Tống Trinh Dao được quảng đại quần chúng nhân dân gọi là ngọc nữ truyền thông bởi dáng người và khuôn mặt của cô thực sự giống như viên ngọc vô cùng tinh khiết được chạm khắc tỉ mỉ. Khuôn mặt không phải là dạng vô cùng tuyệt mỹ. Nếu nói về khuôn mặt thì nét đẹp của Tống Trinh Dao không bằng được Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành. Nhưng điểm ưu việt của Tống Trinh Dao chính là vẻ thanh tú, thuần khiết, thoát tục. Cô giống như một loài cây sinh trưởng trong rừng sâu núi thẳm, mãi mãi không chịu sự ô nhiễm bẩn thỉu nào như hoa sen vậy.
Diệp lão đại nhẹ nhàng rụt tay về. Hắn cảm giác bản thân mình quả là đê tiện đến cực điểm, nếu so sánh với sự thuần khiết của Trinh Dao thì hắn chỉ là kẻ háo sắc rác rưởi.
-Anh bế em về, hy vọng em có được cuộc sống hạnh phúc!
Diệp Phàm nhẹ nhàng ôm lấy Tống Trinh Dao chậm rãi đi về phía tòa nhà Ủy viên thường vụ Tỉnh Ủy.
-Anh, em muốn anh cõng em như lần trước đã cõng em ấy.
Tống Trinh Dao từ từ nói.
- Anh cõng em. Em à, sau này ai dám bắt nạt em, cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ đập vỡ sọ hắn ra.
Diệp Phàm nói rồi ngẫm nghĩ một chút và lại nói:
-Haizz, em à, anh không thể yêu cầu em như thế, em, thôi không nói nữa...
Diệp Phàm cõng Tống Trinh Dao trên lưng, chậm rãi đi trên bờ ruộng.
-Anh à, anh nói con người có kiếp sau không?
Miệng Tống Trinh Dao kề sát ở cổ Diệp lão đại, khẽ nói.
-Chuyện này cũng không chắc chắn, có thể có, cũng có thể không.
Diệp Phàm nói.
Đột nhiên, Diệp lão đại cảm thấy đau ở cổ, biết là Tống Trinh Dao đang cắn. Diệp Phàm cũng không lên tiếng, cứ để mặc cho cô cắn.
- Thế này tốt rồi, kiếp sau em sẽ nhớ rõ anh. Người ta nói uống canh bà Mạnh vào sẽ quên đi mọi chuyện của kiếp trước. Em lưu lại dấu răng này thì sẽ không quên được. Kiếp sau sẽ chỉ tìm người có dấu răng trên cổ.
Tống Trinh Dao đau khổ nói.
Đưa đến cửa chính, Diệp Phàm dừng bước chân, lục đi lục lại cái túi da rồi dừng tay lại. Vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tống Trinh Dao đang chăm chú nhìn mình, thằng nhãi này hơi ngượng ngùng nói:
- Vốn định tặng em một món quà, nhưng nghĩ lại có chút không thỏa đáng, thôi vậy.
-Lấy ra cho em xem có hợp hay không hợp nào?
Tống Trinh Dao chìa bàn tay không ra.
- Cái này...
Diệp lão đại có chút xấu hổ.
- Keo kiệt!
Tống Trinh Dao nói, tay vẫn không rút về.
- Tặng em, chúc hai em hạnh phúc!
Diệp lão đại quyết tâm lấy chiếc hộp gỗ nhỏ đưa ra.
- Nhẫn kim cương?
Tống Trinh Dao mở ra.Trên kim cương có nạm vàng, chế tác theo công nghệ của Italy, vừa trang nhã vừa giữ được phong cách cổ điển. Đây là do Diệp Phàm thuê người làm riêng, không có bán ở trên thị trường. Một đôi nhẫn khắc hình đôi chim loan phượng. Biểu tượng cho Diệp lão đại là chim loan lớn đang tung cánh, còn biểu tượng chim phượng tất nhiên là của nhà gái rồi. Diệp lão đại cắn răng một cái, cả đôi nhẫn đều đem tặng.
- Là tặng cho em và hắn sao?
Tống Trinh Dao liếc mắt nhìn Diệp lão đại một cái, lạnh lùng nói.
- Ừ!
