Diệp lão đại hơi kinh ngạc, không thể ngờ người ta sớm đã biết rồi.
Đương nhiên, nói đi, ông đây không kiên nhẫn đâu.
Âm Vô Đao trừng mắt nhìn Diệp Phàm, hừ nói.
Diệp Phàm, anh nói đi, đừng đùa với lão tiền bối nữa mà.
Kiều Viên Viên hơi sợ những người buồn vui thất thường như lão Âm Vô Đao này, nếu thực sự để ông ta cởi hết đồ ném ra đường thì còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa. hơn nữa, cô cũng sợ Diệp Phàm trêu chọc loại cao nhân này, sau này chắc chắn sẽ vô cùng khốn đốn.
Trước nay cháu chưa từng chịu uy hiếp bao giờ.
Diệp lão đại khẩu khí cứng rắn, nhìn sắc mặt có chút khó coi của Âm Vô Đao, hừ nói:
Ông muốn là gì thì làm, nhưng mà, đại bá của cháu không ăn chay đâu đấy. Xã hội bây giờ, tuy nói có luật pháp, nhưng những luật pháp khuôn sáo này đều hết cách với ông.
Đại bá của cậu, nói xem, cân lượng của tên đó có đủ lắc lư trước mặt ta không nào?
Âm Vô Đao lạnh lùng hừ nói.
Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, hẳn ông có nghe qua rồi nhỉ?
Diệp lão đại thản nhiên cười nói.
Cái con chim ưng nát đó à!
Âm Vô Đao suýt chút nữa nổi giận, sắc mặt khó coi. Ngẫm nghĩ, nói:
Nhóc con à, nói đi, bí mật này cháu muốn ta dùng gì để đổi nào? Ta thừa biết mánh khóe của cháu rồi, cháu chẳng có lòng tốt gì đâu, toàn là muốn kiếm chút gì đó từ ông già này thôi. Đừng tưởng ông già này hồ đồ nhé!
Vô Đao Thủ của ông không tệ đâu.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
Thằng nhóc này, dám nói vậy à.
Vô Âm Đao chỉ vào Diệp Phàm, nghẹn cứng họng.
Không đổi thì thôi.
Diệp lão đại thản nhiên lắc đầu, trong lòng vô cùng tin tưởng. Liếc nhìn Âm Vô Đao một cái, nói thêm:
Hơn nữa, cháu còn muốn cho ông xem thứ này, ông muốn động thủ cũng được.
Diệp Phàm nói xong, lấy từ trong cặp một chiếc khăn tay, màu đỏ, bên trên thêu mấy đóa hoa mai. Kỳ lạ là hoa mai lại có thể hiện lên rõ ràng trên nền khăn đỏ.
Chẳng lẽ thực sự là đồ của nàng ấy?
Âm Vô Đao liếc mắt, lập tức chấn kinh.
Haha.
Diệp Phàm cười hai tiếng rồi lấy khăn về. Hai mắt Kiều Viên Viên nhìn chằm chằm chiếc khăn tay,, chu mồm thè lưỡi cuối cùng không nói gì.
Lấy đi, ba chiêu đầu của Vô Đao Thủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Âm Vô Đao không chịu nỗi nữa, lấy từ trong ngực một tờ giấy ném cho Diệp Phàm, nói tiếp:
Đọc xong thì đốt đi, không được phép truyền ra ngoài.
Cảm ơn, cháu lập tức xem, lập tức đốt đây.
Diệp lão đại đọc cẩn thận, dùng mắt ưng nhìn cẩn thận từ trên xuống, sau đó trả ngay cho Âm Vô Đao.
Cháu giữ đi, trong giây lát không nhớ hết nổi đâu. Chưa đến nửa năm, cháu sẽ không hiểu thấu đáo được Vô Đao thủ pháp này. Cầm mà nghiền ngẫm đi.
Âm Vô Đao không nhận tờ giấy, cười thần bí.
Chẳng lẽ có bí mật.
Diệp lão đại kinh ngạc hỏi.
Đương nhiên, cháu có bí mật thì ông đây không thể có bí mật sao? Có thể tìm được bí mật hay không, đó còn trông chờ vào tạo hóa của thằng nhóc cháu. Đến lúc đó đừng tới hỏi ta, có hỏi ta cũng không nói đâu.
Thật sự là ông ta sao, vậy thì có gì là bí mật đâu.
Âm Vô Đao dường như muốn chứng minh suy đoán của mình, bây giờ có được đáp án thì lại mất hứng thú.
