Trong lòng Diệp Phàm đoán được cái gì đó. Nếu đã có người đi hớt lẻo, hơn đã tới cả chỗ của Phí Mãn Thiên, thì khả năng của người này quả không nhỏ đâu. Về chuyện này, Phí Mãn Thiên đã hỏi, mọi chuyện cũng tương đối nghiêm trọng rồi.
-Phó Chủ tịch Cố Tắc Phi là chỉ huy trưởng Ban chỉ huy phòng chống lụt bão của tỉnh, vài ngày trước tôi cũng đã đi thúc giục. Lúc đó Chánh văn phòng tổng đặt tại sở Thủy lợi Khâu Quý Hoa nói rằng sông Hồng Liên rộng quá. Có vẻ như vẫn phải lấy ý kiến của quần chúng và của các chuyên gia mới được.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Viện sĩ Mâu chả phải là chuyên gia quyền uy nhất về mảng này hay sao? Nghe nói trong tổ đề tài ấy họ còn có cả chuyên gia về mặt phòng chống lụt lội nữa mà. Trải qua việc thảo luận của tổ nghiên cứu đề tài, vả lại chúng ta cũng đã đưa ra những luận chứng, vậy sao vẫn còn cần luận chứng gì nữa cơ chứ.
-Cứ kéo dài như thế này tới bao giờ, bọn họ đợi được, nhưng chúng ta không thể cứ đợi mãi được. Hay là ngày kia đi làm, cô lại đi giục họ lần nữa, nói cho họ biết tầm quan trọng của việc khai thác sông Hồng Liên. Việc này không thể kéo dài được nữa rồi, cũng phải nói gì với chúng tôi chứ.
Diệp Phàm hừ giọng nói, trong lòng sáng như gương.
Khả năng là việc này có liên quan tới Phó chủ tịch tỉnh Cố Tắc Phi. Lần trước đã tự bổ vào mặt y, vả lại, thằng cháu họ Cố Vĩ Hùng đã bị mình cho ngồi tù rồi. Lão già đó tuy mồm không nói, nhưng chắc chắn trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn.
Khu Hồng Liên mà mình phụ trách đã rơi vào tay y rồi, chắc chắn có chuyện rồi. Nếu không thì Phí Mãn Thiên làm sao tự nhiên lại hỏi tới chuyện này. Có thể, lão già sớm đã loan tới tỉnh rồi.
-Tôi đích thân chạy tới vài lần, hai lần cuối cùng thì Chủ nhiệm chánh văn phòng Khâu dứt khoát tránh mặt, không chịu ra gặp. Tôi đợi cả nửa ngày trời ở chánh văn phòng tỉnh mà cũng không thấy bóng dáng ông ta đâu. Sau đó nghe ngóng tình hình mới biết Chủ nhiệm Khâu là cố ý tránh mặt, ông ta vỗn không hề xuống nông thôn, mà đã trốn đi nơi nào rồi không biết?
Vệ Sơ Tịnh có vẻ giận dữ, nói.
- Đã báo cáo Chủ tịch quận Trương chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Đã báo cáo rồi, Chủ tịch quận Trương bảo là nếu như việc này không còn cách nào, thì ông ấy đi cũng bằng không. Khâu Qúy Hoa mặc dù chỉ là Chánh văn phòng, nhưng y cũng là một cán bộ cấp Cục trưởng.
Mặc dù chúng ta là Phó giám đốc sở, nhưng cũng không quản nổi y đâu. Ban chỉ huy phòng chống lụt bão thì chỉ thực hiện hai tầng quản lý dọc và quản lý địa phương thôi.
Nhưng các lãnh đạo cấp trên sức mạnh lớn hơn. Hơn nữa, quyền cũng to. Chuyện mở đường sông nếu không có sự phê chuẩn của bọn họ, thì ai mà dám làm loạn cơ chứ, nhỡ mà có xảy ra chuyện gì thì mất chức là chuyện nhỏ, nghiêm trọng hơn là có khả năng giữ không nổi cái đầu. Huống chi, Chỉ huy trưởng do Phó chủ tịch tỉnh kiêm chức, có thể thấy nhà nước mình rất coi trọng phương diện này.
