- Được rồi, em sẽ gọi điện thoại cho Thuân Thuần trước, đồng thời sẽ hỏi Phi Thành xem thế nào. Không còn cách nào khác, em cũng không cần sĩ diện gì nữa.
Chỉ có một thằng con trai duy nhất, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn nó bị ngồi tù được.
Tiêu Duệ Phong thở dài.
Không thể không nói, thế lực của Phí Hướng Phi, đệ nhất thiếu gia của tỉnh Nam Phúc này là rất lớn. Không đến nửa giờ, hai chuyên gia tiếng Mãn của viện bảo tang tỉnh đã đến, trong đó có một vị là Trương Hạo - Viện phó viện bảo tàng.
Chuyên gia tiếng Mãn kia tên là Lâm Hoành San. Khi hai người nhìn thấy Diệp Phàm cũng không để ý, chắc là không quen biết. Tuy nói Diệp Phàm là Phó bí thư Thành ủy nhưng cũng chỉ thấy qua màn ảnh nhỏ, người có thể nhận ra hắn cũng không nhiều. Người dân bình thường làm gì có tâm tư nhớ đến hình dáng của cán bộ quan chức, trừ khi có chuyện gì rơi vào đầu, không có cách nào khác mới đi hỏi thăm nghe ngóng thôi.
- Đã muộn thế này còn làm phiền hai vị chuyên gia, thật ngại quá. –
Diệp Phàm nói có vẻ hơi khiêm nhường, đưa tay ra chào hỏi.
-Không phiền gì đâu.
Trương Hạo Toàn khẽ lắc đầu, nhìn quanh một lượt, cười nói:
-Anh Diệp Phàm kinh doanh cái gì vậy? Tòa nhà này hẳn là khá cổ rồi phải không? Nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn đã có hai trăm năm lịch sử rồi. Tuy nhiên, xem này tòa nhà, hẳn là sau này đã lợi dụng phương pháp phục cổ mà tu sửa quá nhiều. Anh Diệp thật biết hưởng thụ đấy! Vì thủ pháp tu sửa phục cổ có thể nói là rất tuyệt, không biết mời chuyên gia từ đâu đến vậy?
-Không dám gọi là hưởng thụ, tôi chỉ là một cán bộ viên chức nhỏ trong chính phủ.
Diệp Phàm cười cười, thầm nhủ đây là Nam Cung Hồng Kông mời chuyên gia châu Âu nổi tiếng đến thiết kế, nghe nói tiền phí tư vấn lúc đó đã đến mấy triệu rồi, anh đương nhiên là không thể so sánh với người ta rồi.
Thấy Viện phó Trương và anh chàng kia đều lộ ra một ánh mắt lạ, biết là hai người này hiểu lầm rằng mình là hạng tham quan, Diệp lão đại lại thản nhiên cười nói:
-Đây là do tổ tiên vì có ơn với một vị thương gia Hồng Kông, được người ta tặng cho.
-Ha ha ha …
Viện Phó Trương cười một tràng dài, đi vào đại sảnh, liếc mắt một cái thì nhìn thấy người ngồi trên ghế trường kỷ chính là Ninh Hòa Hòa, mắt hai người lập tức sáng lên, bước nhanh mấy bước đến, miệng hô lớn:
-Cô gái, mau bước xuống, mau bước xuống. Đây là ghế trưởng kỷ của vua, các bạn dẫm đạp như vậy hỏng mất thì thật dáng tiếc. Đừng bày lung tung như thế, đây là đồ cổ! Đồ cổ!
-Là ghế của vua thật sao? Hai kẻ các anh có mắt không đấy? Đây rõ ràng chỉ là hàng nhái, thế mà anh cũng tin à? Thật là thiếu kiến thức!
Ninh Hòa Hòa bĩu môi, vẫn ngồi ở trên ghế không chịu xuống dưới.
Mai Thiên Kiệt ngồi bên cạnh, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, lén nhìn Diệp Phàm một cái, chỉ sợ Diệp lão đại kia gật đầu xác nhận thì bản thân mình chắc chắn là thảm rồi. Đối với vị sư phụ này, Mai Thiên Kiệt là vừa kính trọng lại vừa nể sợ, e là con sợ hơn cả sợ cha đẻ nữa ý chứ.