Tiền bối, nghe nói Trương Vũ Trần đã đột phá Tiên Thiên?
Diệp Phàm cũng có chút tò mò.
Cái này, cũng không chắc chắn, chỉ là nghe nói thôi. Nhưng, cũng khó nói. Nghe nói trên cửu đẳng là thập đẳng đại viên mãn siêu cấp. Đột phá thập đẳng mới được coi là Tiên Thiên. Nhóc con, cháu đã thấy thập đẳng cao thủ bao giờ chưa?
Chưa thấy, cháu chỉ thấy đại bá cháu là cửu đẳng thôi. Giờ lão tiền bối cũng cửu đẳng. Ở Hàn Quốc có gặp được một cửu đẳng, chính là Đông Tháp Sơn của Kim gia.
Diệp Phàm nói, liếc mắt nhìn Akiyama Lifu, nói:
Không biết Akiyama Lifu có phải cửu đẳng không?
Chắc là đạt đến cửu đẳng rồi, ta cũng mơi đột phá. Từ thủ pháp, cơ khí của Akiyama Lifu, xem ra gã cũng mới đột phá không lâu. Còn Trần Vô Ba dường như bát đẳng đỉnh, hơn nữa, có chút kỳ lạ, hình như đã bị thương nặng rồi.
Âm Vô Đao nói.
Haizz! Trần đại sư thua chúng ta mất mặt lắm. Lão tiền bối, đến lúc đó, hay là người lên võ đài đá tên Akiyama Lifu đó xuống là được?
Kiều Viên Viên hừ nói.
Đá xuống võ đài, ta với Akiyama Lifu thực lực tương đối. Ai đá ai xuống đài cái này không nói trước được, nếu đổi lại là đại bá Phí gia của ông xã cháu thì khác. Nghe nói ông ta đã đạt đến cửu đẳng tam bậc. Akiyama Lifu tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta.
Âm Vô Đao nói tình hình thực tế, không chút thổi phồng.
Tiền bối, không biết đẳng cấp của những Tứ Tôn khác thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn Tiều Tử Âm Vô Đao, Hán Địa Phi Hồ Sương Hồng Ngọc, Vu Sơn Thủy tiên Mai Thiên Tuyết,Đại Mãnh Hảo Hán Quân Nhược Ly, Tàng Lang Ác Cẩu Lạc Phiêu Phiêu.
Sáu người chúng ta được xưng là lục tôn của Trung Quốc, kỳ thực, sáu người chúng ta chưa từng ở cùng một chỗ bao giờ.
Nói câu này cũng khó nghe, nhưng ngay cả ta cũng chẳng biết mặt Phí Thanh Sơn, chỉ nghe nói thôi. Cả tứ tôn khác, ta cũng chưa từng gặp.
Còn nếu nói công lực thế nào, cũng chỉ nghe người ta nói, cụ thể, không rõ lắm. Ngay cả sống chết của họ, cũng còn chẳng rõ mà.
Tất cả mọi người đều trên bảy mươi rồi, còn sống được mấy năm chỉ có trời mới biết.
Âm Vô Đao nói, thở dài.
Tiền bối không cần phải thở dài, những người luyện công như chúng ta. Khi đạt được bát đẳng trở lên, cơ thể mạnh hơn người thường nhiều. Sống trên 90 tuổi hẳn không thành vấn đề, như Phí lão thái gia, tuy trọng thương, nhưng không phải đến giờ vẫn sống rất tốt sao?
Diệp Phàm an ủi nói.
Cái này chỉ là theo suy đoán, nhưng có khi bị trọng thương lúc luận võ, hay là bị bệnh ung thư gì đó, có chữa cũng không được. Đẳng cấp chỉ tượng trưng cho thực lực, không đảm bảo có thể chữa được bệnh. Chỉ có thể nói là cơ thể khỏe hơn người thường thôi, chứ chuyện sống chết khó nói lắm.
Âm Vô Đao có cái nhìn rất thoáng.
Đúng lúc này, toàn hội trường đột nhiên ồ lên.
Akiyama Lifu đột nhiên bay lên trời, trên không trung hai đùi và hai tay nhanh như quang tiễn tay chân biến ảo khôn lường.
Giống như mấy chục cây đại đao từ không trung đánh về phía Trần Vô Ba. Hơn nữa, mấy chục cây đại đao này đem theo gió đến, phát ra tiếng gào thét của lá bị gió thổi rụng, khí thế vô cùng kinh người. Làm cho người ta cảm giác như sắp có sóng thần phá hủy tất thảy.