Vệ Sơ Tịnh thở dài nói.
- Tôi biết rồi, việc này để tôi xử lý.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
Hắn gọi điện cho ông anh Vu Kiến Thần, để hỏi về chánh văn phòng tỉnh. Nghe nói ông anh Vu là Phó trưởng ban thư ký trong đó, việc phòng lụt chống hạn dù sao cũng phải được sở ủng hộ.
Vu Kiến Thần vừa nghe thấy thế, bèn cười nói:
-Nghe nói hôm đó cậu và Lô Vĩ đã làm mất mặt Phó chủ tịch tỉnh Cố đúng không? Bây giờ thì báo ứng rồi chứ.
- Ông anh à, em đã gấp tới mức này rồi. Chả nhẽ anh ra mặt dàn xếp một chút lại không được ư. Anh có còn là Phó trưởng ban thư ký nữa không vậy. Haha.
Diệp Phàm cười nói.
-Bình tĩnh ông em, anh chẳng qua chỉ là có cái danh hão mà thôi. Khi không có nhiệm vụ được giao thì cả đánh rắm cũng chẳng được, khi có nhiệm vụ rồi thì lại phụ trách cả một khối an toàn.
Vả lại, cái chức Phó trưởng ban thư ký như anh ở cái Ban chỉ huy này ít nhất là có hơn 10 người. Các Phó giám đốc sở của mỗi sở hầu hầu hết đều sắp xếp một người vào.
Cái này gọi là vận động toàn dân ấy mà! Nếu có gặp phải chuyện gì thật, thì các phòng lớn của tỉnh đều có thể lập tức hoạt động.
Muốn anh ra mặt thuyết phục Cố Tắc Phi, có vẻ như lão ta sẽ không nghe anh đâu. Chẳng còn cách nào đâu, ông anh này thấp bé. Em xem đấy. Không bằng mời Phó Bí thư Tề ra mặt thì hơn, chắc chắn là xong việc.
Vu Kiến Thần cười nói, y nói có vẻ cũng hợp tình hợp lý.
-Ông anh à, không thể việc gì cũng đều đi tìm Phó Bí thư Tề được, ông ấy sẽ thấy phiền hà lắm. Nếu cứ như vậy, thì về sau ông ấy chả cho em vào cửa nhà họ Tề nữa cũng nên.
Diệp Phàm nói.
-Chú em nói cũng phải, những việc này vốn là chuyện nội bộ của khu Hồng Liên bọn em. Cho dù là Đoàn Hải Thiên, em cũng không thể đi làm phiền y. Nếu không thì, ai cũng sẽ cảm thấy phiền phức. Sẽ khiến các vị lãnh đạo nghĩ em không làm được việc gì cả, việc gì cũng phải đi cầu cứu bọn họ. Điều này sẽ ảnh hưởng không tốt, như vậy đi, Anh sẽ liên lạc giúp em với Giám đốc sở Hà Nghi Viễn của sở Thủy lợi. Tay đấy là chủ nhiệm đích thực của Ban phòng lụt thuộc tỉnh. Nếu có thể đả thông tư tưởng tay đó, thì có thể việc sẽ thành.
Vu Kiến Thần cười nói.
- Cảm ơn anh vậy, buổi tối em mời là được chứ gì. Anh Vu đặt chỗ nhé, mời cả Giám đốc sở Hà tới ăn nữa nhé.
Diệp Phàm cười nói.
- Được thôi, ở hội sở Hoàng thị đi.
Vu Kiến Thần cười cười, tỏ vẻ không hề khách khí.
- Anh Vu à, ông anh đúng là biết chọn chỗ phết. Chả nhẽ anh không biết là kinh phí khu Hồng Liên của thằng em đang bị kẹt sao? Dù gì cũng nên tiết kiệm chút chứ, đấy là tiền của quốc gia đó.
Diệp Phàm giễu cợt nói.
