-Tôi biết thế, cậu về trước. Việc này bảo ba cậu không cần lo, tôi sẽ xử lý.
Diệp Phàm nhìn qua thông báo về quy hoạch xây dựng sông Hồng Liên một cái, hừ lạnh nói.
-Bí thư Diệp, ba tôi nói, lần này ông nhìn anh. Nói là dù sao đều là như vậy rồi, chết cũng phải cùng Cố Tắc Phi chết. Lão già này rất quá, căn bản là không coi ba tôi ra gì. Tối xấu ba tôi cũng là Chủ nhiệm phòng xử lý, Giám đốc Sở Thủy lợi. Trước mặt hắn hình như chỉ là một nhân viên bình thường. Muốn mắng cứ mắng, muốn đập bàn thì đập bàn.
Hà Bân truyền đạt ý tứ gì xâu xa.
-Được rồi!
Diệp Phàm gật gật đầu, vẻ mặt càng nghiêm túc. Hà Bân chào chậm rãi lui ra ngoài.
-Lão già này, muốn chơi có phải không?
Diệp Phàm khóe miệng hơi mỉm cười, bút trên tay vạch một đường như ảo thuật. Đột nhiên Diệp Phàm mỉm cười không có gì, thay cho vẻ mặt lạnh lẽo. Hừ nói
-Thần ngăn thần chết, phật ngăn diệt phật. Muốn ngăn cản con đường phát triển Hồng Liên, để cho Cố Tắc Phi nếm thử tiểu lý đao của ông đây!
Tự nói xong Diệp Phàm cầm điện thoại, cười nói:
-Lão Hạ, gần đây cuộc sống gia đình tạm ổn ung dung tự tại chứ?
-Ung dung tự tại, đến thử xem.
Tôi nói người anh em, anh không được nói như vậy. anh xem anh một Bí thư khu Hồng Liên mới nở mặt. Nghe nói tỉnh còn cấp mấy trăm triệu, ở thành phố cũng kiếm được không ít. Hầu bao của anh, hiện tại rất trống nhỉ. Không giống Ủy ban Kỷ luật chúng tôi, nghe thì dọa người, nhưng nói đến chuyện tiền, một khu nước trong! Ông anh như tôi đến tiêu dùng còn đè nặng!
Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Hải Vĩ giọng chua xót.
-Anh khóc đi, tiếp tục khóc.
Diệp Phàm cảm thấy buồn cười, không thể tưởng tượng được lão Hạ kêu thê thảm thế. Ủy ban Kỷ luật tuy nói không kiếm ra tiền, nhưng Sở tài chính tỉnh hàng năm cấp ít? Đương nhiên cũng không thể nói có thể giầu chỉ có thể nói đủ dùng. Lão Hạ kêu như vậy, cảm giác hơi không thật.
-Cậu biết không, năm nay đặc biệt không có tiền. Liên tục đã xảy ra mấy vụ án mạng, nhân viên Ủy ban Kỷ luật chạy ngược chạy xuôi đi công tác, xa nhất không ngờ đến tận Tây Tạng.
Tiền xe, tiền nghỉ, tiền ăn uống chi phí không nhỏ. Hơn nữa, năm trước vì hưởng ứng kêu gọi của Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng đầu tư hơn ba triệu xây dựng hai phòng học tiểu học. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Cho nên, càng về sau càng căng thẳng về tiền. Hiện tại, còn mạnh hơn.
-Ủy ban Kỷ luật cũng xây dựng trường tiểu học hi vọng ha ha, có tiền nhỉ.
Sau này tất cả những người đi ra từ trường tiểu học hi vọng đều là cán bộ không tham nhũng. Ý tưởng của Ủy ban kỷ luật rất tốt, uốn nắn từ còn nhỏ. Nếu có thể cho toàn bộ cán bộ học tiểu học ở phòng học hi vọng của Ủy ban Kỷ luật xây dựng, thì Ủy ban Kỷ luật cán bộ sẽ không có việc để làm.
-Nắn từ bé lên, nghĩ lại, từ nhỏ được giáo dục tốt cũng khá tẩy não, về sau còn có gì tham nhũng. Mà lão Hạ, anh có thể về nhà bán khoai lang, ha ha …
Diệp Phàm thiếu chút nữa vui đến mức nỗi bực vừa rồi đều thành hư không.
-Người anh em, cậu còn cười. Việc này, không phải vừa nói cùng cậu, đây là hưởng ứng lời kêu gọi của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân, đây là nhiệm vụ cứng được phân xuống dưới. Từ khi Chủ tịch anh minh uy vũ Yến Xuân đến Nam Phúc, nói là hưởng ứng lời kêu gọi của Phó thủ tướng Yến Vân, muốn cho học sinh cả nước đều được học tiểu học.
