-Đề nghị này không tồi! Có thể suy nghĩ. Như vậy các anh lập tức làm báo cáo, tôi sẽ mang về.
Nếu có thể thông qua đương nhiên là rất tốt, nhưng quân khu cũng không phải ngân hàng, cũng không có thể chu đáo hết có phải không? Dù sao, tiền cũng không phải giàu nứt đố đổ vách.
Các anh còn phải nghĩ nhiều cách khác, nếu muốn làm thì làm bệnh viện lớn. Ví dụ như, cũng phải so sánh cùng bệnh viện số hai số ba Thủy Châu.
Chi phí cũng không phải là nhỏ. Nếu Chính ủy Tần cũng đồng ý, hay là Báo Săn cũng làm báo cáo lên quân ủy một chút.
Việc này phiền Chính ủy Tần phụ trách. Đến lúc đó quân ủy có thể phê duyệt, có thể đến Tổng cục Hậu cần nhận một khoản tiền.
Hơn nữa, quân khu cấp cũng có thể vài phần. Nếu khu Hồng Liên nữa, tôi nghĩ, xây dựng một bệnh viện có thể so sánh với bệnh viện số hai Thủy Châu cũng không phải là giấc mơ.
Cùng với hiện đại hóa tác chiến, đây cũng phải làm. Đặc biệt là cùng với xây dựng mới, cũng phải hiện đại hóa trang thiết bị của bệnh viện.
Mai Trường Phong quyết định, tất nhiên cũng là hướng Diệp Phàm đưa ra tiểu hí. Tần Đại Hòa sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên, trong lòng thầm mắng tên cáo già.
Nói cho rõ người biết chuyện đều biết anh của Tần Đại Hòa là ủy viên quân ủy Phó Chủ tịch Tần Chí. Việc này chỉ cần Tần Đại Hòa ra tay thì tám phần thành công. Mà Mai Trường Phong nói một câu đem khoai lang bỏng này trao cho Tần Đại Hòa. Nhiều người như vậy, Tần Đại Hòa muốn đẩy cũng khó mà đẩy được.
Mà Mai Trường Phong vì sao đồng ý làm?
Đây là Mai Trường Phong có tính toán lớn hơn. Tiếp gió lớn cho mục tiêu cuối cùng là đảm nhiệm chức chỉ huy của sư A. Đây chỉ là mục tiêu đầu tiên của y, mục tiêu lớn hơn chính là tạo ra thành tích ở Sư A rồi đến làm Tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt.
Bởi vì Tư lệnh căn cứ Vịnh Lam Nguyệt phải quân hàm trung tướng trở lên mới có thể đảm nhiệm. Mai Trường Phong thăng thiếu tướng cũng không ít năm.
Được lên chức vụ lãnh đạo cao hơn, quân hàm tiến thêm một bước nữa chính là mục tiêu xa của Mai Trường Phong. Nếu mục tiêu tập trung ở Vịnh Lam Nguyệt kia, phải xây dựng khu nhà ở quân nhân, bệnh viện và trường học. Cũng liên quan trực tiếp đến sự quản lý của Vịnh Lam Nguyệt.
Trong lòng Diệp Phàm thầm cảm thán, lãnh đạo cấp cao đấu cờ thường dấu bên trong. Mai Trường Phong giấu diếm đưa việc khó cho Chính ủy Tần Hơn nữa, ưu thế hơn còn bị Mai Trường Phong chiếm mất.
-Thế này đi, sau khi trở về, cùng sư trưởng Trương bàn bạc một chút. Nếu có thể làm thì tôi sẽ đi Bắc Kinh một chuyết.
Tần Đại Hòa vốn đang muốn thoái thác một chút. Tuy nhiên y đột nhiên thấy Diệp Phàm bí mật đưa mắt nhìn mình. Y giật mình, mới nhớ đến chủ ý này do Tề Thiên đưa ra. Tề Thiên làm sao có thể thật lòng quan tâm đến bệnh viện gì đó, kia chắc chắn là Diệp Phàm đang bày mưu đặt kế. Y nếu thật sự không cố gắng, kia chẳng phải cùng Diệp Phàm đối đầu sao?
Vừa lúc đó Tư lệnh quân khu tỉnh Hồ Trung Minh cùng Ngô Huy Cần và các quan quân đến. Từ xa đã mỉm cười nói:
-Tư lệnh Mai, đến cũng không lên tiếng gọi, thực sự đã quên quân khu tỉnh chúng tôi có phải không? Tốt xấu chúng tôi cũng là cấp dưới của anh có phải không?
-Tư lệnh Hồ, ha ha, tôi dám quên các anh, nếu ấm trà cũng quên thì đến lúc đó uống trà vào cũng có thể nghẹn đúng không?
Mai Trường Phong đùa vui.
-Phá ấm trà vỡ thì còn làm sao có trà uống?
