Hướng Minh Huy vẻ mặt nghiêm túc quát, bản thân cũng lấy còng tay ra rồi lao về một tên thiếu tá đang đứng phía trước.
-Kẻ nào dám!
Tên thiếu tá rống lên một tiếng vung nắm đấm lên tiếp.
- Hừ! Tóm chính ngươi đấy!
Diệp Phàm nổi giận rồi, đá ra một cước, bịch một tiếng, tên thiếu tá oai hùng hết đạn, lập tức biến thành cái hồ lô lăn ra đất.
Hơn nữa, Diệp Phàm một cước đá ngã ba tên lính nằm đơ ra đất. Ở bên này, Hướng Minh Huy và nhóm cảnh sát cũng sớm cùng bọn lính xúm lại thành một nhóm. Hai bên đều không dám đụng đến súng, chỉ có thể lôi lôi kéo kéo.
Những tên lính này thân thủ khá lợi hại, tuy nhiên, thủ hạ của Hướng Minh Huy đều là cảnh sát hình sự tinh nhuệ của sở tỉnh, cũng không phải là những kẻ ăn hại. Do đó, lúc này đây lại được thấy những anh tài trong hành lang rộng rãi túm tụm thành một đám.
Diệp Phàm bước nhanh một bước, lại xoay một vòng xuống dưới, như bướm vờn hoa vậy, nhưng lại đều là tay đấm chân đá. Không lâu sau, trong hành lang, toàn bộ những tên mặc quân trang màu xanh lá mạ đều bị hạ gục.
Hướng Minh Huy cùng thủ hạ cũng không chậm, chỉ vài động tác đã đoạt hết súng ống của bọn chúng. "Thằng nhãi này trong lòng hẳn thích thú lắm! Trước đây đều là quân nhân đánh cảnh sát, trông thấy quân nhân đều như cháu chắt. Không thể tưởng tượng được hôm nay lại có thể xoay chuyển thế cục. Toàn bộ nhóm quân nhân đều biến thành lũ tép nhũn chân, cơ hội để trút giận thế này đúng là ngàn năm có một mà."
Đương nhiên, vị trí Diệp Phàm ra tay đều được tính toán chuẩn xác, thường chỉ một quyền một cước là có thể khiến vài tên lính mất khả năng chiến đấu. Vết thương không nghiêm trọng, chỉ là khá đau mà thôi.
Bước vào văn phòng, thấy Lô Vĩ đang ngồi trên chiếc ghế tựa đã gãy phần đầu. Thằng nhóc này miệng ngậm điếu thuốc, thản nhiên liếc nhìn bốn tên sĩ quan đang ngồi đối diện trên sofa.
Trong đó có một tên mặt to lại còn là thượng tá. Mà sofa cũng bị phá rách, đến cả mút bên trong cũng rơi ra ngoài. Bàn của Lô Vĩ cũng bị nứt ra, thậm chí tách trà, bình uống nước cũng bị đập vỡ. Nước bắn tung tóe đầy sàn, xem ra, trận chiến đấu ban nãy khá là dữ dội đây.
Nhìn mấy tên sĩ quan trên sofa rách, vẻ mặt như thể đang rất đau đớn. Một đám đều dùng tay ấn lấy bụng mình. Ắt hẳn vị trí này bị đồng chí Lô Vĩ đánh rồi. Trái lại, Lô Vĩ, ngoại trừ tóc tai rối như tổ quạ, bộ trang phục cảnh sát kia tay áo bị xé mất một đoạn dài, còn lại có vẻ không có gì khác thường.
- Bí thư Diệp đến rồi à, mời ngồi.
Lô Vĩ vội đứng dậy, kêu Diệp Phàm ngồi xuống chiếc ghế xoay bị lệch phần đầu của mình. Diệp Phàm cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống. Liếc mắt quét qua một lượt mấy tên sĩ qua, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
-Ai là Trưởng phòng Mã?
Diệp lão đại này nhất định là biết rồi còn hỏi, bốn sĩ quan, hai người là thiếu tá, một trung tá, còn lại một người là thượng tá. Trưởng phòng Mã ban Quân vụ chắc chắn là tên thượng tá kia.
