Quan Thuật

Chương 1549: Lật ngược tình thế



Thư ký Tống Kiệt của Vu Tây Dương trong đoạn phim thừa nhận chuyện ngày hôm đó, nói là hôm đó Trương Lăng Nguyên đến tìm Bí thư Vu Tây Dương, Bí thư Vu tiếp ông ta tại một phòng khách ở gian ngoài. Lúc ấy tại hiện trường còn có thư ký Vương Văn của Chủ tịch quận Trương.

Lúc ấy Bí thư Vu đã nghe Chủ tịch quận Trương nói qua vài ngày nữa phải khởi động kiến thiết xây dựng toàn diện khu Hồng Liên, sau khi thương lượng rằng có thể tăng cường xả nước hay không đã sảng khoái đồng ý chuyện cho mượn sông để xả nước.

Hơn nữa còn từng nói với đồng chí Trương Lăng Nguyên là vì khu vực thân cận mở rộng kiến thiết xây dựng lớn, còn nói là vì Diệp Phàm là lãnh đạo trực tiếp của mình, làm cấp dưới hẳn phải ưu tiên cho lãnh đạo nên còn đề nghị khu Hồng Liên tăng cường lượng nước xả thải, tuy nhiên chỉ cho khu Hồng Liên thời hạn 5 ngày để xả toàn bộ lượng nước.

Và trên màn hình, Trương Lăng Nguyên đã xác nhận chuyện này, thư ký Vương văn của Trương Lăng Nguyên cũng nói nguyên văn xác nhận chuyện này.

-Các anh, đây là thông đồng với nhau, chuyện bịa đặt. Họ Diệp kia, anh đã mua chuộc thư ký của tôi...

Vu Tây Dương thảm thiết hét lên một tiếng, người run lên cầm cập như là trạng thái đột nhiên bị trúng gió. Bịch một tiếng, đồng chí lão Vu đã không đứng vững được nữa, ngã thẳng xuống dưới gầm bàn.

Trong phòng hội nghị lập tức có chút rối loạn.

- Đừng nóng vội, huyết áp tăng cao đột ngột. Để tôi, chắc là giống với tình trạng của Chủ tịch quận Trương ngày hôm đó.

Diệp Phàm vừa kêu lên một tiếng, chân vừa bước qua đến ấn vào một huyệt đạo trên người Vu Tây Dương. Không lâu sau, một nhân viên lễ tân đưa đến một bát canh gừng, dùng đũa cạy miệng hắn rồi đổ vào.

Tuy nhiên, Vu Tây Dương vẫn không có phản ứng gì.

-Xe cứu thương đến chưa?

Phí Mãn Thiên vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu hỏi Trưởng ban thư ký Kiều Chí Hòa.

-Sắp đến rồi ạ.

Kiều Chí Hòa đáp, vẻ mặt lo lắng cầm di động lại bấm số:

-Tôi thử giục thêm lần nữa.

-Bí thư Vu tỉnh lại đi, chắc là không sao nữa rồi.

Diệp Phàm hừ nói. Tuy nhiên, Vu Tây Dương vẫn nhắm chặt hai mắt, không có động tĩnh gì, hơn nữa hơi thở như ngày càng yếu đi.

Cứ theo tình hình này thì chắc là có chút nguy hiểm. Phí Mãn Thiên và Yến Xuân Lai đều có chút lo lắng. Nếu ủy viên thường vụ trong phòng hội nghị mà xảy ra tai nạn chết người thì chắc hẳn hai vị đây sẽ không tránh khỏi bị liên lụy.

- Haizz, lão Vu trước kia đã có tiền sử bệnh tim, chắc là bị tái phát. Anh ta hẳn là cảm thấy tủi thân đây!

Chu Sâm Mộc vội thở dài để che đậy.

Vừa rồi mất mặt quá, sau khi thư ký của Vu Tây Dương đứng ra phát biểu, Chu Sâm Mộc biết hôm nay gã đã quá mất thể diện. Thằng cha này hận không thể một cước đá đồng chí Vu Tây Dương từ tầng thứ mười mấy của tòa nhà hội nghị xuống âm phủ tâm sự với đầu trâu mặt ngựa luôn đi.

- Ha ha, đừng căng thẳng! Tôi còn có một cách, đảm bảo anh ta sẽ tỉnh lại ngay lập tức.

