Quan Thuật

Chương 1418: Muốn được tôn trọng cần phải có năng lực



- Đau, đau thấu tim.

Khang Chính Lương nói.

- Đem hình chụp CT tới đây. Nếu tiện, đem tất cả những giấy tờ kiểm tra tới càng tốt. Tôi nghĩ, những giấy tờ này đều có thể giúp được cho bệnh tình của Khang tổng.

Diệp Phàm nói. Khang Kim đứng dậy đi lấy, một lúc sau mang tới một chiếc túi to.

Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra từng tài liệu một, cảm thấy bệnh tình của Khang Chính Lương căn bản là do vấn đề ở xung quanh thận. Có vẻ như ca ghép thận đã thất bại, toàn bộ những thức ăn ăn vào đều không được hấp thu. Thận được ghép không được cung cấp dinh dưỡng, nên không thể phục hồi.

Diệp Phàm nhắm mắt suy nghĩ.

Cả nhà họ Khang nín thở, lặng câm nhìn Diệp Phàm. Mai Phán Nhi còn cho rằng anh ta đang giả thần giả thánh, cũng không nói tiếng nào, trong lòng đã bắt đầu rủa thầm.

Ước chừng một giờ sau, Diệp Phàm mới mở mắt,

Nói:

- Khang tổng, ông có dám thử không?

- Xin Diệp tiên sinh nói xem, thử thế nào?

Khang Chính Lương nói.

- Bây giờ ông chỉ còn lại thận phải, thận trái đã hỏng rồi thì tôi không nói tới nữa. Chúng ta nói về quả thận phải nhé. Bệnh trạng của ông là do thận phải không hấp thu được dinh dưỡng, cũng chính là kinh mạch có vấn đề. Thận không có dinh dưỡng giống người không được ăn cơm, chắc chắn sẽ ngày càng suy nhược. Tôi ngờ rằng những chất dinh dưỡng chủ yếu bị cản trở nên nếu có thể đả thông được mới hi vọng lại cấy ghép một quả thận mới thành công.

Đương nhiên, tôi không dám đảm bảo ông còn sống được bao năm. Nhưng tôi nắm chắc tám phần, nếu lại cấy ghép một quả thận, nếu thành công, thì ông thậm chí có thể sống thêm khoảng sáu, bảy năm. Đương nhiên, có thể cấy ghép không thành công, xác suất này tôi không dám nói có mấy phần, nhiều nhất chỉ khoảng 3 phần. Nếu ông đồng ý thử, sau khi cấy ghép, tôi sẽ khai thông cho ông vài lần. Đương nhiên, nếu thất bại có thể ông…

Diệp Phàm nói tới đây, chằm chằm nhìn Khang Chính Lương không nói.

- Tôi hiểu ý của anh. Nếu không thành công tôi sẽ chết ngay. Nếu thành công có thể sống tới sáu, bảy năm đúng không?

Khang Chính Lương nghiêm trang nói.

- Lão Khang này, làm vậy quá nguy hiểm!

Vợ Khang Chính Lương vội vàng khuyên can.

Còn hai đứa con vẻ mặt cũng nặng nề, không dám hé răng, dù rất hi vọng bố mình đừng thử, như vậy còn có thể sống khoảng nửa năm nữa.

- Anh là ai, làm sao lại đưa ra cách thối tha như thế. Dượng tôi đang khoẻ vậy, anh lại kêu ông đi thử, hừ, anh đi thử đi.

Lúc này từ thang máy một cô nàng mặt hơi tròn, mũi ngọc, da trắng, mặc một chiếc áo choàng đen, lộ ra sức sống tươi trẻ của tuổi thanh xuân chạy đến.

- Anna, đừng nói nữa, Diệp tiên sinh là có ý tốt.

Khang Chính Lương xua xua tay, trầm mặc mất một lúc, nói:

- Diệp tiên sinh, tôi thử!

- Bố.

- Chính Lương.

- Dượng….

Mọi người trong phòng kêu ầm lên.

- Các người không cần nói nữa. Việc này tôi đã quyết rồi. Sống tạm mấy tháng chẳng bằng liều mình một phen.