Diệp lão đại cảm thấy yết hầu có chút nghẹn tắc lại như bị hóc xương cá.
- Được, em nhận.
Tống Trinh Dao gật đầu một cách dứt khoát, nhìn Diệp lão đại một cái, giơ chiếc nhẫn phượng hoàng lên, nói:
- Anh đeo vào giúp em đi!
- Chuyện này không thích hợp đâu nhỉ?
Diệp lão đại lắc đầu.
- Em cảm thấy thích hợp, em chỉ yêu cầu anh một chuyện nhỏ như vậy mà anh không làm cho em được sao?
Diệp lão đại nén lòng đang khó chịu lại, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay út của Tống Trinh Dao.
- Không phải ngón này!
Tống Trinh Dao nói, vươn ngón áp út ra, Diệp lão đại lập tức có chút ngạc nhiên.
Bởi vì, đeo nhẫn là được nghiên cứu kỹ lưỡng. Theo truyền thống phương Tây thì đeo nhẫn bên tay trái chính là thể hiện Thượng đế ban vận may cho bạn nên bình thường đều đeo nhẫn ở tay trái. Trên thế giới khá lưu hành cách đeo nhẫn là: đeo ở ngón tay trỏ thể hiện là muốn kết hôn, tức là chưa kết hôn, đeo ở ngón tay giữa là đang trong thời gian hẹn hò, đeo ở ngón áp út là biểu hiện đã đính hôn hoặc đã kết hôn, còn đeo ở ngón út là thể hiện vẫn còn độc thân.
Tống Trinh Dao yêu cầu đeo ở ngón áp út, không phải thể hiện là cô sắp đính hôn hay kết hôn. Trong tim Diệp Phàm đang rỉ máu, bàn tay kia của bát đẳng cao thủ chẳng qua chỉ đang cầm chiếc nhẫn hơn trăm ca-ra mà cảm thấy như nặng ngàn cân đè vậy. Hắn thực sự đeo không nổi.
- Hừ! Một chút chuyện nhỏ còn không giúp được sao? Không phải vừa mới nói là đánh vỡ sọ ai cơ mà, em rất nghi ngờ độ chân thực trong lời nói của anh đấy.
Tống Trinh Dao nghiêng đầu nhìn chằm chằm Diệp lão đại.
- Anh không nói dối, đeo thì đeo! Chó thật!
Diệp lão đại vừa nhẫn tâm, như đang nghiến răng đeo nhẫn vào ngón áp út của Tống Trinh Dao. Thằng nhãi này nói đi là đi, không nói thêm câu nào giống như khi dân chúng chạy nạn vào thời kỳ Đại Chiến Thế Giới II vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Đau lòng chết anh luôn!
Tống Trinh Dao nhìn theo bóng dáng đang đi xa dần của Diệp lão đại, bĩu môi hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi về nhà.
-Con mẹ nó mình đã làm chuyện gì chứ?
Diệp lão đại đi vào trong cánh đồng như con sói đang tru lên, âm thanh thê thảm, chua xót vang lên rất lâu ở cánh đồng trống trải, làm lũ chuột đang ăn vụng xung quanh hoảng sợ chạy toán loạn khắp nơi.
-Con mẹ mày còn muốn trốn cái rắm!
Diệp lão đại nổi đóa lên, phóng đôi mắt chim ưng nhìn ra như tên bắn ra xa, hơn nữa còn như muốn lấy mạng lũ chuột đồng nữa. Chỉ trong chốc lát, lũ chuột đồng trong phạm vi mấy trăm mét đều bị sự thống trị của Diệp lão đại tiêu diệt hết. Điều này với người nông dân mà nói thì không biết là họa hay là phúc. Dù sao Diệp Phàm tạm thời cũng không thể để ý được nhiều đến vậy.
- Bữa tiệc chuột đồng lớn, ông đây muốn ăn bọn mày!
