- Mỗi vị lãnh đạo đều được trang bị những món này sao?
Diệp Phàm hừ nói.
- Phân cấp mà trang bị, Bí thư Cố là hơn sáu chục, Chủ tịch Trương khoảng năm chục, các cán bộ cấp Phó giảm đốc sở khoảng bốn chục, cấp cục trưởng, phó chủ tịch quận khoảng ba chục.
Thư ký Phạm trả lời trôi chảy.
- Tài khoản còn lại bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi, đây dĩ nhiên là vấn đề đáng quan tâm nhất.
- Tôi vừa hỏi mấy đồng chí bên Cục tài chính, nói là còn lại mấy chục ngàn. Hơn nữa, cái này...
Trưởng ban thư ký Phạm có chút chần chừ.
- Còn dông dài cái gì?
- Ngoài ra còn nợ bên công trình hơn 10 triệu chưa thanh toán, chi phí công vụ, tiền mời khách còn nợ hơn một triệu chưa có thanh toán. Mấy ngày trước tôi đi công tác ở Phổ Hải vẫn chưa được thanh toán công tác phí, những trường hợp như thế này còn tương đối nhiều. Tất cả mọi người phải bỏ tiền túi ra trước. Tuy trong lòng ai cũng oán hận nhưng ngoài mặt không dám biểu hiện.
Trưởng ban thư ký Phạm mặt mày nhăn nhó nói.
- Hừ! Các cán bộ bị đè nén cảm xúc như vậy sao mà công tác được? Khó trách Khu Hồng Liên lại ra thế này. Đầu tư Khu Hồng Liên dở sống dở chết, chi thu không hợp lý, cứ lấy tiền chỗ này bù vào chỗ kia.
Giọng điệu Diệp Phàm ngày càng ngưng trọng.
- Cái này, haizz...
Phạm Đông Bằng thở dài một tiếng không nói.
- Năm ngoái tôi về, nghe nói bên Truyền thông Giang Nam đang hợp tác dự án với công ty Hongkong. Lúc ấy không phải nói sẽ xây dựng một tòa lầu lớn. Thế nào, có xây ở Khu Hồng Liên không?
Diệp Phàm hỏi.
- Không, nghe nói có bàn bạc bước đầu, sau đó hình như có chuyện gì xảy ra, ông chủ Hongkong không hài lòng với Chủ tịch thành phố Cố.
Việc này bị thất bại, khu Đông Hồ nhân cơ hội đó lôi kéo người đi mất, nghe nói đang ước định bước đầu, chuẩn bị khởi công một tòa lầu rất lớn.
Nghe nói Mai tổng bên Truyền thông Giang Nam chuẩn bị đầu tư hơn bốn mươi triệu, đáng tiếc! Tuy nhiên, khu Đông Hồ cũng độc quá, khu Đông Hồ bọn họ giàu nứt khố đổ vách, đứng đầu trong các khu. Không ngờ còn nhúng tay vào cướp miếng ăn của chúng ta, chẳng ra thể thống gì nữa.
Phạm Đông Bằng mắng.
- Sáng mai 8h thông báo họp.
Diệp Phàm lỗ mãng nói, rồi cho Phạm Đông Bằng lui ra ngoài.
Diệp Phàm trầm mặc trong chốc lát, lập tức gọi điện cho Mai Phán Nhi, nói:
- Em với bên Hongkong đàm phán ok chưa?
- Cũng kha khá.
Mai Phán Nhi đáp, hỏi lại:
- Quái, sao đột nhiên anh lại quan tâm đến việc này?
- Haha.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Đúng rồi, hình như anh đã về Thủy Châu.
Cuối cùng Mai Phán Nhi đã nghĩ ra.. Biết thằng nhãi này là cáo đi chúc tết gà, tuyệt không có gì tốt đẹp.
- Haizz, hiện nay đang phụ trách Khu Hồng Liên. Xui xẻo! Nhận một đống rối nắm, thằng Cố Nhất Võ ngu ngốc kia làm tan nát hết cả. Phán Nhi, chuyện này em phải giúp anh một chút. Bằng không, anh chẳng ăn tết được đâu.
Diệp Phàm nói.
- Hihihi....
Đầu dây bên kia tiếng cười của Mai Phán Nhi vọng lại như tiếng chuông ngân, lát sau mới dừng lại, nói:
- Liên quan gì đến em?
