qua, tuy nhiên, tôi không có quyền cách chức cậu. Quân hàm thiếu tướng của cậu là do quốc gia cấp. Chức quân của cậu là do Hội nghị thường vụ quân ủy thông qua, Chủ tịch nước bổ nhiệm. Tôi cũng chẳng cách nào để cách chức cả.
- Chuyện này?
Diệp Phàm có chút gấp gáp.
- Đừng gấp, nghe tôi nói. Chuyện của cậu tôi đã báo cáo lên lãnh đạo cấp trên. Hơn nữa, tình hình thực tế của cậu tôi cũng báo cáo rồi. Tuy nhiên, chuyện này ắt hẳn có chút phiền phức.
Tống Định Nhất thản nhiên nói, nhấp một ngụm trà, liếc nhìn Diệp Phàm, chẳng có chút sốt ruột nào cả.
- Phiền phức, có chuyện phiền phức gì chứ. Một phế nhân như tôi, còn muốn giữ tôi lại Bộ tổng tham mưu để nuôi tôi sao? Không nói chuyện lãng phí tiền bạc quốc gia, mà, các ông còn phải chịu áp lực bị người khác chỉ trích nữa chứ. Cái này, thực sự tôi không hiểu nổi.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Tống Định Nhất, lại nói tiếp:
- Tôi biết, chức này là do Chủ tịch Triệu Bảo Cương trước đây sắp xếp cho tôi.
Lúc đó cũng là xem xét đến việc tôi đang công tác trong Tổ đặc nhiệm A. Để tiện cho việc công tác nên treo hư danh vậy thôi. Chủ yếu là tiện cho công tác của tôi.
Giờ tôi đã rời khỏi Tổ đặc nhiệm A chuyển công tác về địa phương, không cần phải làm công tác đặc biệt gì nữa. Còn giữ lại vị trí trống như vậy không phải hơi quá đáng sao.
Hơn nữa, một phế như như tôi mà giữ cái quân hàm thiếu tướng, những đồng chí có năng lực nhìn vào sẽ thế nào. Diệp Phàm tôi không muốn trở thành tội nhân.
- Đồng chí Diệp Phàm, đầu tiên, suy nghĩ của cậu sai lầm rồi. Phế nhân gì chứ, theo như cách nói của cậu, các đồng chí không có võ công đều là phế nhân cả sao.
không thể nói như vậy được, cậu nhìn tôi xem, cũng có võ vẽ gì đâu, trước đây trong quân đội cũng có học mấy chiêu nhưng đến giờ thì chẳng còn nhớ gì rồi.
Vậy không phải tôi vẫn cứ chiếm một chức vị sao. Nếu như cách cậu nói thì có phải tôi cũng nên từ chức về vườn luôn không?
Cho nên, cậu mất đi võ công, không có nghĩa cậu là thứ bỏ đi.
Dưới cái nhìn của Bộ tổng tham mưu chúng tôi, cậu rất thích hợp tiếp tục giữ chức. Chẳng sao cả. Chúng tôi sẽ giao cho cậu vài nhiệm vụ.
Cậu công tác ở địa phương, cậu cứ làm, chúng tôi không đụng vào. Hơn nữa, nói thực, chức này của cậu, có phải là đôi khi phải xử lý những việc liên quan giữa quân đội và địa phương giống như nước với cá đúng không nào?
Cậu nghĩ xem, cậu công tác ở dịa phương, một ngày nào đó sẽ trở thành Bí thư thành phố, thậm chí là Bí thư tỉnh, nếu như cậu có thêm thân phận quân nhân này, chí ít cũng có thể có được một phiếu của Tư lệnh quân khu trong Hội nghị thường vụ đúng không nào.
Cứ giữ lại, cứ giữ lại đi!
Tống Định Nhất khuyên, trong òng Diệp Phàm có chút buồn bực, không biết trong lòng lão Tống có dự định gì. Thằng nhãi này suy nghĩ một chặp, nhưng vẫn chẳng hiểu gì cả, theo lý Bộ tổng tham mưu nên cách chức mình mời đúng, tại sao vẫn giữ mình lại.
- Tướng quân Tống, một lần nữa tôi xin Bộ tổng tham mưu xem xét lại, cách chức của tôi.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc, yêu cầu lần nữa.
- Cậu thực sự muốn từ chức?
Tống Định Nhất vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đúng vậy, tôi đã nghĩ kỹ rồi, cứ giữ chức này quả không thích hợp, không có lợi cho việc triển khai công tác của Bộ Tổng tham mưu.
Diệp Phàm gật đầu.
- Vậy được, ngày mai tôi sẽ báo cáo lại với lãnh đạo quân ủy.
Tống Định Nhất nghiêm túc nói, gật đầu. Sau đó, cả hai người đều bàn về rượu thuốc, chủ yếu đều là tán gẫu, chẳng nói gì về công việc nữa.
Diệp Phàm trở về bệnh viện, Kiều Viên Viên đến. Sắc mặt không vui, thậm chí có chút tức giận, nhìn chằm chằm Diệp lão đại.
Câu đầu tiên là:
- Anh hay lắm, có giỏi thì đi chết luôn đi.
- Haha, Viên Viên, sao lại rủa chồng em như vậy?