Xem ra, đúng là Hồng Huyết Đao Pháp. Dùng chưởng đại đao, biến ảo vô cùng, hay! Chiêu liên đao nghìn vạn này, chắc hẳn Trần Vô Ba tất bại.
Âm Vô Đao thở dài, sắc mặc nghiêm túc.
Trần Vô Ba vẻ mặt ngưng trọng, thên thể xoay tròn. Thân pháp càng lúc càng nhanh, hai tay biến ảo chiêu thức trên không trung.
Đột nhiên, Trần Vô Ba đại sư bay lên cao. Hai chân đạp một phát, đã nhảy lên gần hai mét. Hai tay kéo thế gió hình thành một hắc động vô hình.
Từ xa có cảm giác được sóng khí bị Trần đại sư hấp thụ. Dường như hai tay của Trần đại sư đã trở thành máy hút bụi công suất lớn.
Tay chân Akiyama Lifu xuất ra mấy chục đại đao bổ vào "bàn tay máy hút bụi", phát ra tiếng sóng biển, một tiếng soạt vang lên.
Sau khi Trần đại sư chặn liên tục mười chưởng đao Thái Cực hắc động cuối cùng bị đánh tan, hơn mười chưởng đai cuối đều bổ vào người Trần đại sư.
Trần đại sư lui liên tục vài bước, bịch một tiếng ngã lăn quay xuống đất. Akiyama Lifu đột nhiên phát ra tiếng kêu như ưng hót, một chân đá về phía Trần đại sư.
Haizz, Akiyama Lifu phải báo được mối nhục mấy năm trước, không đá được Trần đại sư xuống lôi đài gã thề không bỏ qua.
Thịch thịch...
Đúng lúc này, từ trên ghế khán giả có một bóng người bay ra. Đấu với Akiyama Lifu hơn chục chiêu. Người nọ bị chưởng đao của Akiyama Lifu bị chặn lại.
Cả hội trường lập tức ồ lên, trong thời khắc mấu chốt Trần đại sư sắp thua, lại xuất hiện một cao thủ. Không khí hiện trường lập tức đạt đến mức G.
Anh là ai? Tại sao lại ngăn cản tôi cùng với Trần Vô Ba đại sư tỷ thí. Xem ra thân thủ của anh cũng không tệ, Trung Quốc các ngươi rất chú ý võ đức, lẽ nào giờ anh lại quên mất điều ấy. Đúng là chẳng ra làm sao, trong lúc này mà lại xảy ra chuyện như vậy. Akiyama vô cùng thất vọng.
Akiyama Lifu hừ giọng nói. Mắt nhìn người mấy năm trước đã sỉ nhục mình, không ngờ giờ lại xuất hiện một Trình Giảo Kim muốn gây rối.
Hơn nữa, người này còn có thể giải được sát chiêu của mình trong thời gian ngắn, thực lực chắc chắn không yếu hơn mình. Xem ra hôm nay muốn rửa mối nhục trước đây hơi khó khăn rồi, Akiyama Lifu trong lòng phẫn nộ đến cực điểm.
Tôi chỉ muốn giải thích một chút rồi đi, không có ý ngăn hai người tỷ thí. Nếu Akiyama Lifu tiên sinh cho rằng lão phu không nên tới, vậy sau khi anh nghe tôi nói xong tôi sẽ phủi mông bỏ đi, hơn nữa, lão phu cũng có lời xin lỗi. Trung Quốc chúng tôi, tuyệt không có người không có võ đức.
Ông lão diện mạo xấu xí bình tĩnh nói.
Được, tôi muốn nghe ông giải thích rõ.
Akiyama Lifu hừ nói, liếc mắt nhìn lão già đối diện, thấy gương mặt vô cùng xa lạ, y căn bản chưa từng gặp qua. Diệp Phàm dùng mắt ưng quan sát, cũng không nhận ra lão già này. Hỏi Âm Vô Đao, ông lão cũng nghi hoặc lắc đầu, nói chưa từng gặp người này.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng phát hiện được một chút manh mối. Trong lòng nghĩ lão già này có phải lão già này đã dùng loại thuốc của Tổ đặc nhiệm A không, sau khi uống thuốc vào da thịt thay đổi, khuôn mặt sẽ được thuốc làm biến dạng. Tuy nhiên, vẻ mặt bị thay đổi thường rất xấu xí.