Khang Chính Lương thái độ kiên quyết, vì gia đình này, ông quyết bất chấp tất cả.

Diệp Phàm lập tức ra tay, cắt vài lát sâm, trộn với hà thủ ô của nhà lão Mai, lại thêm một ít cỏ thuốc. Sau khi dùng hơi thở nội lực trong người kết hợp chúng lại với nhau đã là nửa đêm.

- Khang tổng, ông uống đi, lập tức sẽ cảm thấy tràn đầy sức sống. Trước tiên, tôi dùng những loại thuốc quý này bồi bổ cho cơ thể đã suy nhược của ông. Đương nhiên, đây không phải là loại cực mạnh, ông không cần lo lắng cơ thể sẽ không chịu được. Nếu có thận nguyên thích hợp, nội trong hai ngày là có thể làm phẫu thuật.

Diệp Phàm ra hiệu cho Khang Chính Lương uống thuốc, sau đó, Diệp Phàm lấy ra một chiếc kim châm, mới châm một lúc đã sang rạng sáng ngày hôm sau.

Diệp Phàm ngủ một lát. Tới chiều người nhà họ Khang tới mời.

Vừa vào phòng khách, phát hiện Khang Chính Lương đã đứng được dậy, mái tóc bạc trắng dường như xanh trở lại.

- Diệp tiên sinh, thuốc của ông thật thần kỳ, không biết có thể mua được ở đâu?

Khang Chính Lương dường như nhìn thấy hi vọng.

- Không mua được, nhưng mà, thuốc này phải phối hợp liều lượng mới có thể uống. Nếu uống nhiều, cơ thể của ông lập tức gục đổ. Có kim châm của tôi khai thông mạch mới phát huy được.

Diệp Phàm nói.

- Diệp tiên sinh, thận nguyên bệnh viện có. Ông xem cơ thể tôi nếu thật sự có thể làm phẫu thuật, tôi quyết tâm thử một phen.

Khang Chính Lương nói.

- Ngày kia có thể phẫu thuật được. Phẫu thuật xong tôi lại khai thông cho ông, nhưng, tôi không có thời gian lưu lại Hồng Kông. Ngày kia tôi phải trở về rồi.

Diệp Phàm nói.

- Diệp tiên sinh, lẽ nào không thể ở lại đây.

Khang Chính Lương nói, vẻ mặt hi vọng.

- Trước đây ông cũng nghe Mai tổng nói rồi, tôi còn có trách nhiệm với khu Kinh tế mới Hồng Liên, Thuỷ Châu. Ở đó còn hơn triệu người cần cơm ăn áo mặc. Làm một người cán bộ, rời khỏi cương vị công tác lâu là không đúng trách nhiệm đối với người dân, sẽ thành người phi nghĩa.

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

- Hôm nay, tôi cảm thấy cơ thể khoẻ hơn nhiều rồi, Diệp tiên sinh. Tôi sẽ làm chủ việc trụ sở chính tập đoàn chúng tôi cùng hợp tác với Tập đoàn truyền thông Giang Nam đặt tại khu kinh tế mới Hồng Liên. Nếu Diệp tiên sinh đồng ý lưu lại Hồng Kông, sáng sớm mai tôi sẽ triệu tập cuộc họp quyết định việc này. Sau đó lập tức phái người tới Thuỷ Châu cùng Mai tổng thảo luận về địa chỉ trụ sở. Thực ra, Mai tổng đã nói với chúng tôi rồi, trụ sở chính phủ khu kinh tế mới Hồng Liên chính là toà nhà tổng bộ tốt nhất.

- Được, vậy tôi không về nữa, sẽ ở lại Hồng Kông, nhưng, tôi sẽ không ở đây. Lúc nào rảnh ông có thể điện thoại gọi tôi. Tôi còn vài việc nhỏ cần phải giải quyết.

Diệp Phàm nói.

- Quyết định vậy đi.

Khang Chính Lương nói, vẫy tay một cái, Khang Kim đưa lại một tờ chi phiếu. Diệp Phàm cũng không nói gì, thuận tay nhận lấy, liếc mắt nhìn qua, phát hiện là tấm chi phiếu 5 triệu.