-- Là ghế của vua thật, thật sự là ghế của vua, tuyệt đối là ghế của một vị vương gia triều Thanh nào đó. Hãy nhìn xem loại gỗ đàn hương này, còn cả thủ pháp điêu khắc này …
Cả Trương Hạo Toàn và Lâm Hoành San đều gõ gõ tay, Trương Hạo Toàn còn tiện tay lấy cả kính lúp ra để kiểm chứng.
- Lão Trương, đây gọi là giường của vua mới đúng, trường kỷ lớn như vậy hẳn là được đặt ở trong điện Kim Giám. Anh Diệp, cuối cùng là như thế nào, sao không giới thiệu một chút?
Lâm Hoành San quay sang nhìn Diệp Phàm. Hai anh chàng này đều đã quên mục đích chính khi đến đây, đều kiểm chứng trường kỷ ở đại sảnh. Diệp Phàm trong lòng cảm thấy buồn cười đối với kiểu người si mê khảo cổ học như vậy, không còn gì để nói.
-Điều này, tôi cũng không rõ cho lắm, nghe nói hình như là của Phủ Thân vương gì đó.
- Còn không bước xuống đi, có muốn để tôi đánh vào mông thật phải không?
-Đánh vào mông, anh dám!
Ninh Hòa Hòa lớn tiếng hừ một cái, tuy nhiên mặt cũng hơi đỏ, liền bước xuống. Quả thật cô cũng có chút nể sợ Diệp Phàm, người này thường tung bài không theo lẽ thường, nếu không thèm giữ thể diện, đánh vào mông mình thật thì xấu hổ chết mất.
Ánh mắt của Trương Hạo Toàn nhìn Diệp Phàm một cách quái lạ, bởi vì vừa rồi nghe lãnh đạo gọi điện thoại tới, còn thận trọng giải thích là lần này cô em họ Ninh Hòa Hòa của Phí Hướng Phi bảo đến giám định văn thư tiếng Mãn. Giờ phút này, Trương Hạo Toàn mới nhớ ra việc này, chắc cô gái này chính là em họ của Phí thiếu gia.
Kia chẳng phải là chính là em họ của Bí thư Phí? Mà anh chàng trẻ tuổi họ Diệp này lại dám gây hấn với cô gái kia thì biết người này khá to gan. Hơn nữa, Trương Hạo Toàn lại suy diễn lung tung rằng Ninh Hòa Hòa và Diệp Phàm có quan hệ nam nữ gì đó…
- Được rồi Hòa Hòa, đừng gây chuyện nữa!
Mai Thiên Kiệt ở một bên vội vàng khuyên nhủ.
-Em gây chuyện sao? Mai Thiên Kiệt, người ta đường đường là phó Bí thư tỉnh thành, quan phụ mẫu đấy, hừ hừ!
Ninh Hòa Hòa lườm nguýt Mai Thiên Kiệt một cái, môi cong cớn.
- Phó Bí thư?
Trương Hạo tay cầm kính lúp như run lên một chút, quay đầu nhìn sang Diệp Phàm, vẻ mặt kinh ngạc, hỏi:
-Anh Diệp đây cũng chính là Bí thư Diệp trên tỉnh thành sao?
- Không thể giả được, chỉ là một Phó Bí thư nhỏ nhoi thôi, còn làm ra vẻ thần bí, hừ!
Ninh Hòa Hòa ở một bên bĩu môi hừ nói.
Lập tức Diệp Phàm phát hiện thái độ của Trương Hạo Toàn và Lâm Hoành Sơn trở nên thân thiết hơn hẳn, kêu một tiếng Bí thư Diệp, xem ra, học giả cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, sau khi văn thư trên chiếc giường quý phi kia được dịch ra thì mang đến cho Diệp Phàm một niềm vui lớn bất ngờ.
Chủ nhân của chiếc giường quý phi này đương nhiên không phải chỉ là một quý phi thật sự, theo chữ khắc bên dưới gầm giường cho thấy lúc đó hoàng đế Càn Long hẳn là lén lút với một cô gái bên ngoài cung.