Diệp lão đại nhớ đến mấy chục con chuột đồng ở cửa hàng Vương Thú Ký Thang ở Thủy Châu. Cửa hàng này chuyên tự nuôi một số loại con vật như chồn, gà rừng, chuột núi... Trước kia cử hàng này vốn có tên là Vương Thú Ký Thang... Tuy nhiên, gần đây đều chịu ảnh hưởng của quan niệm bảo vệ động vật, mọi người đều hô hào bảo vệ động vật. Anh bạn treo biển này sẽ dễ bị Cục Lâm Nghiệp lập biên bản kiểm kê tài sản. Vì vậy mà ông chủ lão Vương của Vương Thú Ký Thang đành phải nén đau đớn để tháo tấm biển hiệu do tổ tông truyền lại để đổi tên cửa hàng. Do vậy mà ông chủ Vương còn từng lâm bệnh nặng, vẫn than thở là thiệt thòi cho tổ tông.
Nhưng bây giờ đã đến hai giờ sáng rồi, người ta đã sớm đóng cửa từ lâu. Tuy nhiên Diệp lão đại có số điện thoại của ông chủ, dứt khoát khua khoắng ầm ĩ một hồi làm cho mình một bữa thịt chuột đồng lớn.
-Tề Thiên, Lô Vĩ, lão Hạ... đều lăn ra đây cho ông, đến cửa hàng Vương Thú Ký Thang mau!
Diệp lão đại chọn gọi cho vài số máy, hô hào bạn bè.
Mấy ông em trong lòng thất kinh, nhưng cảm thấy giọng nói lớn tiếng của Diệp Phàm rất hung hăng. Đây nào có phải là mời khách, căn bản chính là ra mệnh lệnh. Cả đám đều không dám lôi thôi, tất cả đều đứng dậy mặc quần áo lái xe đến cửa hàng Vương Thú Ký Thang.
Tề Thiên lái xe nhanh nhất, là người đầu tiên đến được cửa hàng Vương Thú Ký Thang, vừa vọt vào phòng số 1 lập tức trợn tròn mắt. Trên chiếc bàn lớn trống không có hai vỏ chai rượu, một đĩa lạc cũng đã hết, lại nhìn thấy Diệp lão đại đã ngà ngà say đang dụi dụi mắt, nhìn Tề Thiên một cái, nói:
- Nhìn cái gì? Chẳng qua cũng chỉ là hai ba chai rượu nhỏ thôi, phải hai lần bẩy tám chai, có là gì?
- Đại ca, bụng rỗng như thế này uống rượu sẽ hại đến sức khỏe. Trước tiên xin đừng nói, đợi uống canh giải rượu xong rồi mấy anh em ta sẽ cùng uống vài chén.
- Thử giục đi, đến canh còn chưa nấu xong. Mẹ kiếp, cái tốc độ này, chậm chạp quá.
Diệp Phàm mắng một câu.
Tề Thiên vội vàng đi giục mang canh lên.
Ông chủ Vương vẻ mặt khổ não buộc phải nói:
- Thưa quan khách, cái này không thể làm nhanh được. Cửa hàng Vương Thú Ký Thang chúng tôi đã có đến mấy trăm năm lịch sử. Có thể được coi là thương hiệu vàng ở Thủy Châu, đến như Bí thư Tề cũng thích đến cửa hàng chúng tôi nhất, mỗi lần đến đều gọi một đĩa hịt lợn rừng, sơn dương lớn uống với bình Liêu Đông Thiêu Đao Tử, hương vị là ngon nhất.
-Không có chuyện gì, ông lôi tên cha tôi ra nói làm gì?
Tề Thiên tức giận, nói.
-Anh là Tề công tử sao?
Khóe miệng ông chủ Vương lập tức co giật vài cái, không thể ngờ được nói khoác một chút lại nói đến đúng người này.
- Rất xin lỗi Tề công tử, tôi...
- Bớt nói chuyện không đâu đi, canh đã nấu xong cả chưa? Khẩn trương đưa lên cho tôi và đại ca tôi hai bình rượu, nếu làm tôi say tôi sẽ đập vỡ mặt tiền cửa hàng các ông.