- Mọi thủ tục tôi gọi chỗ công chứng làm xong hết rồi, Diệp tiên sinh sẽ không bị rắc rối gì đâu.

Khang Chính Lương tỏ rõ thiện ý cười nói.

- Ha… ha…

Diệp Phàm hơi cười cười.

- Vị này là lệnh công tử, Đốc đốc viên Khang Kim phải không.

Diệp Phàm quay người nhìn Diệp Kim, cười nói.

- Nó sắp 30 tuổi rồi, thế mà bây giờ vẫn là một đốc đốc viên bình thường.

Khang Chính Lương tỏ ra không hài lòng, vẻ mặt thất vọng, thậm chí còn cỏ vẻ phẫn nộ.

- Việc của lệnh công tử tôi có nghe nói tới, nghe nói hình như có một người là Tổng Cảnh ti Lý Đông Lai làm khó dễ. Nếu không, lệnh công tử đã sớm lên chức rồi! – Diệp Phàm thản nhiên nói.

- Kỳ thực đều là do người bề trên gây ra. Lúc đó, Lý gia và Khang gia chúng tôi quan hệ rất tốt, chỉ vì họ trong 1 lần tranh cãi mà hai nhà không đi lại với nhau nữa. Những năm gần đây, tôi cũng thử tiếp xúc với Lý Đông Lai, nhưng, hắn một mực lờ đi. Việc này tạm gác lại không nói tới.

Khang Chính Lương nói.

- Khang Kim, có muốn tiến thêm một bước không, vị dụ như chức Tổng Đốc sát, Cảnh ti.

Diệp Phàm đột nhiên giơ tay vỗ vỗ nhẹ vào vai của Khang Kim.

- Đương nhiên muốn!

Khang Kim trả lời, nhìn Diệp Phàm, hỏi:

- Bí thư Diệp là người tài ba, lẽ nào ở Sở Cảnh sát Hồng Kông cũng có bạn bè?

- Ha… ha… Tối nay cậu đi với tôi, tôi giới thiệu cho cậu làm quen một người.

Diệp Phàm cười ra vẻ thần bí.

- Thật là không phải, còn khiến Bí thư Diệp hao phí tiền của. Tối nay Khang Kim làm chủ, đi Ngọc Viên nhé, thế nào?

Kẻ lọc lõi Khang Chính Lương, vừa nghe đã thấy hấp dẫn, vội nói.

- Vậy cũng được!

Diệp Phàm cười.

Buổi tối, vốn nói là đưa Khang Kim đi một chuyến, nhưng sau đó Khang Chính Lương cảm thấy cơ thể rất khoẻ, kiên quyết nói là phải đích thân đi, tới lúc đó không uống rượu là được. Sau khi Diệp Phàm kiểm tra sức khoẻ cho Khang Chính Lương, cảm thấy đi một chuyến cũng không sao.

Lúc Trấn Đông Tà đi vào phòng ăn đã được bao trọn, Khang Kim vội vàng hành lễ:

- Chào Trưởng phòng Trần. Đốc sát Khang Kim chào ngài!

Thân phận bí mật của Trấn Đông Tà là Phân trạm trưởng Tổ đặc nhiệm số 8 Hồng Kông. Người khác chỉ biết ông là Trợ lý cao cấp Trưởng phòng Sở Cảnh sát Hồng Kông.

So với chức vị Tổng Cảnh ti thì cao hơn rất nhiều, chẳng trách Khang Kim phát hoảng mà hành lễ. Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng bạn của Diệp Phàm lại có lai lịch lớn như vậy. Ngay cả Khang Chính Lương cũng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi Trưởng phòng Trấn.

- Ừ!

Trấn Đông Tà mỉm cười gật đầu, rồi nhanh chóng bước tới, dùng nghi lễ tiêu chuẩn của cảnh sát chào hỏi Diệp Phàm, miệng nói:

- Đã từng gặp Phó giám sát trưởng Diệp.