Quân đoàn trưởng Hầu Bình cũng mỉm cười nói.
-Anh Hầu, ấm trà của tôi khi nào thì phá?
Tư lệnh Hồ tức giận trừng mắt nhìn người đồng chí một cái. Tuy nói vì chuyện Ngô Diễn trong lòng có chút bất mãn với Hầu Bình. Tuy nhiên, với cấp bậc này, trong nháy mắt thấy, chuyện Ngô Diễn chỉ có điều là Hồ Trung Minh đọ sức với Diệp Phàm. Cũng không phải là đọ sức với Hâu Bình.
Cho nên, tư lệnh Hồ ngược lại cũng không thể tức giận với Hầu Bình. Y nhìn Mai Trường Phong một cái, cười nói:
-Tuy nhiên, quân đoàn trường Hầu nói cũng đúng. Tư lệnh Mai, anh xem, anh là lãnh đạo đến Nam Phúc kiểm tra, liền cùng quân đoàn trưởng Hầu đánh thành một lần. Đầu tư khoản tiền xây dựng tiểu khu, nghe nói còn có trưởng học bệnh viện. Xem quân khu tỉnh chúng tôi, các quân nhân đều ở những chuồng vịt. Tư lệnh Mai, có phải quên cấp cho chúng tôi một chút? Quân khu tỉnh cũng không phải cùng cha khác mẹ.
Tư lệnh Hồ nói đến đây đột nhiên quay đầu nhìn phó tư lệnh Ngô nói:
-Hình như trước đó không lâu chúng ta còn có báo cáo lên?
-Đúng vậy, nhà ở của các quân nhân quân khu tỉnh chúng ta được xây dựng từ mười mấy năm trước. Hiện tại đã quá cũ không thể dùng. Phòng ở dột nát không nói, còn đã hơn ba mươi năm tuổi, tôi sợ sảy ra chuyện.
Cho nên, lần trước tôi đã nói việc này. Qua đảng ủy quân khu thảo luận, về chuyện xin xây dựng nhà ở đã báo cáo lên trền rồi. Tuy nhiên, vẫn chưa nhận được trả lời.
Ngô Hủy Cần lúc này phối hợp với tư lệnh Hồ hai bên cùng diễn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hóa ra người này đến đây chính là muốn cướp tiền. Mai Trường Phong thản nhiên nhìn hai người một cái cười nói:
-Tư lệnh Hồ, tôi vừa rồi cũng nói với mọi người. Quân khu không phải là ngân hàng, cũng không có nhiều tiền để các anh xây nhà tập thể.
Vả lại, các căn cứ bên kia đến hiện giờ mới có kế hoạch xây dựng nhà. Các anh mười mấy năm trước đã có nhà xây cũng không tồi.
Muốn nói đến nhà dột nát, bộ dội không hề có tình huống này. Tu bổ là xong, đương nhiên, nếu nhà có nguy hiểm nhất định phải dỡ bỏ. Nhưng các anh không phải còn có ông chủ sao? Mảnh đất của y có nhiều ngân hàng.
-Đúng rồi! Bí thư Phí Mãn Thiên là chính ủy thứ nhất của quân khu tỉnh. Anh xem xem Chính ủy Tần của Báo Săn vì xây dựng nhà liền nghĩ đến tổng cục Hậu cần của quân ủy xin tiền.
Cho nên, các anh có chính ủy thứ nhất là tôn đại thần không cần, kia chẳng phải bỏ gần tìm xa sao. Hồ Trung Minh, anh thật hồ đồ.
Đến lúc đó Bí thư Phí cho một nét bút, đủ các anh xây mấy tòa nhà. Làm gì phải đến chỗ bát cơm nhỏ như tôi xin cơm có phải không?
Quân đoàn trưởng Hầu Bình tuy nói vẻ mặt tươi cười nhưng gằn từng tiếng một đến tai tư lệnh Hồ.
Tức giận đến nỗi lão Hồ thực sự muốn giơ nắm tay về phía Quân đoàn trưởng Hầu. Tuy nhiên, tư lệnh Hồ không dám ra tay, bởi vì trước kia khi hai người cùng ở bộ đội, mỗi lần tranh cãi, y chưa lần nào không bị đồng chí Hầu Bình làm cho thành đầu heo.
Hầu Bình cũng không phải muốn làm khó dễ tư lệnh Hồ, chỉ có điều lúc này Hồ Trung Minh đến giật tiền, nếu quân khu cho bọn họ một ít, tiền này nhất định từ tiền xây dựng nhà của căn cứ Vịnh Lam Nguyệt lấy ra. Bởi vì quân khu không có khả năng cấp cho tất cả các căn cứ bộ đội trên toàn tỉnh Nam Phúc một số tiền lớn.
Ngày nay, đó là thể, Hầu Bình chắc chắn phải lên tiếng trước để đè lời Tư lệnh Hồ rồi nói sau. Tiền đã tới tay sao có thể để chia đôi.
