- Anh đưa cho y là được, những cái khác không cần xen vào.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Phạm Đông Bằng một cái, cũng không giải thích gì. Thầm nói,
- Vậy được, tôi lập tức đi làm.
Phạm Đông Bằng gật gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái hỏi:
-Bí thư Diệp, anh đến đây đã mấy tháng, chuyện chọn thư ký đã tìm được người thích hợp chưa. Cứ như vậy cũng quá mệt mỏi, có được người giúp đỡ sẽ thoải mái hơn một chút.
-Đúng là thế, tôi xem lại.
Diệp Phàm gật gật đầu mới nhớ đến vấn đề thư ký. Nhìn Phạm Đông Bằng một cái nói thêm:
-Cậu cũng để ý đi, nước không động không dậy nổi sóng, cùng nhau xem có thể tìm được người thích hợp.
-Tôi hiểu rồi.
Phạm Đông Bằng gật gật đầu đứng lên. Còn nói thêm:
-Gần đây nghe nói Chủ tịch thành phố Cố Nhất Võ đang làm những gì? Hình như liên quan đến xây dựng khu Hồng Liên chúng ta. Cụ thể đang làm gì tôi cũng không rõ lắm.
-Được tôi biết rồi.
Diệp Phàm gật gật đầu. Biết Phạm Đông Bằng nghe được cái gì nhắc nhở hắn. Xem ra, người này đang cố gắng dựa vào chính hắn. Bằng không, tuyệt không nói ra những bí mật lợi hại liên quan đến chính hắn.
Buổi tối ngày hôm sau, Diệp Phàm mời Mai Trường Phong cùng mấy người Kiều Chí Hòa cùng ăn cơm. Tiếu Duệ Phong lần này tới rồi. Y vẻ mặt hổ thẹn nhìn Tư lệnh Mai nói:
-Tư lệnh Mai, thằng con không biết làm Ninh cô nương sợ hãi.
-Hừ, lần này không nể mặt Diệp Phàm và Trưởng ban thư ký tôi sẽ không đến ăn bữa cơm này.
Mai Trường Phong đó là không nể mặt Tiếu Duệ Phong, lạnh lùng nói. Mà Mai Trường Phong xếp Diệp Phàm trước Kiều Chí Hòa, điểm này khiến nhà họ Tiếu vừa hâm mộ lại thầm giật mình. Không thể tưởng được quan hệ giữa Diệp Phàm và nhà họ Mai thật là tốt.
-Đúng thế, đúng thế. Tư lệnh Mai, tôi sẽ giáo dục đứa con ngỗ nghịch này.
Tiếu Duệ Phong giống như đứa trẻ mắc sai lầm cam đoan với thầy giáo. Mặt đỏ bừng, nói. Xong quay sang Diệp Phàm vàg Kiều Chí Hòa nói cảm ơn.
-Tư lệnh Mai, thanh niên uống rượu làm một ít chuyện trái lệ thường, may mắn cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn. Tin rằng Phó giám đốc Tiếu sẽ dạy dỗ hắn nghiêm. Việc này, anh xem có thể giải thích với Trưởng ban Ninh một chút?
Diệp Phàm xen vào nói. Bởi vì Tiếu Thuân Thần luôn luôn âm thầm thỉnh cầu Diệp Phàm ra mặt nói lý. Bằng không, Tiếu Duệ Phong gặp nạn có thể chết.
-Giải thích, nhưng tôi cũng không dám bỏ qua thể diện của lão Trương.
Mai Trường Phong giọng kéo dài hừ nói. Nhà họ Tiếu vừa nghe tất nhiên trong lòng bắt đầu chìm xuống.
Mà Trưởng ban thư ký Kiều Chí Hòa lại có chút hối hận đã đến chỗ này. Nhà họ Ninh thật ra là đại diện cho nhà họ Phí. Đó là những cây đại thụ che trời. Làm sao một Trưởng ban thư ký như y lại có khả năng làm được một gia tộc lớn.
-Nếu không như vậy, tư lệnh Mai, xin mời ngài đáp cái cầu kiều, chúng tôi đến nhà tạ lỗi với Trưởng ban Ninh.
Tiếu Chính Đông kiên trì đứng ra nói, nói xong vẻ mặt xấu hổ nhìn Kiều Chí Hòa.
-Đúng vậy, tư lệnh Mai, anh giới thiệu một chút là được.
Kiều Chí Hòa cảm thấy phải đi tạ lỗi với người ta. Việc này vội nhưng thật ra có thể trợ giúp một chút.
-Đúng vậy, người này xa cuối chân trời gần ngay trước mắt.
Mai Trường Phong cười nói cũng không hề so đo việc này. Vả lại việc này nếu Diệp Phàm ra mặt, mà Kiều Chí Hòa lại là lãnh đạo của con mình cũng không so đo quá mức. Đương nhiên, nhà họ Mai không sợ sai, như Kiều Chí Hòa phân lượng không thể dao động được căn cơ của nhà họ Mai.