Hơn nữa, mặt dưới của giường còn có một ngăn kéo bí mật mở ra, bất ngờ phát hiện trên một tấm ngọc được đặc chế khắc ngọc tỷ của Hoàng đế, trên đó còn có bút tích của đích thân Càn Long tự tay viết phong cho cô gái này làm Vân Quý Phi. Mà mảnh ngọc mỏng manh này còn được khảm trên vách gỗ ở chỗ tối trong ngăn bí mật.
-Bí thư Diệp, chỉ dựa vào bản khắc ngọc tỷ trong ngăn bí mật này, chiếc giường này của anh cũng đáng giá mấy triệu rồi.
Viện phó Trương cảm phục thốt lên một tiếng.
- Mấy triệu tệ ư?
Ninh Hòa Hòa mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc giường Vân Phi này, nhìn nhìn Viện phó Trương hỏi:
-Thế trên mặt có ghi lại phương thuốc dưỡng da bí truyền của cung đình không?
-Phương thuốc bí truyền của cung đình, phương thuốc bí truyền gì của cung đình?
Viện phó Trương vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ninh Hòa Hòa một cái.
-Hừ!
Ninh Hòa Hòa lập tức sưng mặt lên, lườm Diệp Phàm một cái tóe lửa, biết rằng đã bị thằng nhãi này lừa.
-Hòa Hòa, tôi không phải đã nói với cô trước rằng tôi cũng chỉ là nghe nói thôi. Ai ngờ tất cả lại không phải như thế phải không nào? Chuyện này sao có thể trách tôi được?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói xạo.
-Hừ, cán bộ cao cấp còn lừa gạt người khác, thật không có đạo đức!
Ninh Hòa Hòa thất vọng đến cực độ, đôi mắt trừng trừng nhìn Diệp lão đại, hai tay nắm chặt lại giống như tư thế của một con mãnh thú muốn ăn thịt người vậy.
- Hòa Hòa, tức giận, thật ra, sư phụ có bí phương kia thật.
Lúc này, Mai Thiên Kiệt nói cứng, bất chấp nói lộ ra bí mật của Diệp lão đại.
-Mau đền cho tôi đi!
Ninh Hòa Hòa vươn tay ra, suýt chút nữa trực tiếp móc được ví của Diệp lão đại.
-Phương thuốc bí truyền cái gì chứ? Thằng nhóc kia không hồ đồ đấy chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, biết lời này là có ý gì.
-Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn? Nghe cô Phán Nhi từng nói đối với phụ nữ mà nói thì đó đúng là một sản phẩm dưỡng da cao cấp được sản xuất theo công nghệ hiện đại.
Mai Thiên Kiệt ở trước mặt người đẹp, bán đứng luôn cả vị sư phụ tôn kính một cách cực kỳ đáng xấu hổ.
-Tốt thì tốt, đáng tiếc là hết rồi.
Diệp Phàm thản nhiên lắc lắc đầu, thầm nhủ ông đây chỉ còn lại mấy viên đưa cho Viên Viên cất giữ, không làm cho bà xã của mình đẹp lẽ nào làm cho người đàn bà khác đẹp à.
-Sư phụ, thầy cho Hòa Hòa một viên đi được không?
Mai Thiên Kiệt vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Phàm.
- Đừng mơ! –
Diệp Phàm lắc đầu.
- Không cho thì thôi vậy, tôi gọi điện thoại cho bác tư của tôi, có người bắt nạt tôi.
Ninh Hòa Hòa rút điện thoại ra, ra vẻ phải làm một bức cáo trạng. Bác tư mà Ninh Hòa Hòa nói đến chính là Bí thư Phí Mãn Thiên. Vì mẹ ruột Phí Hương Ngọc của Ninh Hòa Hòa là em ruột của Phí Mãn Thiên, đứng hàng thứ năm.
- Có người mời tôi ra ngoài, nói là muốn tiết lộ cho tôi phương thuốc bí truyền Thanh Cung gì đó, hóa ra đều là trò lừa gạt. Không ngờ kết bè kéo cánh gọi mọi người đến lừa tôi, ức hiếp tôi. Tôi sẽ đem tất cả kể cho bác tư tôi nghe.