Diệp Phàm thản nhiên cười lên một tiếng, quay sang phía gót chân của Vu Tây Dương, thoáng cái đã giúp hắn cởi được giầy ra. Trong khi các vị lãnh đạo vẻ mặt đầy ngạc nhiên, Diệp lão đại giơ tay ấn vào huyệt cười dưới lòng bàn chân của đồng chí lão Vu.

- Ha ha ha! Ha ha ha...

Vu Tây Dương rốt cuộc không nhịn nổi, cười hô hố ngồi dậy. Lập tức, toàn thể các vị lãnh đạo đều trợn tròn mắt. Ai cũng biết đồng chí Vu Tây Dương vừa rồi là giả vờ bất tỉnh.

Vu Tây Dương vừa thấy vẻ mặt của mọi người, trong nháy mắt mặt trở nên trắng bệch, lập tức ngã vật xuống.

Lần này thì là hôn mê thật. Nhưng bây giờ, các nhân viên y tế đã đến, các vị lãnh đạo vừa bị qua mặt cũng không thèm liếc nhìn đồng chí cáo già đáng thương.

- Hừ! Khiêng lên đi, còn ra thể thống gì nữa!

Khi mấy nhân viên y tế chạy đến, Phí Mãn Thiên hừ lạnh một tiếng. Các y tá bác sĩ luống cuống khiêng người tới hành lang hẹp rồi mới bắt đầu tiến hành sơ cứu.

-Thật là hoang đường! Một chuyện hoang đường như thế này sao lại có thể đột nhiên xảy ra ở ngay dưới quốc kì của Đảng được. Đồng chí Chu Sâm Mộc, anh đã làm được chuyện gì thế hả?

Giờ phút này, Phí Mãn Thiên nổi trận xung thiên, đập bàn rầm một cái.

Đồng chí Chu Sâm Mộc sắc mặt như một phiến lá vàng giống như đột ngột bị người ta làm thành món thịt kho tàu Tứ Xuyên vậy. Mà lời nói của Phí Mãn Thiên cũng như là thịt hun khói, tương đối nặng lời.

Đến Yến Xuân Lai kia mặt cũng tối sầm lại. Gã biết Phí Mãn Thiên chỉ là đang chỉ mượn cớ để làm giảm đi khí thế của mình mà thôi. Việc này lúc đó mình cũng có mặt tại hiện trường, cắt xén khoản tài chính hai trăm triệu của khu Hồng Liên tất nhiên là do mình ngầm đồng ý cho qua, mà cấp hai trăm triệu cho khu Hồng Liên thật ra là ý của Phí Mãn Thiên. Đối với sự quan tâm đặc biệt của Phí Mãn Thiên đối với khu Hồng Liên, Yến Xuân Lai đến giờ vẫn có ý kiến.

Cho nên ngày hôm đó liền tương kế tựu kế, ở khu Đồng Hồ đã đồng ý cho phép chuyển khoản tiền đó cho khu Đông Hồ. Điều này không khác gì cho Phí Mãn Thiên một cái bạt tai. Khoản tiền mà Phí Mãn Thiên cấp xuống, ông đây có cách chuyển đi. Đến sau cùng khoản tiền này không thể nào rơi vào tay Diệp Phàm được.

Hơn nữa, Yến Xuân Lai còn biết: gần đây vì sự cố Phó chủ tịch tỉnh Cố bị bắt khiến cho người nhà Phí gia ở thủ đô cũng có chút mất thể diện.

Trong khi thế của mình bên này đang thịnh, bản thân mình đang muốn nhân cơ hội này để đả kích Phí Mãn Thiên. Không ngờ Vu Tây Dương lại biến mình thành trò hề như vậy. Ngay bây giờ, đồng chí Yến Xuân Lai thậm chí còn muốn giết chết đồng chí Vu Tây Dương, treo cổ đồng chí Chu Sâm Mộc.

-Đồng chí Chu Sâm Mộc, lập tức trở về Ủy ban nhân dân tỉnh chuyển trực tiếp số tiền hai trăm triệu đến tài khoản của phòng Tài chính quận trực thuộc khu Hồng Liên. Hồng Liên đang cần kiến thiết xây dựng lớn, khu Hồng Liên là khu thí điểm mới của tỉnh Nam Phúc chúng ta được Quốc Vụ Viện phê chuẩn, là khu chức năng trọng điểm gánh vác sứ mệnh mô hình kiểu mẫu lịch sử, tuyệt đối không thể khiến nó thất bại được. Còn về phần nói khu Hồng Liên gây ra ô nhiễm nhẹ cho khu Đông Hồ thì thế này đi, Tỉnh sẽ lại cấp cho khu Đông Hồ năm mươi triệu nữa. Đồng chí Chu Sâm Mộc hãy quản lý tốt số tiền này.