- Anh là Bí thư Diệp à?
Tên thượng tá không đáp mà hỏi ngược lại.
- Đồng chí thượng tá, giờ là tôi đang hỏi ông?
Diệp lão đại từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chặp vào Thượng tá Mã.
-Tôi là Mã Bằng Lâm.
Mã Bằng Lâm dưới cái nhìn của Diệp Phàm, rốt cuộc vẫn phải xuống nước trước, trả lời.
- Ờ, ông là Trưởng phòng Mã ban Quân vụ quân khu tỉnh phải không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ một tiếng.
-Là tôi.
Thượng tá Mã Bằng Lâm hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Ngô Diễn là quân nhân, chúng tôi có quyền mang anh ta đi. Việc của quân đội đương nhiên nên để ban Quân vụ xử lý. Nếu hắn phạm pháp, cũng phải ra Tòa án quân sự có phải không?
Dựa theo quy định của pháp luật, quân nhân vi phạm hình pháp chỉ có thể do ban Bảo vệ có liên quan của quân đội và Tòa án quân sự tiến hành xử phạt, các phòng ban địa phương không có quyền truy cứu trách nhiệm đối với quân nhân, đây là quy định trên văn bản rõ ràng. Chúng tôi đến bàn giao, Cục trưởng Lô lại cố ý không thả người, chuyện này vì sao chứ. Tôi cho rằng, Cục trưởng Lô chính là cố ý làm khó dễ chúng tôi?
Chuyện này, tôi sẽ báo cáo chi tiết cho Tư lệnh Hồ của quân khu tỉnh. Ủy ban Thành ủy thành phố Thủy Châu các người thật quá hống hách, đơn giản là ngang ngược vô lễ. Căn bản không làm việc theo trình tự pháp luật, chấp pháp thô bạo. Hơn nữa, ra tay đánh quân nhân, chuyện này, nói không hay một chút, thì chính là bạo loạn!
Mã Bằng Lâm rất lợi hại nha, lại còn chụp được cái mũ "bạo loạn" lên đầu đám người Lô Vĩ.
-Tôi hoàn toàn không nói là không sẽ chuyển giao Ngô Diễn, chỉ là tình tiết vụ án vẫn chưa sáng tỏ. Đây là vụ án hình sự. Hơn nữa, lại liên quan đến việc bọn họ rắp tâm tấn công một cán bộ cấp sở. Các người thứ nhất là căn bản không nghe tôi giải thích, đã lập tức đánh người, hơn nữa còn ngang nhiên dùng xe quân đội và vũ khí chặn cổng lớn của cục công an.
Đây là việc mà pháp luật giao phó cho quân nhân các người làm sao? Thêm nữa, các người dẫn theo nhiều người như vậy tới đây, ngang nhiên gây rối công tác của cục công an thành phố. Lại còn đánh nhau với nhóm cảnh sát đang chấp pháp nữa, đây là hành vi quân nhân gây chuyện rất nghiêm trọng.
Chúng tôi là cục công an bảo vệ an ninh trật tự của một địa phương, tuyệt đối không thể ngồi xem mà không quan tâm. Vốn việc này có thể bàn bạc, song các người căn bản không nghe giải thích, lại còn phá hỏng bàn làm việc của tôi.
Hừ, Lô Vĩ tôi tốt xấu gì cũng là Ủy viên ban Chính trị pháp luật thành phố Thủy Châu, một cán bộ chính thức cấp Phó giám đốc sở. Tôi phải báo cáo tỉ mỉ việc này lên Ủy ban tỉnh Nam Phúc. Hỡn nữa, tôi cũng phải báo cho lãnh đạo cấp trên của ông là Tư lệnh Hồ để xin xử phạt về hành vi gây chuyện của các người?
Lô Vĩ đối đầu gay gắt, không hề có chút khoan nhượng.