Ninh Hòa Hòa dẹt miệng hừ nói.
Diệp lão đại trong lòng rất xấu hổ, thầm nhủ quỷ kế của chính mình đã bị Ninh Hòa Hòa nhận ra, về lý mà nói thì không thể nào, Hòa Hòa đã trở nên kỹ tính như thế từ khi nào vậy? …
-- Ha ha, muốn gọi thì gọi đi. Tôi đây ngay thẳng không sợ nửa đêm bị ma gõ cửa đâu.
Diệp lão đại nói cứng. Nhưng, thằng nhãi này hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào di động của Ninh Hòa Hòa, nếu Hòa Hòa gọi điện thật thì sẽ áp dụng biện pháp khác. Cũng chỉ đơn giản là một viên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn, thà như vậy còn hơn thực sự Phí Mãn Thiên kia biết được thì mặt mũi mình còn dấu đi đâu được chứ.
Diệp lão đại đã thành công, thực ra Ninh Hòa Hòa dù có càn quấy nhưng về cơ bản là không nhìn ra quỷ kế của Diệp lão đại. Bây giờ thấy thái độ kiên quyết của Diệp lão đại, cô biết là dùng chiêu này cũng vô dụng. Nhưng mắt của Hòa Hòa vừa đảo một cái, lập tức cô liền đưa ra một chiêu khác, cười lớn nói với Diệp lão đại:
-Thế này vậy, tôi đồng ý giúp anh một việc lớn, anh sẽ cho tôi một viên thuốc.
- Việc lớn gì?
Diệp lão đại trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy như thế tương đối có lợi. Một là bản thân mình thật sự đã lợi dụng Hòa Hòa, trong lòng cũng không phải không hổ thẹn. Hai là biết đâu dùng một viên thuốc có thể đổi lấy được một sự giúp đỡ, vậy là lãi lớn. Tuy nhiên, Diệp lão đại không vội, còn phải thả mồi câu câu cá mới được. Thằng nhãi này phải giả vờ bình tĩnh, giả vờ nặng nề đắn đo lâu một chút.
-Đương nhiên là một việc lớn rồi. Ninh Hòa Hòa tôi đã mở miệng rồi, chẳng lẽ không có bản lĩnh gì lại dám đem ra khoe khoang?
Ninh Hòa Hòa đắc ý, liếc nhìn Diệp lão đại một cái.
-Đã ngã giá xong!
Diệp lão đại đau khổ gật đầu, bởi vì phần xinh đẹp của Kiều Viên Viên phải chia cho Ninh Hòa Hòa một ít rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Không nhận được bất kỳ thông báo gì, Tỉnh ủy phân công Phó bí thư Nạp Lan Nhược Phong quản lý công tác kinh tế, mang theo một đám người tới khu Hồng Liên, trực giác mách bảo Diệp Phàm là người này đến không có ý gì tốt đẹp cả.
Đoàn người của Nạp Lan Nhược Phong đến trước khu đại viện chính phủ của khu Hồng Liên.
Diệp Phàm và Trương Lăng Nguyên ba chân bốn cẳng cũng không kịp sắp xếp phương diện hoan nghênh tiếp đón như treo băng rôn linh tinh gì đó, bởi vì Nạp Lan tới quá nhanh, đến công tác vệ sinh dọn dẹp cũng chưa kịp làm.
Hai bên cùng bắt tay giải quyết công việc. Nạp Lan Nhược Phong quay đầu nhìn khắp mớ hỗn độn của đại viện chính phủ, nói:
- Sao lại thế này? Sao lại bừa bãi như vậy? Ở đây là đâu chứ, là Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận của khu Hồng Liên, không phải là cái chợ? Đồng chí Diệp Phàm, cậu nghĩ mà xem, khách khứa đến làm việc mà nhìn thấy, sẽ để lại được ấn tượng gì? Rất lôi thôi! Là cơ quan chính phủ của Đảng, đại diện cho hình tượng của Đảng.