- Haha, thằng em mà kẹt tiền ư? Nghe nói tỉnh cấp cho một trăm triệu, thành phố Thủy Châu cấp cho 50 triệu. Thằng em bây giờ phải là tỷ phú rồi, ông anh này chỉ đến ăn cho no cái bụng đói mốc này thôi.
Vu Kiến Thần cười một cách sảng khoái.
- Thôi được rồi, nói tiếp nữa thì anh không là "nghèo" nữa rồi, mà thành ăn xin rồi. Đường đường là một Phó giám đốc sở của tỉnh mà lại là ăn mày, tin này mới là thiên hạ kỳ văn ấy.
Diệp Phàm trêu chọc Vu Kiến Thần một câu rồi vội cúp máy. Sau đó nghe thấy Vu Kiến hô lên một chữ "cậu", có vẻ như y khá buồn bực.
Diệp Phàm đột nghiên nghĩ tới Kiều Viên Viên, trong lòng nghĩ: Kiều gia bảo mình đi lo chuyện, đi tới chỗ Phí Mãn Thiên lại bị chịu ấm ức. Cũng phải nhờ Kiều gia giúp mình vài việc lặt vặt mới được, hiện giờ vấn đề phòng lụt ở sông Hồng Liên chính là vấn đề không nhỏ mà cũng không lớn. Nếu Cố Tắc Thiên quyết tâm không phê duyệt nói, thì có vẻ như sẽ lại phải làm ầm ĩ lên.
Nếu đã nghe nói Phó giám đốc sở Hà Nghi Viễn là chủ nhiệm phòng chống lụt, thì hãy để cho tay đó xem lại năng lực của chính mình. Nói không chừng, y lại có thể phê duyệt, nghe nói Phó chủ tịch tỉnh Cố đã đi Bắc Kinh họp, phải nhân cơ hội tốt này để lo liệu mọi việc mới được. Tới khi Cố Tắc Phi quay trở về thì gạo đã nấu thành cơm rồi, ông ta sẽ chả có chút gì nữa rồi.
Hội sở Hoàng thị vào buổi tối thật là náo nhiệt.
Khi xe đã tới chỗ đậu xe bên ngoài hội sở, thì mới phát hiện khắp nơi là xe, Diệp Phàm quay lại nhìn một vòng rồi xuống xe, hắn lặng người đi vì không tìm được chỗ đỗ xe.
- Ồn quá, đổi chỗ khác đi?
Kiều Viên Viên đang ngồi trên ghế phụ bĩu môi nói.
-Không được, đã hẹn rồi mà, đổi nơi khác không được.
Diệp Phàm lắc đầu, nhìn về phía cái cửa lớn xa xôi hoa lệ của hội sở Hoàng thị kia, trầm ngâm rồi quyên mất việc bao phòng, mà hắn cũng không biết là đã bao phòng hay chưa.
Có điều là, hắn vẫn tự tin về thân thế của mình. Ít ra thì hội sở Hoàng thị vẫn nằm trên địa bàn của khu Hồng Liên, chả nhẽ bọn họ lại không nể mặt quan phụ mẫu của khu Hồng Liên này như hắn?
Sau khi đưa ra chủ ý xong, Diệp Phàm đang nghĩ tới việc điều một đứa ra chỗ xa xa tìm nơi đỗ xe, đột nhiên, đằng sau xe có tiếng va chạm rất to.
Chắc chắn là có đứa đâm vào, vì ngay bản thân hắn và Kiều Viên Viên đều theo quán tính tông thẳng vào kính chắn gió. May mà, vài tiếng bùm bùm, túi khí an toàn lại mở ra, có thể thấy cú va chạm khá mạnh.
May mà Diệp lão đại và Kiều Viên Viên đều có chút thân thủ, nếu không thì, cho dù là có túi khí an toàn thì cũng sẽ bị thương. Tay lái đã bị hắn dùng tay vặn cho biến hình. Bằng không Diệp lão đại cũng sẽ bị chiếc tay lái ấy biến thành cái bánh có nhân rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Sờ vào đầu có chút quay cuồng và mũi hơi đau, trong lòng Diệp lão đại nổi giận đùng đùng. Không ngờ dẫn bạn gái đi ăn một bữa mà lại thành ra thế này, hơn nữa, lại ở bãi đỗ xe. Theo lý mà nói, ở bãi đỗ xe thì xe lái sẽ rất chậm, làm sao lại có thể va chạm mạnh như thế được.