Yến Xuân Lai dày mặt ra lệnh, tất nhiên là muốn lấy lại chút thể diện rồi.

-Tôi lập tức đi sắp xếp!

Giờ phút này Chu Sâm Mộc chỉ muốn thoát khỏi nơi thị phi này càng sớm càng tốt. Trung tâm quyền lực cái gì, hắn cảm thấy đây so với điện Diêm La không mấy khác biệt.

-Hãy để những đồng chí có liên quan nói một tiếng, điều tra rõ ràng chuyện nhà máy mạ điện kia đã. Thật không ra thế nào! Nguồn gây ô nhiễm lớn như thế này ở ngay trong một khu sầm uất mà lại không phát hiện ra được. Các đồng chí ở Cục Bảo vệ Môi trường để làm gì vậy?

Lúc này, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tống Sơ Kiệt giọng lạnh lùng nói.

- Phải, phải, phải!

Đồng chí Chu Sâm Mộc đành gật gật đầu. Thằng cha này thật sự muốn đâm đầu qua cửa sổ nhảy xuống cho rồi, nhưng hắn lại không có được dũng khí đó.

- Đồng chí Vu Tây Dương như vậy là chỉ nói suông chứ không làm được, lại còn dối trên lừa dưới, làm bại hoại thanh danh của Đảng, phá hoại kỷ cương, vi phạm nghiêm trọng nguyên tắc làm người cơ bản nhất của một đảng viên; dám dùng thủ đoạn lừa đảo với đồng nghiệp, không ngờ dám dùng cả thủ đoạn gian xảo đối với khu anh em thân cận. Tôi thấy có nên suy nghĩ đến hình phạt khai trừ ra khỏi Đảng hay không.

Tề Chấn Đào cũng không bỏ qua cơ hội làm Diệp Phàm hết giận. Giờ phút này, Tề Đại Pháo vẻ mặt uy nghiêm nhìn khắp mọi người một lượt, lạnh lùng hừ nói.

-Ghi một lỗi lớn trong Đảng đi!

– Một lời nói của Phí Mãn Thiên đã quyết định xuống. Sau khi nói xong hắn liếc mắt nhìn đồng chí Yến Xuân Lai một cái.

Yến Xuân Lai biết đồng chí lão Phí đang ép mình, không có biện pháp nào khác, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Gã ngẩng đầu lên nói:

-Ảnh hưởng mà Vu Tây Dương gây ra rất nghiêm trọng. Tôi thấy anh ta đã không còn thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ủy viên thường vụ Thành ủy Thủy Châu và chức Bí thư khu Đông Hồ. Tôi đề nghị hội nghị thường vụ tỉnh lập tức điều chỉnh công tác của anh ta.

-Tôi đồng ý!

Thiết Thác nhanh chóng biểu lộ thái độ dứt khoát.

-Điều chỉnh công tác đã là hình phạt nhẹ nhất, tôi đồng ý với đề nghị của Chủ tịch tỉnh Yến.

Lúc này, Bí thư Công an Đảng ủy Lý Xương Hải thấy Diệp Phàm còn ở tại hiện trường, cũng không ngần ngại tát nước theo mưa.

-Nhất định phải nghiêm trị!

Trưởng ban Lô Minh Châu trực tiếp biểu lộ thái độ.

- Không thể dung tha cho cán bộ có tư tưởng tác phong cực kỳ bại hoại như thế này, phải làm trong sạch đội ngũ cán bộ của chúng ta. Cải cách nội bộ Đảng là cần thiết, tôi thấy phải chăng chúng ta nên tăng cường huấn luyện, bồi dưỡng nâng cao tư tưởng cho cán bộ Đảng viên mới.

Tề Chấn Đào nói.

-Được, hãy nói với các đồng chí của trường Đảng, rồi mở lớp tập huấn đi.

Phí Mãn Thiên gật gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Nhân thể đó, Diệp Phàm giao cho Phạm Đông Bằng phân phát và trình lên thiệp mời tham dự các hoạt động sinh thái mang tính nhân văn của khu Hồng Liên diễn ra vào ngày kia đến tận tay từng ủy viên thường vụ. Đến hay không đến là chuyện của bọn họ, Diệp Phàm tự biết ứng xử một cách khôn ngoan: đi ra khỏi phòng hội nghị ủy viên thường vụ.