Chỉ có điều Mai Trường Phong có quyết định của chính mình. Bởi vì đã nhận được điều lệnh, y sắp đến sư Thủy Châu đảm nhiệm lãnh đạo chỉ huy. Xem ra một thời gian dài nữa đều đứng ở Thủy Châu. Làm tốt quan hệ cùng chính quyền địa phương cũng có thể xúc tiến đoàn kết quân dân. Đối với việc xây dựng quân đội cũng có chỗ tốt.
-Anh nói không phải là Diệp Phàm chứ?
Tiếu Chính Đông thật sự có chút không thể tin được việc này. Nhìn Mai Trường Phong.
-Haha, không nói dối các anh. Cô nàng Thiên Kiệt của nhà tôi cùng An Hòa vẫn là do Diệp Phàm giúp đỡ. Nói trắng ra, Diệp Phàm chính là bà mối của hai đứa chúng. Cũng là bà mối do nhà họ Mai chúng tôi mời.
Mai Trường Phong nói ra, không khác gì quả bom hẹn giờ, lập tức bùng nổ toàn bộ người nhà họ Tiếu.
Mà Kiều Chí Hòa trong nháy mắt hiểu rõ rất nhiều nguyên nhân, thầm nói, khó trách Phí Mãn Thiên có thể chiếu cố khu Hồng Liên như thế. Cấp cho khu Đông Hồ hai mươi nghìn nhân dân tệ phí cải tạo ô nhiễm, cũng cho Hồng Liên năm trăm triệu. Nguyên nhân trong đó là thế, Diệp Phàm thật ra giẫm lên hoa đào. Không thể tưởng tượng được, có thể dựa vào cây đại thụ nhà họ Phí.
-Tư lệnh Mai, bỏ qua bỏ qua, tôi chỉ quen An Hòa thôi. Mà Thiên Kiệt và An Hòa đã quen nhau từ trước. Mà tôi quen An Hòa cũng thông qua Thiên Kiệt mới quen. Nếu hai người bọn họ đã có tình cảm, tôi ra mặt nói vài lời cũng là bình thường.
Diệp Phàm khiêm tốn nói, tuy muốn cực lực phủ quyết mối quan hệ giữa mình và nhà họ Phí nhưng ngồi ở đây rốt cuộc không ai tin chuyện ma quỷ của hăn.
Nếu Diệp Phàm không có một chút quan hệ gì với nhà họ Phí, sao có khả năng làm được bà mối này. Cái gì gọi là bà mối của hai gia tộc lớn, đó là có phân lượng tương đương. Có thể khiến hai nhà họ Phí và nhà họ Mai đồng ý mới được. Bằng không thì cút đi, ai tiếp anh.
-Bí thư Diệp, việc này thật sự nhờ cậu giúp đỡ nói vài lời.
Tiếu Thuân Thần vẻ mặt khẩn thiết nói.
-Thôi vậy, nếu lão lãnh đạo đều nói như vậy, tôi còn có cái gì để nói. Tôi sẽ không cần thiết phải làm phiền Trưởng ban Ninh, trực tiếp giải thích cùng An Hòa là được. Chỉ cần Hòa Hòa cô nàng không nói ra, việc này Trưởng ban không chắc biết được. Việc này không phải giải quyết, cũng không phải việc lớn gì. Tuy nhiên Ninh không có thời gian lo việc này, các anh thấy thế nào?
Diệp Phàm nói hắn mới không thiện tâm giới thiệu nhà họ Tiếu cho nhà họ Ninh.
-Cách này hình như cũng không tồi?
Kiều Chí Hòa nói.
-Vậy kính nhờ Diệp Phàm.
Tiếu Duệ Phong vẻ mặt hổ thẹn nói. Tiếu Chính Đông cũng tỏ vẻ cảm tạ ngay sau đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai cũng đến thật nhanh.
Ngày thứ tư quả nhiên tới rồi.
Hơn nữa, tư thế mười phần, dẫn theo người của lãnh đạo của Sở bảo vệ môi trường, vệ sinh, thủy lợi, xây dựng, giao thông đi kiểm tra khu Đông Hồ. Mà Chủ tịch thành phố Thủy Châu Chu Sâm Mộc cũng dẫn bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố nghênh đón nhiệt tình. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng là ủy viên Thành ủy, nên cũng ở trong đội ngũ nghênh đón.Vì Đoàn Hải Thiên đi tỉnh Tây Giang khảo sát, người chủ trì đương nhiên là Phó chủ tịch thành phố Chu.
Xe dừng ở bên hồ Ngọc Tuyền khu Đông Hồ. Chủ tịch tỉnh Yến xuống xe liền cười nói:
-Mấy tháng trước tôi đến khu Đông Hồ, cảnh sắc thật sự không tồi, là khu phong cảnh. Sâm Mộc, nghe nói khu Đông Hồ có trên trăm con suối nhỏ, trước kia gọi là khu trăm tuyền việc này đã nghiên cứu chưa?