Thằng nhãi đưa tay lấy công cụ để mở cửa xe xông ra ngoài, phía sau không ngờ lại là một chiếc Hummer uy phong, chiếc Audi này sao so được với chiếc Hummer kia? Trông cứ y như là đi tìm chỗ chết vậy.
Chả trách nó bị đâm tàn tạ tới thế, cả đằng sau xe đều bị đâm cho lõm sâu vào, hơn nữa, cả thân xe cũng có vẻ như bị ngắn đi, đó là vì bị ép tới biến dạng rồi. Vả lại, vì chiếc Hummer dáng cao, dáng của Audi thấp, nhìn từ xa trông có vẻ như chiếc Hummer đang cưỡi lên trên chiếc Audi vậy.
Điều càng làm Diệp lão đại tức điên lên lại là trong chiếc Hummer ấy là mấy bọn thanh niên, mồm ngậm điếu thuốc là, rít một hơi, rồi thở ra toàn mùi rượu, đừng cạnh cửa xe đã có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Nhìn thấy hắn bước tới đầu xe Hummer, một đứa thanh niên đầu nhuộm tóc vàng chỉ mặt Diệp Phàm cười nói:
-Haha, lang tử, mày xem đấy, bị tao nói trúng rồi đúng không, có phải là vẫn chưa bị thương đúng không? Người ta đang sống sờ sờ ra kìa, thật vô dụng.
-Vẫn không bị thương, nè Thuận Tử, không thể như vậy được? Ông đây vừa phóng tới 100 mã lực đấy, chắc chắn phải đâm cho bị thương rồi chứ, làm sao có thể không bị làm sao được? Cú đâm này chả nhẽ lại không thành công? Cái mông, cũng cứng phết nhỉ?
Lang tử để râu, say xỉn thế kia, say tới nỗi mơ mơ màng màng, tới cả ngón tay cứ run lên.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu ra, hóa ra bọn nhóc này là cố tình. Vả lại, bọn chúng phóng tới hơn 100km/h? Đây chả hóa giết người? Diệp lão đại vô cùng tức giận!
-Đương nhiên, mày xem đi, hắn ta ra vẻ dữ dằn như muốn nuốt chửng chúng ta. Haha, mắt hắn trừng lên như mắt con cá vàng, thằng nhãi này muốn gì hả…
Nghe Thuận Tử hô lên, mấy đứa còn lại trong xe cũng hô lên.
-Chưa bị thương hả, để tao cho bọn mày thương luôn. Hôm nay, Lang tử tao không tin là không làm thương được mày?
Lang tử loảng xoảng một tiếng, rồi mở chiếc cửa xe, tiện tay lấy từ trong xe mọt chiếc kìm hướng vào người Diệp Phàm để dọa nạt. Mà mấy bọn trong xe cũng không chậm, tất cả đều kêu gào mở cửa xe, tay bọn chúng đều đẩy thằng nhãi đấy qua dọa nạt Diệp lão đại.
Lúc đó, mọi người vây tới xem đông nghịt. Có người nói:
- Đánh nhau rồi, đánh nhau rồi!
Ngay lập tứ,c rất nhiều người từ bên ngoài chạy tới. Người trong nước đều rất thích náo nhiệt, cái này so với màn đánh nhau ở trong phim còn kích thích hơn nhiều. Ít nhất thì mấy tay côn đồ của hộ sở Hoàng thị bị chen ở ngoài tới nỗi không thể vào được.
-Mẹ kiếp! Muốn chơi hả?
Diệp lão đại miệng cong lên như hình vòng cung – cười mỉm. Nếu Tề Thiên mà nghe được mấy lời này, thì chắc chắn sẽ phải rời ngay khỏi Diệp lão đại to cao 1m8 để tránh gặp vạ lây.