Cải thiện điều kiện trường học, xúc tiến phát triển giáo dục cùng với sự phát triển của Đảng. Làm cho giáo dục của tỉnh Nam Phúc chúng ta đi trước cả nước. Noi theo giáo dục tỉnh Tây Giang…
Lời lãnh đạo như gió lớn, đây chính là vì hưởng ứng chỉ thị của Phó thủ tướng Yên, ai dám nói không. Cho nên, không chỉ Ủy ban nhân dân từng đơn vị cấp dưới đều phải xây dựng trường học hi vọng.
Đương nhiên, xây dựng trường học cũng đúng. Mà Bí thư Thiết Thác của chúng ta cũng rất quan tâm đến chuyện này, ông ấy nói, lúc trước ông ấy cũng từ khe suối nghèo đi ra. Lúc đó bàn học so với bàn của đồ tể còn xấu hơn. Trường học không thể gọi là trường học, căn bản là vừa đất vừa nhà.
Gió một chút là lung lay sắp đổ. Bí thư Thiết nói đến đây không ngờ mắt ngân ngấn nước. Ông ấy cảm động thật sự, vốn Chủ tịch tỉnh Yến có quan tâm đến Ủy ban Kỷ luật, biết Ủy ban Kỷ luật không xử lý nhà máy lại không thu phí hẳn không có tiền.
Cho nên, quán triệt nhiệm vụ xây một phòng học. Tuy nhiên, Bí thư Thiết lúc cảm động đã hứa xây dựng hai phòng học hi vọng. Kết quả, liền đưa ra hơn ba triệu. Hơn nữa, còn không xong, xây xong trường, sau mua bàn ghế, dụng cụ, đến sách báo đều mua.
Nghe nói đến hiện tại túi còn không có tiền, đầy giấy nợ. Cậu nói một chút, hôm trước, Bí thư Thiết họp nói phải tăng thu giảm chi, cổ vũ mọi người không có tiền cũng phải phá án. Việc này, biết tài khoản không có tiền, tôi cũng không dám lấy hóa đơn khi đi đâu.
Vả lại, tiền vẫn là do tôi kiêm quản lý, cho nên, không thể để Bí thư Thiết cảm thấy ngột ngạt. Cậu thấy không, trong thời gian này, Bí thư Thiết mặt mày nhăn nhó.
Ông ấy là người mạnh, ngại giơ tay hỏi người khác. Thên nữa, việc này người ta trốn còn không kịp, sao rút tiền cho anh.
Kia không phải làm cho mọi người hoài nghi, còn tưởng lãnh đạo đơn vị có chuyện vi phạm phải hối lộ chúng tôi.
Mầ Bí thư Thiết chắc chắn cũng không dàm, nếu thật sự điều tra được một đơn vị phạm tội, đến lúc bắt được người ta, ăn thịt nhà người ta sẽ mềm yếu, án không phá được càng phiền toái.
-Lão Hạ, xem ra cậu làm quản gia ở Ủy ban Kỷ luật không tốt. Nếu không thì như vậy, cậu có hai ba triệu, cho Ủy ban Kỷ luật mượn, hơn nữa có thể kiếm chút lợi tức.
Diệp Phàm cười, tất nhiên là trêu chọc.
-Ít đến, chính tôi tiền cũng không khác gì. Gần đây bà xã làm nhanh, nói ở đơn vị không thoải mái. Cho nên, cắn răng một cái, vừa mới mua nhà. Mẹ nó, giá nhà đắt quá, giống như ăn thịt người, Hơn nữa gần trường trung học số 1 Thủy Châu, cùng với trường tiểu học, còn bệnh viện. Đoạn đường thực sự không tồi. Cho nên, giá cả cũng khá đắt.
Hạ Hải Vĩ than nói.
-Có cả biệt thự cũng không tồi, ở biệt thự..
Diệp Phàm trêu chọc.
-Được rồi, Bí thư Diệp, so với cậu, Hạ Hải Vĩ tôi hoành tráng nhiều lắm. Tôi còn ngồi xổm ở nhà tập thể, anh dã ở một biệt thự cổ ở đỉnh đồi. Khi tôi bỏ hết sức muốn có được biệt thự, anh lại có một căn hộ ở khu nhà cao cấp Yến Kinh giá mấy ngàn vạn. So với anh, tôi chỉ là tên ăn mày.
Hạ Hải Vĩ châm chọc.
-Đừng khóc, rốt cuộc thiếu nhiều hay ít?
Diệp Phàm cười hỏi.
