-Chuẩn bị tốt rồi, chắc chắn chính tông, lần này cố gắng lớn mới mang về đây được.
Người trung niên khom người nói, nhìn Hoàng Cửu Lâm chào hỏi. Tuy nhiên khi nhìn thấy Diệp Phàm chắc là không biết, hơi ngây người một chút.
-Ngơ ngẩn cái gì, anh ta là Phàm. Không phải đã nói trước với anh sao. Tối nay tôi muốn đưa một vị khách quý đến. Anh đem đồ tốt nhất lên đây, nếu Phàm vừa lòng, thì tốt cho anh.
Hà Nghi Viễn hừ nói, nhìn Diệp Phàm.
Lại chỉ vào người đàn ông trung niên mặt rỗ giới thiệu:
-Anh Phàm, y là Phạm Ngưu Mãn, gọi y là Ngưu Mãn là được. y là phòng hộ viên trên lâm trường Đông Sơn này.
Diệp Phàm nghe xong trong lòng hơi ngạc nhiên, cảm giác buồn cười. Trong lòng thầm nói, lão Hà còn làm bí mật cái gì, đến đây, ăn một chút đồ quê cũng khiến cho giống như hoạt động bí mật. Tên thật của mình cũng biến mất, chỉ gọi là Phàm.
-Chào anh Phàm.
Phạm Ngưu Mãn cúi đầu chào hỏi. Diệp Phàm cũng theo thói quen đưa tay ra thuận miệng hỏi:
-Các anh có mấy phòng hộ viên?
-Toàn bộ đây có một mình tôi, người nhà tôi đều ở đây.
Phạm Ngưu Mãn cười nói.
-Hay là vào trước, phải ăn một chút rồi nói sau. Ngồi trên xe lâu như vậy bây giờ đói bụng, bên ngoài cũng hơi lạnh
Hà Nghi Viễn cười nói.
Mấy người vào nhà.
Phòng ở thật ra là làm bằng gỗ, sàn nhà cũng rải gạch đỏ.
-Anh Hà, Anh Phàm, anh Hoàng mời đến suối nước sau động đi.
Phàm Ngưu Mãn vẻ mặt cười cười mời.
-Nước suối sau động?
Diệp Phàm thì thào một câu không biết ý gì.
-Ha ha, anh Phàm đừng nhìn phòng ở này bình thường, phía sau là một khoảng trời khác. Đến rồi sẽ biết, trước tiên tôi bí mật một chút.
Hà Nghi Viễn cười nói.
Không phải nhấm nháp món ăn thôn quê, lão là thật sự là thích làm chuyện. Trong lòng Diệp Phàm nói thầm một câu, đến đây cũng cảm thấy hứng thú. Đi theo Hà Nghi Viễn về phía sau.
Thấy phía sau hình như có đống củi. Bởi vì cả đống đều được bổ thành hình đồng đều. Tuy nhiên, ở giữa mở ra, có một cổng tre. Nhìn không kỹ căn bản là không phát hiện được.
-Chẳng lẽ trong này?
Diệp Phàm nhìn Hà Nghi Viễn một cái kinh ngạc.
-Đúng vậy, ông em, chỗ này thiết kế rất tinh diệu, ha ha.
Hà Nghi Viễn nhìn Diệp Phàm thật sâu cười cười.
-Anh Phàm, anh không biết thiết kế này do lão Hà tự mình muốn làm. Khá có sáng kiến.
Hoàng Cửu Lâm đứng bên cạnh cười thần bí.
-Thực ra muốn làm gì, ông anh Hà?
Diệp Phàm thuận miệng kêu lên, nếu Hà Nghi Viễn gọi hắn là ông em, mà Hà Nghi Viễn lớn tuổi hơn mình, hắn gọi Hà Nghi Viễn một tiếng ông anh cũng là bình thường. Quan hệ sâu sắc, mọi người dần dần tình cảm cũng sâu sắc.
Con người vì sao phải đi lại, chính là vì điều này. Không đi lại, mặc dù là thân thích, sau cũng sẽ nhạt dần.
Phạm Ngưu Mãn cẩn thận mở cổng tre, mới phát hiện bên trong còn có một lối đi nhỏ. Đi hơn mười mét, thấy một cửa khác. Cửa này cung là làm bằng gõ. Tuy nhiên, cảm giác giống như rất dầy. Phạm Ngưu Mãn khỏe mạnh như vậy cũng phải mất sức mới mở được.
-Ba vị lãnh đạo, các anh vào đi thôi. Tôi ở bên ngoài, đồ ăn đều dọn xong.
Phạm Ngưu Mãn hơi khom người rút lui. Sau khi ra khỏi đỏng cổng tre lại.
Hà Nghi Viễn đi đầu đi vào.