Diệp lão đại cười nói, biết Kiều Viên Viên trách mình không thông báo cho cô ấy. Cái này, Diệp lão đại cũng chỉ vì không muốn để người con gái mình yêu phải lo lắng cho mình. Nên, một mực yêu cầu các đồng ý trong bệnh viện không được thông báo cho Kiều Viên Viên. Ai ngờ, cuối cùng cô nàng cũng biết.
- Anh. Anh ác lắm!
Kiều Viên Viên chạy đến, đấm một đấm, Diệp lão đại lùi ra sau một bước, nhưng vẫn bị trúng ngực.
- Anh giả bộ à, có phải lại muốn được thông cảm không, em không thông cảm cho anh đâu, đánh chết anh mới được.
Kiều Viên Viên không thèm bước đến, biết Diệp lão đại giả bộ đau để được mình tha thứ thôi.
- Thực sự hơi đau, đau thật mà. Ai ya...
Diệp lão đại nhíu mày, đưa tay chống vào tường.
- Không phải chứ, em có dùng sức đâu, anh đừng có lừa em.
Kiều Viên Viên thực sự có chút lo lắng, vội vàng chạy qua.
- Không được rồi, anh phải về giường nằm một chút, ngực anh bị thương nặng lắm, Viên Viên, em đi gọi bác sĩ đến đi, xem có phải tim có vấn đề rồi không.
Diệp lão đại càng nhíu mày.
- A, đau thật à, em đi gọi ngay.
Kiều Viên Viên hơi hoảng.
- Được rồi, em xoa một chút cũng được. Người ta nói, được phụ nữ xoa là cách trị đau tốt nhất cho đàn ông mà.
Diệp lão đại đột nhiên cười lớn.
- Em đánh chết anh, tên lừa đảo.
Kiều Viên Viên biết Diệp Phàm giở trò, liền đánh thêm cú nữa. Diệp lão đại đưa tay ôm lấy mỹ nhân vào lòng.
- Anh, sau này anh không được giấu em nữa. Em không chịu nổi đâu, nếu như anh có mệnh hệ gì, anh bảo em phải làm sao? Có em ở cạnh chăm sóc anh cũng thoải mái hơn một chút đúng không?
Kiều Viên Viên cắn môi, đưa tay vuốt nhẹ ngực Diệp Phàm, mặt nghiêm túc, nói.
- Không sao, chỉ chút chuyện nhỏ thôi mà.
Diệp Phàm cố ý cười thản nhiên.
- Nghe nói cuối cùng anh cũng ra khỏi Tổ đặc nhiệm A rồi?
Kiều Viên Viên nhỏ giọng hỏi.
- Không ra được sao, anh là phế nhân rồi, ở đó để người ta khinh thì được gì?
Diệp Phàm lắc đầu.
- Trong mắt người ta anh là phế nhân, nhưng trong mắt em anh mãi là anh hùng.
Kiều Viên Viên trợn mắt nhìn đồng chí đang khiêm tốn, hừ nói:
- Ra khỏi đó cũng tốt, sau này cứ an tâm làm việc ở địa phương. Như vậy, em cũng đỡ lo lắng. Không cần ngày ngày nhớ mong.
Nhưng mà, ba nói là hơi kỳ lạ.
- Kỳ lạ cái gì?
Diệp Phàm nghi hoặc nhìn Kiều Viên Viên.
- Có phải anh đang là ở Khu Hồng Liên rất tốt đúng không?
Kiều Viên Viên hỏi.
- Ừ, anh chuẩn bị xuất viện, trong khu còn một đống việc phải làm, giờ đột nhiên mất bóng hơn tháng trời, Chủ tịch quận Trương chắc rối lắm rồi.
Diệp Phàm nói.
- Anh còn về làm gì, nhanh chóng rời đi đi, không cần quản lý chuyện của Khu Hồng Liên nữa.
Kiều Viên Viên nói, câu này vừa buông ra, Diệp lão đại lập tức ngây người, nhìn chằm chằm Kiều Viên Viên, còn đưa tay sờ sờ trán cô nàng, hỏi:
- Quái, em có sốt đâu nhỉ?
- Em rất tỉnh táo đấy.
Kiều Viên Viên trợn mắt nhìn Diệp Phàm.
- Vậy em nói thế là có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ba em nói, anh sẽ đến thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc làm phó Bí thư, tạm thời chủ trì công tác của thành phố.
Kiều Viên Viên liếc Diệp lão đại, cười thần bí, nói.
- Đúng là ba tốt thật, đầu tiên là kiếm cho con rể một vị trí tốt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Diệp Phàm trong lòng lập tức vui vẻ, nhìn Kiều Viên Viên nói:
- Cái này, hình như không đúng lắm. Anh đến Khu Hồng Liên chưa đến một năm
Cái gì cũng chỉ mới bắt đầu, khu sinh thái nhân văn Hồng Liên cũng đang ở bước đầu, sao lại đổi vị trí, hơn nữa, nghe nói các chỉ tiêu kinh tế của thành phố Hải Đông cũng ở mức trun g bình cả tỉnh.
Chức chủ tịch thành phố cấp ba này sao có thể rơi xuống đầu anh chứ? Anh sợ vai mình sẽ không gánh vác được đâu.
Hay là nói với ba, đợi làm xong chuyện ở Khu Hồng Liên, rèn luyện vài năm ở đây đã. Hơn nữa, anh cũng không thể phụ công cất nhắc của Bí thư Đoạn được, uống nước phải nhớ nguồn mà đúng không? Huống hồ, lão Kiều gia sẽ đỡ phải bị nói này nói nọ đúng không nào?