-1 triệu, cùng tôi đi Vương quốc Thái Lan giày xéo cũng không thiếu lắm. Hiện tại nhớ lại thời kỳ bần nông và trung nông.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
-Được được, nếu không tôi cho anh mượn.
Diệp Phàm cảm giác buồn cười.
-Đừng, ngàn vạn lần đừng quý tôi. Nhiều tiền cũng không được. Hay là thôi, tôi làm sao có thể tiết kiệm được mấy chục vạn được, tiền ít hẳn sẽ không dùng.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
-Cũng không phải thế, tuy nhiên, anh không lo tiền, nhưng người phân công quản lý một khối sẽ thiếu tiền?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Đó là sự thật tôi hiện tại thấy tiền đã muốn ôm lấy chạy về Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Việc này không có tiền thật khó khăn quá. Các đồng chí mang hóa đơn chứng từ đến phòng tài vụ báo cáo, nhưng phòng tài vụ không có tiền, trưởng phòng người ta hỏi đòi tiền, tôi đi đâu kiếm tiềm. Bí thư Thiết là người hào phóng,không có tiền ông ấy không sợ. Nhưng tôi thì nhức đầu. Tuy nhiên, nghe giọng của cậu, có phải muốn cho đơn vị chúng tôi kiếm tiền?
Hạ Hải Vĩ tưởng tượng như nghe thấy mùi vị gì đó, vội vàng hỏi. Diệp Phàm nếu có thể muốn kiếm tiền cho Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Lão Hạ chắc chắn sẽ không nương tay.
-Cũng không có cách nào, mấu chốt là tôi gần đây cũng có chút chuyện phiền đến anh xử lý một chút. Việc này không có tình cảm làm sao có thể giúp các anh kiếm tiền có phải không?
Diệp Phàm rốt cuộc lộ ra giấu đầu hở đuôi.
-Ha ha, đó là mục đích của cậu?
Hạ Hải Vĩ cuối cùng rõ, thảo nào hắn mới hảo tâm cấp tiền cho mình, hóa ra là có điều kiện.
-Chúng ta quan hệ như thế nào, nói đến việc này cũ rích có phải không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
-Đúng thế, cậu nói xem, muốn tôi làm gì? Có phải lại muốn chỉnh ai?
Hạ Hải Vĩ thân thiết với Diệp Phàm, thuận miệng hỏi.
-Không cần nói khó nghe như vậy. Sao có thể nói là chỉnh ai? Tôi muốn hỏi thăm một người, Cố Tắc Phi lão già này có án đáy không. Nếu y không có án đấy, thì người nhà hoặc thân thích thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Y gây cậu?
Hạ Hải Vĩ hỏi.
-Không phải gây tôi, mà là làm khó dễ công trình xây dựng sông Hồng Liên, tên kia…
Diệp Phàm nói về chuyện Cố Tắc Phi.
-Xem ra thật sự là cố ý tham dự vào. Lão già này, thật sự là ngáp. Công trình trị thủy sông Hồng Liên quan trọng, vì một chút ân oán cá nhân không ngờ dám càn quấy như thế, không để ý đến hơn một triệu dân chúng. Người này, thực không giống với lãnh đạo cấp phó tỉnh, một chút trí tuệ cũng chưa có, không biết y làm sao ngồi lên vị trí này.
Hạ Hải Vĩ khá phẫn nộ, đối với những gì Diệp Phàm nói, y trăm phần trăm tin tưởng.
-Tôi hỏi thăm một chút nói sau, có tin tức gì sẽ nói lại với cậu.
-Được,
Diệp Phàm nói.
-Ha ha, Bí thư Diệp, chuyện kiếm tiền có phải cũng nhắc nhở một chút?
Hạ Hải Vĩ cười gượng một tiếng nói.
-Ha ha, chuyện của tôi các anh nể mặt, chuyện của các anh tôi cũng vậy.
Diệp Phàm cười một tiếng cúp điện thoại.
-Câu…
Hạ Hải Vĩ bị nghẹn, sau khi buông điện thoại cười mắng:
-Anh em còn kề cà mặc cả, sợ tôi không đi hỏi cho cậu sao. Thật là còn tích cực chứ.
Kỳ thật, Diệp Phàm thật sự là sợ Hạ Hải Vĩ quên việc này. Bởi vì gân đây Hạ Hải Vĩ bận, Diệp Phàm biết. Cho nên, rõ ràng dùng tiền bắt y nhớ. Chờ y không có tiền nhớ đến chuyện của mình. Vả lại, việc phê duyệt này không thể kéo dai, kéo dài Khu Hồng Liên không dậy nổi.
Vừa mới buông điện thoại, không lâu vang lên tiếng gõ cửa.