-Trưởng phòng Mã, tuy nói quân nhân phạm pháp, cục địa phương phải chuyển giao lại cho các người là quy định của pháp luật. Song, pháp luật nói là các người phải phối hợp nhịp nhàng để chuyển giao, chứ không hề giao phó cho các người quyền cướp người. Hơn nữa, tôi ban nãy lại không vào được, các người ngang nhiên dùng súng và xe chặn ở cổng cục công an thành phố. Tên thượng tá giữ cổng còn nói với tôi là đang thực hiện chế độ quân quản đấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tôi muốn hỏi Trưởng ban Mã một chút, là ai cho các người quyền thực hiện "chế độ quân quản" ở cục công an thành phố vậy. Cái gì được gọi là "chế độ quân quản", đó là việc trong tình huống nào mới được làm chứ?
Tôi muốn mời Trưởng phòng Mã giải thích cho tôi một chút. Nếu giải thích không rõ ràng, tôi sẽ đệ trình lên để Tư lệnh Hồ giải thích. Các người cũng quá cuồng vọng rồi đấy, bịt kín cục công an không nói, còn dám lấy cớ gây chuyện, đập phá phòng làm việc của người ta.
Ai cho các người quyền làm như thế? Coi trời bằng vung rồi có phải không?
Diệp Phàm lời lẽ đanh thép, vặn đến mức đám người bên Trưởng phòng Mã nhất thời biến thành câm hết. Tên này mới nghĩ đến hậu quả của sự việc, lập tức, mấy tên sĩ quan trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Tuy nhiên, Trưởng phòng Mã nhớ ra quan hệ thân thiết giữa Phó tư lệnh Ngô Huy Cần với người đứng đầu quân khu là Tư lệnh Hồ. Hơn nữa, việc này là Tư lệnh Ngô đích thân giao phó, nếu thật sự xảy ra chuyện tự nhiên sẽ có cây đại thụ là Tư lệnh Ngô đứng ra chống đỡ. Thằng nhãi này dũng khí lớn quá đấy.
Quét mắt liếc Diệp Phàm một cái rồi hừ giọng:
-Bí thư Diệp, đương sự trong chuyện này hình như anh cũng có phần đấy?
-Đúng vậy, người bị hại chính là tôi.
Diệp Phàm liếc nhìn người này rồi gật đầu, hiểu rằng người này muốn gây sự nữa đây.
- Nếu anh là đương sự, khi xử lý chuyện này anh chỉ nên đứng một bên thôi. Đương sự lại lảng tránh cái đạo lý đơn giản thế này lẽ nào anh Diệp thân là Phó bí thư Ủy ban Thành ủy lại không hiểu sao? Hơn nữa, chuyện này tôi nghỉ ngờ anh cố ý thiên vị, thêm nữa, còn ra tay đả thương quân lính của tôi. Bí thư Diệp, anh đợi mà ra Tòa án quân sự đi.
Trưởng phòng Mã càng nói càng hăng, đến cả cái tay đang ôm bụng cũng buông xuống, nước miếng văng tứ tung. Quét mắt nhìn Diệp Phàm cùng Lô Vĩ một cái, hừ một tiếng:
- Chúng ta đi!
- Ra Tòa án quân sự sao, ha ha, Trưởng phòng Mã, tôi đợi ra Tòa án quân sự đấy. Nơi đó tôi còn chưa ra đâu, không biết có cảm giác thế nào?
Diệp Phàm cười lạnh, tách một tiếng Lô Vĩ vừa châm cho hắn điếu thuốc, thằng nhãi này còn nhả ra một vòng khói.
Trên mặt toát lên vẻ nhàn nhã tự đắc, lại khiến cho Trưởng phòng Mã và mấy tên sĩ quan kia ngây người ra một lúc. Cảm giác giống như tên này chẳng có chút sợ hãi nào cả. Lẽ nào phía sau hắn cũng có chỗ dựa...
- Vậy cứ chờ xem!
Trưởng phòng Mã cười lạnh một tiếng, đứng dậy liền chạy lấy người.