Không lâu sau, đồng chí Chu Sâm Mộc cũng đi theo ra. Thằng cha này nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói:

- Bí thư Diệp, thủ đoạn giỏi lắm! Tôi thấy cậu không đi làm điệp viên thì thật đáng tiếc, hừ!

- Ha ha, tôi thì nghĩ thế này không cần tiếc cho cơ quan tình báo quốc gia, những người như chúng ta, đi làm điệp viên vẫn ok đi.

Diệp Phàm thản nhiên cười cười, thầm nhủ ông đây chính là lãnh đạo bộ đội đặc công lớn nhất của Thủy Châu, mệnh danh là Diệp soái. Đồng chí Chu Sâm Mộc đoán rất chuẩn rồi.

- Trình báo cáo lên trên, buổi chiều lên lĩnh hai trăm triệu về, tài chính của thành phố hạn hẹp, lại không bỏ qua khoản tiền cấp cho khu Hồng Liên các cậu được.

Chu Sâm Mộc hừ một tiếng, vượt lên trước.

Phía sau vang lên tiếng Diệp Phàm nói:

-Phó chủ tịch thành phố Chu, nghe nói văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đang chuẩn bị xây dựng tòa nhà mới. Dù sao tạm thời không phải dùng đến ngay hai trăm triệu này, chúng tôi sẽ để lại năm mươi triệu để xây dựng tòa nhà mới nhé.

Diệp Phàm nói đến đây, rõ ràng thấy đồng chí Chu Sâm Mộc tạm dừng bước chân một chút. Đối với đồng chí Chủ tịch thành phố cấp phó tỉnh Chu Sâm Mộc này mà nói thì năm mươi triệu cũng không phải là một con số nhỏ. Tuy nhiên, đồng chí Chu Sâm Mộc cũng có hãnh diện của mình, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi, không thèm để ý đến sự cám dỗ của ai đó.

- Năm mươi triệu đấy, không cần thì thôi!

Diệp Phàm lại nói một câu.

- Tiền này cậu vẫn nên bỏ ra, trong tòa nhà cậu cũng có một phòng làm việc riêng. Nếu tạm thời khu Hồng Liên chưa cần dùng đến thì tôi đây giữ giùm các cậu.

Chu Sâm Mộc vẫn hắng một tiếng rồi đi.

-Có tiền mua tiên cũng được, lời nói này vẫn thật có lý. Ông đây có tiền thì Chủ tịch thành phố đã là gì chứ?

Diệp lão đại thầm khinh miệt trong lòng, mắng một câu rồi ngẩng đầu đi tiếp.

Thực ra Phó chủ tịch thành phố Chu gần đây vì chuyện tiền nong mà rất khổ tâm. Có được năm mươi triệu chính ra cũng có thể làm được nhiều việc. Vì nói cứng mà mất đi khoản tiền này thật không đáng. Chu Sâm Mộc tôi vì nhân dân Thủy Châu mà mở rộng tấm lòng đón nhận cũng không mất mặt. Đồng chí lão Chu trên đường đi tự an ủi mình, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Đồng chí lão Đoạn còn trở về kịp lúc, bên này vừa ra quyết định, không ngờ buổi sáng ngày hôm sau hắn đã về tới Thủy Châu. Bởi vì, ngày mai khu Hồng Liên long trọng cử hành buổi lễ khánh thành cầu Cửu Vân trên sông Hồng Liên. Lão Đoạn là nhân vật số một của Thủy Châu đương nhiên không thể vắng mặt rồi.

Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên vẻ mặt vui mừng hớn hở đi vào phòng làm việc của Diệp Phàm. Đầu tiên chính là cười giòn tan một hồi nói:

-Bí thư Diệp, hết giận, hết giận rồi!

Đối với việc Diệp Phàm giúp ông ta trút giận, giành lại sĩ diện cho ông ta, Trương Lăng Nguyên cảm kích vô cùng, thậm chí còn rất khâm phục nữa.

-Ha ha, nên như vậy mà lão Trương. Chuyện chuẩn bị cho hoạt động thế nào rồi? Ngày mai bất luận thế nào cũng không được để xảy ra sơ suất gì đấy.

Diệp Phàm thản nhiên cười hỏi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.