Khi Diệp Phàm bước qua khe cửa vào có chút hoảng hốt.
Bên trong không ngờ là một hang núi, lớn thì không thật lớn xem chừng đến hai mươi mét vuông. Hơn nữa, bên trong là sương mù, dường như là tiên cảnh. Bên ngoài ở đây rất lạnh nhưng trong hang lại rất ấm áp thoải mái.
Hơn nữa, ở giữa có một cái ao. Chắc là suối nước nóng. Lúc này đã dùng tấm gỗ ngăn thành ba phần. Giống như là ngăn của nhân viên văn phòng, chỉ là dùng gỗ thay kính mờ. Cao trên dưới hai mét, mặt dù là đứng lên cũng không nhìn thấy người ở gian bên cạnh.
-Thế nào ông em, không tồi chứ?
Hà Nghi Viễn nhìn Diệp Phàm cười nói.
-Hóa ra là ngâm suối nước nóng, cũng không tệ lắm.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, cũng không cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ. Việc này đêm ngâm suối nước nóng cũng rất tốt.
-Chúng ta đi vào phòng của mình đi, vừa ăn còn có thể nói chuyện phiếm. Hơn nữa, nhìn không được người bên cạnh. Suối nước nóng ở đây cũng là Ngưu Mãn vô tình phát hiện. Sau đó tôi mang một chút tiền đến xây tòa nhà này, khai thác suối nước nóng, phát triển lên. Nơi này không mở ra bên ngoài, chỉ có anh em tốt gặp nhau mới đến đây.
Hà Nghi Viễn cười nói.
-Lão Hà thường xuyên đến đây?
Diệp Phàm hỏi.
-Cũng vài lần, khi nào có thời gian. Không tin anh hỏi lão Hoàng xem.
Hà Nghi Viễn chỉ vào Hoàng Cửu Lâm nói.
-Năm nay là lần đầu tiên, chủ yếu là món ăn thôn quê khó tìm.
Hoàng Cửu Lâm cười nói.
-Tôi đã nói qua với Ngưu Mãn, về sau bất cứ lúc nào anh tới đây cũng được. Cũng có thể đưa bạn tốt đến.
Hà Nghi Viễn cười nói. Tuy rằng nói mấy câu đơn giản như vậy, nhưng cũng thể hiện Hà Nghi Viễn rất tin tưởng hắn. Nguồn: http://truyenfull.vn
-Xuống nước xuống tay, vừa ăn vừa nói chuyện. Đứng đói bụng không nói được.
Hoàng Cửu Lâm giục, trước tiên quay sang hướng bắc cởi quần áo thình thình một tiếng xuống nước.
-Ông em, bên trái kia là gian riêng chuẩn bị cho cậu.
Hà Nghi Viễn nói.
-Mặc, mời anh trước.
Diệp Phàm nói.
-Không thể thế, gian bên trái chính là chuẩn bị cho cậu, không giống nhau.
Hà Nghi Viễn không cười nói.
-Có gì khác, không phải đều giống nhau sai?
Diệp Phàm có chút nghi ngờ nói, hình như cũng cảm thấy được cái gì.
-Không giống, gian kia của anh là chính tông, chúng tôi là đồ cũ, ha ha ha…
Hà Nghi Viễn cười gượng một tiếng, nói thầm vào tai Diệp Phàm:
-Tuyệt đối là hàng tốt, yên tâm, là bà con xa của Ngưu Mãn.
Nói xong lão Hà đi đến bên phải.
"Chẳng lẽ là cô nàng?" trong lòng Diệp Phàm tự hỏi một câu, ngược lại cũng hiếu kỳ, cười quần áo nhẹ nhàng đẩy cửa. Suối nước nóng này có nhiệt độ vừa vặn, hơi nóng một chút. Độ sâu cũng vừa phải, qua đầu gối một chút.
Thấy bên trong có một bàn trà nhỏ bằng gỗ nổi trên mặt nước. Bên cạnh dựa vào tường không ngờ còn đặt một ghế dài. Trên ghế rải một cái đệm, trên đó bày khăn mặt và đồ tắm mới tinh.
Nhìn khá thanh lịch. Trên ghế gỗ có một cô nàng đang ngồi. Quần áo trên người chỉ có cái quần lót đỏ và áo ngực.Thấy Diệp Phàm bước vào, cô nàng lập tức xấu hổ đỏ mặt như hoa hồng mới nở.
Bộ ngực phập phồng dữ dội, đầu vội vàng cúi xuống. Nhẹ tay che trên rốn, nhìn chắc chắn không phải là giả vờ. Chỉ có người con gái nông thôn thuần khiết mới có thể xuất hiện bộ dạng này.
-Cô tên gì?