Nghe cách xưng hô của Trấn Đông Tà khiến cha con Khang gia cảm thấy hơi mơ hồ. Bí thư Diệp rõ ràng là Bí thư Thành uỷ của thành phố Thuỷ Châu, sao lại biến thành Trưởng đốc sát. Dường như Sở Cảnh sát Hồng Kông cũng chẳng có mấy người có chức danh Giám sát trưởng này.

Chẳng lẽ là quân hàm của Cảnh sát đại lục, dù là Cảnh sát đại lục cũng không quản nổi cảnh sát Hồng Kông. Mặc dù Hồng Kông đã về với Trung Quốc, nhưng nơi này vẫn có quyền tự trị cao.

Cảnh sát Hồng Kông không phải chịu sự tiết chế của Công an đại lục, trừ phi là những việc hai bên có thể hợp tác. Đương nhiên nếu là người của Bộ Công an phái tới thì khác.

- Ha… ha… Có lẽ hai vị không biết. Phó giám sát trưởng Diệp là Phó Cục trưởng Cục Giám sát nghiệp vụ Bộ Công an, cũng coi là thượng cấp của Đông Tà tôi. Nhưng mà lúc Phó giám sát trưởng Diệp ở Việt Đông phá thành công vụ thảm án 88. Trong ngành cảnh sát, anh ấy là anh hùng được chúng tôi sùng bái.

Trấn Đông Tà cười nói, kỳ thực là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hắn kính lễ với Diệp Phàm, đơn giản vì Diệp Phàm là đại soái nòng cốt của tổ số 8. Bằng không, đừng nói Diệp Phàm là Phó giám sát trưởng, dù là Phó Bộ trưởng Bộ Công an tới, Trấn Đông Tà chưa chắc đã thèm để ý đến hắn.

- Lại đây, Đông Tà. Tới ngồi cạnh công tử Khang Kim của Khang tổng…

Diệp Phàm nhiệt tình giới thiệu.

Trong bữa ăn này, hình tượng của Diệp Phàm tăng cao trong mắt cha con Khang gia. Khang Kim từ sự lạnh nhạt lúc đầu mới tiếp xúc với Diệp Phàm, giờ chuyển sang tôn kính. Sự thay đổi này là rất lớn.

Sáng hôm sau, Diệp Phàm tới chào Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Kim Thế giới Hồng Kông, Thái Đông Quyền tiên sinh

Thái Đông Quyền rất nhiệt tình, nhìn Diệp Phàm cười nói:

- Trương ban Diệp làm việc ở Việt Đông có được thuận lợi không? Người dân Việt Đông đều gọi ông là anh hùng, cũng có người gọi ông là Sherlock Holmes của người Hoa

Đó là vì Việt Đông rất gần Hồng Kông nên tin đồn truyền tới cũng nhanh.

Diệp Phàm hơi kinh ngạc, rất nhanh cười nói:

- Không dám nhận, không dám nhận, chỉ là làm được chút việc nhỏ, lại là phận sự, làm sao dám nhận sự tung hô của mọi người như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hai người han huyên hồi lâu, Diệp Phàm cười nói:

- Nhưng bây giờ tôi đã không ở Việt Đông nữa rồi.

- Không ở Việt Đông, vậy Diệp tiên sinh chắc chắn đã thăng chức rồi, thật đáng chúc mừng!

Thái Đông Quyền cười nói.

- Đừng nói tới việc thăng chức, trở về Thuỷ Châu rồi. Giờ phụ trách toàn bộ mảng kinh tế Thuỷ Châu, và khu Kinh tế mới Hồng Liên.

Diệp Phàm nhân cơ hội bắt đầu chủ đề.

- Vậy vẫn là thăng chức. Lần trước tới Thuỷ Châu, nghe Chấn Đào nói lãnh đạo kinh tế Thuỷ Châu là do Phó Bí thư thành phố Thuỷ Châu phụ trách, đường đường chính chính là cán bộ cao cấp.

Thái Đông Quyền làm rất nhiều ngành trên cả nước, đặc biệt là Tề gia ở Nam Phúc, nên rất nhiều ngành nghề của Thái gia đều ở Thuỷ Châu, vì vậy biết nhiều về giới quan chức Thuỷ Châu cùng với quan chức tỉnh Nam Phúc.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.