-Ha ha, Chủ tịch tỉnh, việc này thật sự là như vậy. Triều Thanh khu Đông Hồ tương ứng với một huyện của Phủ Thủy Châu lúc đó gọi là huyện trăm tuyền. Nghe nói khá lớn được cho là trên trăm con suối, hiện tại hẳn là không bằng triều Thanh, rốt cuộc có bao nhiêu con suối để Vu Tây Dương của khu Đông Hồ nói một chút đi.
Phó Chủ tịch thành phố Chu cười ha hả đem Vu Tây Dương giới thiệu cho Chủ tịch Yến.
-Chủ tịch tỉnh, triều Thanh có trên trăm con suối lớn. Hơn nữa, con suối nhỏ phải đến hai trăm. Thời gian trước tôi đã cho các phòng chuyên môn thống kê, bây giờ còn lại 36 mắt tuyền. Mà chỉ một hồ Ngọc Tuyền đã có 8 con suối.
Thỉnh thoảng lượng mưa sung túc, nước suối có thể hơn một mét, thấp cũng trên dưới nửa mét. Dường như suối phun bình thường. Đây là ông trời ban tặng nhân dân khu Đông Hồ. Làm sao suối do người tạo ra bằng được.
Hơn nữa, càng kỳ lạ chính là có một con suối có thể dùng để làm suối nước nóng. Các nhân viên đã kiểm nghiệm qua, nói là phía sau hồ Ngọc Tuyền có một suối nước nóng có nhiều khoáng chất hữu ích cho cơ thể. Có tác dụng sát trùng, trị ngứa, tốt cho da…
Mà lúc đó vì sao gọi là hồ Ngọc Tuyền là bởi vì các tiên nữ trên trời đều thích hồ Ngọc Tuyền chúng tôi. Thường xuyên trộm xuống tắm rửa chơi đùa cho nên gọi là hồ Ngọc Tuyền.
Vu Tây Dương giống một bà hoàng, cố gắng thổi phồng hồ Ngọc Tuyền. Nơi này thiếu chút nữa thành hồ tiên nước thánh. Có thể biểu diễn trước mặt Chủ tịch Yến một phen, Vu Tây Dương vẫn khá thỏa mãn. Cảm thấy lên mặt.
Diệp Phàm đứng trong đám người âm thầm cười lạnh. Biết mục đích của người này không phải như thế. Đây gọi là gì, trèo càng cao ngã càng đau. Làm Chủ tịch tỉnh Yến thấy nước sông Hồng Liên làm ô nhiễm hồ càng nghiêm trọng.
Hơn nữa, Vu Tây Dương vừa thổi phồng còn vừa nhìn Diệp Phàm một cái. Đây đều bị đôi mắt ưng của diệp phàm nhìn thấy hết.
Đoàn người của Chủ tịch tỉnh Yến theo lời Vu Tây Dương đầu tiên là ngắm nhìn cung Dao Trì, miếu Nữ Oa, giếng Ngọc Tuyền bên hồ Ngọc Tuyền nổi tiếng. Tiếp theo là đi đến hồ Ngọc Tuyền. Diệp Phàm biết, đây mới là mục tiêu của Vu Tây Dương.
Khi nhìn nước suối bình thường sạch sẽ kia của hồ Ngọc Tuyền Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai quả nhiên ngây người. Cau mày nhìn nhìn, hình như còn có chút mùi thối.
-Đồng chí Tây Dương, tôi thấy hình như các anh không chú ý quản lý?
Chủ tịch tỉnh Yến cau mày nói. Thật ra, Yến Xuân Lai còn không hiểu nguyên do, cho nên, đầu tiên là hỏi Vu Tây Dương. Giọng điệu như đang phê bình.
Hồ Ngọc Tuyền vẫn tương đối lớn, một hồ không giống bình thường. Rộng cũng ba bốn dặm, xung quanh bờ đều là cây cối cổ thụ, bên cạnh đó còn có hành lang xây dựng gấp khúc. Nghe nói vì đem hồ Ngọc Tuyền tạo thành Di Hòa Viên Thủy Châu, lãnh đạo của Ủy ban nhân dân quận Đông Hồ đều đã đi Di Hòa Viên khảo sát về.
Về sau khắp nơi kêu gọi đầu tư, qua mười mấy năm xây dựng không ngừng, hồ Ngọc Tuyền của khu Đông Hồ cũng cùng khuôn dạng. Có cái giá của Di Hòa Viên thu nhỏ. Đương nhiên, chỉ giống nhau mà không giống. Hơn nữa, diện tích không thể so sánh với Di Hòa Viên của Bắc Kinh. Mà quản lý khu công viên hồ Ngọc Tuyền vẫn là một đơn vị cấp phòng, ít người. Đương nhiên cán bộ du lịch thuộc Ủy ban nhân dân đi khảo sát cũng là mượn cớ đi du lịch, sao mà không làm.
- Sao lại thế này?
Phó Chủ tịch thành phố Chu cũng nghiêm mặt, nhìn hồ Ngọc Tuyền, còn hít hít mũi,xoay người vẻ mặt nghiêm túc hỏi Vu Tây Dương.