Diệp Phàm hỏi.
-Thúy Nhi.
Cô nàng nhỏ giọng đáp.
-Thúy Nhi, tên hay lắm.
Diệp Phàm gật gật đầu, dựa vào thành ao. Thúy Nhin nhìn nhìn hắn, có chút e dè, đưa cho Diệp Phàm một chén rượu.
-Cô cũng uống một ly.
Diệp Phàm cười nói.
-Tôi… tôi sẽ không, tôi rót rượu cho anh là được.
Thúy Nhi nói, đầu cúi xuống không dám nhìn Diệp Phàm.
-Một ly là được.
Diệp Phàm lấy một ly đưa cho. Thúy Nhị giơ tay, cuối cùng vẫn nhận Cô cau mày uống xong. Lập tức mặt ửng hồng giống như hoa đào, giống như quả đào núi. Diệp Phàm giơ một ngón tay vuốt mặt Thúy Nhi, hỏi:
-Sao cô lại đồng ý đến đây? Bọn họ không ép cô chứ?
-Không có, y là bà con xa của chú họ tôi. Nói… các anh đều là lãnh đạo lớn. Có thể… có thể…
Thúy Nhi mãi không nói thành tiếng.
-Có thể cái gì, nói? Tôi không phải là người thích dông dài.
Diệp Phàm nhíu mày.
-Có thể bắt chủ tịch xã lại.
Thúy Nhi cuối cùng nói ra.
-Bắt Chủ tịch xã, có ý gì? Vì sao muốn bắt Chủ tịch xã, nhà cô ở đâu?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, Thúy Nhi nghẹn nửa ngày không ngờ là nói ra một câu như vậy.
-Tôi ở làng Hương Kháo, xã Trì Lâm huyện Lang Đình.
Thúy Nhi nói.
-Lão Hà, anh có nghe nói qua xã Trì Lâm huyện Lang Đình?
Diệp Phàm gõ gõ lên tấm ván gỗ, dùng truyền âm nói. Hà Nghi Viễn làm thật sự hoàn hảo, không ngờ có thiết bị này. Nếu không có thiết bị truyền âm, tấm vách như thế khó nghe rõ.
-Chưa từng nghe.
Hà Nghi Viễn nói.
-Tôi đã đi qua, ở địa khu Lĩnh Nam. Đó là nơi rất hẻo lánh. Khu Tây bắc lợi á cũng tỉnh Nam Phúc cũng không bằng. Kinh tế không khác gì Đức Bình, đều là đứng cuối cùng của tỉnh chúng ta. Nghèo lắm! Nghe nói giờ còn có nhiều hộ cơm không đủ no. Thanh niên cưới vợ đều phải mua, tôi còn còn nghe nói đến việc người ta còn cho thuê vợ.
Hoàng Cửu Lâm cười nói.
-Cho thuê bà xã, có việc này sao?
Diệp Phàm kinh ngạc một chút.
-Ôi, có cách gì đâu. Có người nhà nghèo, nếu gặp thiên tại địch họa, ví dụ nhà có người lâm bệnh nặng, không có tiền chữa bệnh, đành phải đem bà xã cho người có tiền thuê hưởng lạc. Hơn nữa không nhiều, chỉ hai ba trăm đồng một tháng.
Hoàng Cửu Lâm thở dài.
-Đây là sự thật?
Diệp Phàm nhìn Thúy Nhi, dừng thiết bị truyền âm.
-Có chuyện như vậy, tuy nhiên, cũng không nhiều. Hơn nữa, nếu không xinh đẹp thì không có ai muốn thuê. Người ta là kẻ có tiền, đương nhiên tìm thuê người xinh đẹp.
Thúy Nhi gật gật đầu nói.
-Cô cũng như thế?
Diệp Phàm hỏi.
-Tôi không phải.
Thúy Nhi mặt càng đỏ hơn, lắc lắc đầu.
-Vậy cô…
Diệp Phàm nhìn Thúy Nhi nói.
-Tôi muốn nhờ anh bắt Chủ tịch xã chúng tôi. Làm chủ cho cha tôi, y là người xấu.
Thúy Nhi nói, nhìn Diệp Phàm một cái, cúi đầu nói thêm:
-Tôi chưa từng làm việc này, đây là lần đầu đến đây. Chú Ngưu Mãn nói là các anh là lãnh đạo lớn, có thể giải oan giúp cha tôi. Tôi tình nguyện, chỉ cần có thể bắt Chủ tịch xã là được.
-Vậy trước tiên nói cho tôi tại sao lại thế rồi nói sau?
Diệp Phàm hỏi, cảm thấy việc này chắc đề cập đến Chủ tịch xã Trì Lâm ức hiếp người lương thiện lăng lơ với người khác.