-Đúng chính ủy Phí bên kia có thể có tiền không thua tổng cục hậu cần. Một kho lớn như vậy, lão Hồ, không cần đoạt cơm của bộ đội Báo Săn chúng tôi. Chúng tôi thế đơn lực bạc, sao có thể so sánh với quân khu tỉnh lớn như các anh đúng không?
Vì trong việc xây dựng nhà này Báo Săn cũng có phần, hơn nữa còn chiếm bốn phần, chính ủy Tần đương nhiên cũng không thể để tư lệnh Hồ cướp miếng ăn đến miệng được.
Tư lệnh Hồ thực sự tức giận, lời chính ủy Tần có thể có chút xa. Báo Săn vẫn là đơn vị nhỏ thì quân khu tỉnh cũng sắp thành ẩm sự.
Y cảm thấy hình như mình bị vây công. Chỉ vào Tần Đại Hòa hừ nói:
-Lão Tần, không nói như vậy được. Nghe nói lần này xây dựng các anh có 2000 phòng. Như vậy đi, tiền chúng tôi không hỏi, chỉ cần phân cho chúng tôi 200 phòng là được. Không nhiều, quân khu tỉnh chúng tôi cũng lớn, phía dưới còn có sư đoàn dã chiến, cũng phải chừa cho chúng tôi một chút có phải không? Lần này nếu là xây dựng tiểu khu quân nhân, quân khu tỉnh chúng ta cũng kết hợp thế nào?
-Ít? Phòng của chúng tôi còn chưa đủ, sao thừa phòng cho các anh.
Không thể tưởng tượng được Tần Đại Hòa cùng Hầu Bình từ chối, hơn nữa thái độ kiên quyết.
-Tư lệnh Mai, anh xem xem, nói như thế nào thì việc này cũng phải thương lượng xử lý có phải không?
Tư lệnh Hồ tức giận trong lòng, chỉ là giơ lên chậm rãi.
-Ha ha, việc này là chuyện trong nhà của quân đội tỉnh Nam Phúc các anh. Cấp trên chúng tôi chỉ làm lớn, về phần chi tiết các anh tự thương lượng xử lý là được. Nếu mọi chuyền đều làm, còn không phải làm cho các đồng chí ở quân khu đều mệt?
Mai Trường Phong gian giảo hơn so với các đồng chí khác, căn bản là không tiếp chiêu.
-Tư lệnh Hồ, tôi cho rằng, nếu Tư lệnh Hồ có thể hùn tiền, cũng có thể có sâm cổ thôi. Dù sao tất cả mọi người đều là quân nhân, phối hợp xây dựng tiểu khu không phải lớn hơn nữa, khu nhà cũng càng hoàn thiện, quy mô cũng sẽ lớn hơn có phải không? Đương nhiên, mấu chốt là Tư lệnh Hồ nếu có thể lấy tiền được từ Bí thư Phí mới được. Tay không bắt giặc nói vậy… ha ha quân đoàn trưởng Hầu và Chính ủy Tần...
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng, mỉm cười đương nhiên là châm chọc Tư lệnh Hồ.
Vừa rồi Hồ Trung Minh đến hình như không phát hiện hắn. Chỉ lo chào hỏi đám người Mai Trường Phong. Không để ý đến hắn. Diệp Phàm biết đây là tư lệnh Hồ trả thù mình, cố ý khiến mình phải chịu nhục.
-Tay không bắt giặc, có người thường xuyên làm việc này.
Hồ Trung Minh thản nhiên nhìn Diệp Phàm một cái, giọng như có mùi thuốc súng. Y nhìn mọi người một cái, nói tiếp:
-Việc này là việc quân đội, đồng chí Diệp Phàm là cán bộ chính quyền nói những lời này không hợp. Tôi hi vọng, về sau anh đừng tham gia và đến đây. Chúng tôi bàn bạc như thế nào, đó là chuyện của chúng tôi.
Tư lệnh Hồ lần này bắt đầu thể hiện cái uy của lãnh đạo. Tất nhiên bởi vì y là ủy viên Tỉnh ủy. Giọng như lên lớp người khác.
-Các anh bàn bạc thế nào đương nhiên là chuyện của các anh. Tuy nhiên, đây là địa bàn khu Hồng Liên, không phải quân khu tỉnh các anh.
Mà tiểu khu quân nhân là xây dựng ở khu Hồng Liên. Cũng không phải địa bàn quân khu tỉnh các anh. Hơn nữa, khu Hồng Liên chúng tôi cũng có chính sách ưu đãi, nhân viên công tác của chúng tôi cũng hết sức cố gắng. Ở đây tôi cũng muốn một số đồng chí hiểu rằng, khu Hồng Liên chúng tôi khi nào thì là cấp dưới của quân khu tỉnh?