Diệp Phàm đưa mắt ra hiệu cho Lô Vĩ, tay đang kẹp điếu thuốc đột nhiên hung hăng dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn. Sau đó, lại nhìn Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự Hướng Minh Huy một cái, Lô Vĩ vừa nhìn liền hiểu ngay, lập tức hừ một tiếng nói:
-Còn muốn chạy, các người coi cục công an thành phố chúng ta là cái chợ có phải không? Đội trưởng Hướng, hôm nay tôi ra lệnh cho anh, ai bước ra khỏi cánh cửa này, đều bắt lại cho tôi.
- Vâng!
Hướng Minh Huy dõng dạc đáp, vài tên cảnh sát tinh nhuệ lập tức chặn ở cửa phòng. Một đám người đều xoa xoa hai tay, mắt nhìn chằm chặp vào mấy người nhóm Trưởng phòng Mã. Cái tư thế này rõ ràng là "giữ khách" mà.
-Muốn làm gì, muốn tấn công sĩ quan có phải không?
Mã Bằng Lâm nhướn mày, sắc mặt nghiêm túc đến mức có thể nhỏ mực.
-Tấn công sĩ quan, đây là nơi nào chứ, các người đập phá rồi đả thương người mà định bỏ đi. Ông nhìn xem, đồng chí Lô Vĩ ngay cả đứng cũng đứng không vững nữa rồi.
-Bốn vị sĩ quan uy vũ như các ông lại đi hợp lại tấn công một mình người ta. Dùng súng bức Giám đốc sở, còn có mặt mũi để nói! Định làm gì đây, Lô Vĩ là kẻ địch sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng, Lô Vĩ lập tức ngầm hiểu, đầu tức thì choáng váng, chân đứng không vững nữa.
-Sao thế anh Lô, hay là mau chóng đến bệnh viện kiểm tra chút. Nếu không, nhỡ nội tạng bị thương thì khó lành lại lắm, nếu để lại di chứng về sau thì làm sao bắt được tội phạm chứ? Tên chó Nhật, với đồng chí mà lại ra tay ác độc như vậy.
-Không... không sao, Bí thư Diệp vẫn chưa đi, tôi vẫn có thể cố được.
Lô Vĩ đau đớn nhíu chặt lông mày, tay lại ôm lấy bụng, tay kia nắm lại trên mặt bàn.
-Nực cười, ban nãy đánh người cậu vẫn còn anh hùng lắm mà. Bốn người chúng tôi toàn bị cậu đánh ngã. Một chân đá vào cái bụng này, đến giờ vẫn còn sưng. Dùng ghế cũng đánh không lại cậu, giờ cậu lại giả vờ ốm, thực con mẹ nó có phải là thổ phỉ không chứ?
Tên sĩ quan trung tá kia tỏ ra cực kỳ khinh bỉ, hừ một tiếng.
- Vị này tên là gì vậy?
Diệp Phàm nhìn tên trung tá một cái, hỏi.
- Ta ở ban Bảo vệ quân khu tỉnh, Trịnh Mậu Cùng.
Tên trung tá đứng thẳng người nói.
- Lời ông vừa nói, ban nãy ông bảo các ông dùng ghế đập Lô Vĩ có phải không? Tôi tự hỏi ghế trong phòng này sao toàn bộ lại hỏng thế này. Ghế này tuy nói là có đệm mút, nhưng cái khung cũng là inox. Cái đó đập người còn có thể, còn có cái sofa, cái bàn làm việc, cái giá sách này nữa. Tôi hỏi chuyện này là sao, toàn bộ đều vỡ nát hết cả. Hóa ra đều là các ông dùng ghế đập, Đội trưởng Hướng, ghi lại hết chưa? Ông nghĩ xem, chân cậu Lô có thể chịu được ghế sắt của các người sao, thật là quá nực cười mà.
Diệp Phàm khóe miệng nhếch lên thành nụ cười quỷ dị.
-Tôi đã ghi âm rồi, biên bản do Tiểu Vương ghi lại. Hơn nữa, ở đây có nhiều nhân chứng như vậy.
Hướng Minh Huy cười gian trá. Trịnh Mậu Cùng quát lên:
-Láo lếu! Chúng tôi chỉ dùng ghế đỡ chứ không hề đập người, nếu không đỡ lại còn không bị Lô Vĩ đá chết sao.