Tề thiếu gia nói đùa. Nếu không biết đó là Tề thiếu gia thì ông chủ Vương chắc hẳn sẽ lên mặt quặc lại. Nhưng giờ phút này ông chủ Vương cũng không dám hé răng, cười mếu nói:
- Tề thiếu gia, muốn nấuchuột đồng, còn cần phối hợp cùng các loại dược liệu để chế thành canh. Nếu nấu nhanh quá thì đồ ăn không những không ngon mà còn bị cháy, sẽ làm tổn hại đến uy tín của cửa hàng chúng tôi. Hơn nữa không biết chuột đồng xuất xứ từ nơi nào, đầu bếp của chúng tôi cũng muốn kiểm tra một chút xem có bị bệnh gì hay không. Bằng không quí khách khi ăn vào có bệnh gì thì cửa hàng chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Lần này chủ yếu là do Bí thư Diệp đến nên chúng tôi mới nửa đêm rồi mà còn tăng ca.
- Lằng nhằng rắc rối thật phiền phức quá đi, lúc nào mới làm xong được?
Tề Thiên tức giận phất phất tay.
- Sắp rồi ạ, chỉ còn khoảng mười phút nữa thôi, chúng tôi đã cố hết sức rồi.
Ông chủ Vương vội vàng nói, còn sợ Tề thiếu gia này đêm hôm khuya khoắt đập vỡ mặt tiền cửa hàng thật. Thái tử gia của Tỉnh thành quả thực là không dây vào được. Nếu đập vỡ mặt trước cửa hàng của ông thì có khác gì tự đánh gẫy chiếc răng của mình rồi phải nuốt vào chứ.
Tề Thiên vừa mới trở lại phòng, bọn người Lô Vĩ, Trương Cường, Hạ Hải Vĩ đều đã tới. Lúc này, ông chủ vội vàng gọi người đi pha trà Long Tỉnh mang lên. Lão già này đau lòng đến mức nhíu mày lại, thầm nhủ canh chuột đồng cộng thêm tiền công nấu nào dám lấy của bọn họ giá mấy nghìn tệ nửa cân trà này, tối nay xem như lỗ nặng rồi.
- Đại ca, cái thằng khốn nạn Vu Tây Dương này thật quá đáng, nghe nói nó lại dám cầm cuốc bổ vào anh.
Dứt khoát sáng mai em sẽ tìm tới tận nhà, bắt cái thằng cha này.
Người có thân phận như Lô Vĩ đương nhiên sẽ biết chuyện cán bộ viên chức khu Hồng Liên và khu Đông Hồ đánh nhau, còn tưởng rằng chuyện này khiến Diệp lão đại buồn bực nên đi uống rượu giải sầu. Đồng chí Lô Vĩ bây giờ nói chuyện không khác mấy so với một Đại Sơn Vương.
-Đúng vậy, chuyện này em vừa mới nghe Lô Vĩ nói qua. Gắn cho nó cái tội cố ý hành hung gây thương tích cho người khác là hoàn toàn hợp lý. Tạm giam vài ngày cho thằng cha này mất hết thể diện cũng đáng.
Tề Thiên gào lên.
-Thôi được rồi, chuyện này và việc uống rượu tối nay của anh không có liên quan gì với nhau. Ngay mai khu Hồng Liên chúng ta còn phải kiện Tỉnh ủy Đông Hồ lên tòa án.
Vu Tây Dương chắc chắn sẽ không nhận tội trước lãnh đạo Tỉnh Ủy. Đến lúc đó, khu Hồng Liên chúng ta còn không và khu Đông Hồ chắc hẳn sẽ không được lợi lộc gì phải không?
Nhưng đồng chí lão Vu bị anh đá cho vài cú, chắc bây giờ đang nằm trên giường chửi rủa rồi. Loại chuyện bao đồng này, tin chắc rằng nó cũng không dám báo lên Tỉnh Ủy đâu.
Đến lúc đó, phải chịu phê bình thì cả hai bên sẽ đều phải chịu, hẳn là thằng cha đó sẽ không đến nỗi ngu ngốc như thế.
Diệp Phàm xua xua tay, giải thích một chút để mấy anh em khỏi nghi ngờ lung tung. Thế này, đã quá xem thường sự độ lượng của mình rồi.
- Ông em đây cũng là khổ lụy vì tình thôi!
Lúc này Hạ Hải Vĩ vẫn không hé răng, bất ngờ gãi gãi cằm, lấy tư cách của một vị chuyên gia tình yêu phun ra những lời này. Những người quanh bàn lập tức đều ngây người ra, thầm nhủ Diệp lão đại lẽ nào thực sự rơi vào lưới tình? Không phải vậy chứ?