- Không thể nói như vậy được Mai đại tiểu thư, tốt xấu gì chúng ta cũng đã có mấy lần sương mai tuyết nguyệt đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
- Hứ!
Mai Phán Nhi xấu hổ đỏ mặt, hừ nói,
- Rốt cuộc anh muốn gì?
- Chuyện em hợp tác với Kim Bảo Điệp Hongkong xây tòa nhà tổng bộ, ban đầu không phải định xây ở Khu Hồng Liên sao? Giờ, anh quay về rồi, chính sách sẽ ưu đãi cho em. Hai người chúng ta là quan hệ gì chứ.
Diệp Phàm dùng giọng điệu đáng khinh nói
- Hừ, anh còn không biết xấu hổ. Lô Khắc Lãng hận không rút được da anh, anh còn hy vọng tòa nhà của chúng em xây ở Khu Hồng Liên, không thể nào.
Mai Phán Nhi tức dận, lần trước Diệp Phàm sai Lô Vĩ bắ đám người của Chủ tịch tập đoàn Kim Bảo Điệp Lô Khắc Lãng, Mai Phán Nhi đương nhiên cũng mất mặt.
- Không phải nghe nói bên các em đang đàm phán với bên Đông Hồ sao?
Diệp Phàm nói.
- Cái đó có liên quan gì đến anh, chúng em đàn phán hay không là chuyện của em
Mai Phán Nhi hừ nói.
- Thực sự không có chút hy vọng nào sao?
Diệp Phàm kìm giọng, hỏi.
- Em thì chẳng ý kiến gì, địa điểm của Khu Hồng Liên so ra tốt hơn bên Đông Hồ. Nhưng mà bên Lô Khắc không chịu, chúng em cũng không thể vì Khu Hồng Liên mà làm hỏng vụ làm ăn với Kim Bảo Điệp.
Mai Phán Nhi nói.
- Ý em là chỉ cần anh nói được tên Lô Khắc Lãng kia là em đồng ý xây ở Khu Hồng Liên đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
- Còn có một điều kiện, lúc ấy Lô Khắc Lãng có đến xem qua, thấy trụ sở làm việc Khu Hồng Liên các anh rất tốt. Không phải bên Khu Hồng Liên các anh có hai tòa nhà sao, bán cho chúng em một tòa làm tòa lầu tổng bộ đi. Tòa lầu của các anh nghe nói được Cố Nhất Võ mời kiến trúc sư nổi tiếng thế giới thiết kế, chỉ cần trang trí một chút là có thể làm trụ sở của Công ty truyền thông rồi.
Mai Phán Nhi nói, Diệp Phàm thiếu chút nữa bị nghẹn lại.
- Cái này, sợ hơi khó. Đây là văn phòng Ủy ban nhân dân, sao có thể nói bán là bán. Cố Nhất Võ nói vì tòa nhà này mà gã phải chạy chọt ở Bắc Kinh kiếm nửa số vốn xây dựng. Em nghĩ xem, anh bán nó, cấp trên tha cho anh à? Huống chi, em có nghe ở đâu mà lại đi bán văn phòng Ủy ban nhân dân chưa? Trừ phi gặp vấn đề khó khăn về giải phóng mặt bằng.
Diệp Phàm có chút khó khăn.
- Đó là chuyện của anh, điều kiện của em là như thế. Thứ nhất, các anh bán cho em một tòa nhà. Thứ hai, anh thuyết phục được Lô Khắc Lãng. Chúng em có thể ký hợp đồng với anh, kỳ thực, bên Đông Hồ em đã ký hợp đồng bước đầu, ngay khoản tiền 1 triệu ký quỹ cũng đã thanh toán này. Khoản tiền này phải do Khu Hồng Liên các anh trả mới được, đến lúc đó trừ trực tiếp từ khoản tiền bán tòa lầu.
Mai Phán Nhi thẳng thắn nói.
- Quyết định chưa?
Diệp Phàm nói.
- Quyết định, ai bảo anh lại phụ trách Khu Hồng Liên, bằng không bản cô nương chả có hứng thú giúp ai cả.
Mai Phán Nhi sẵng giọng.
- Tòa lầu kia các em mua bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Lúc đó nghe nói xây dựng hết 15 triệu, cả đất nữa, phải tìm người đén định giá. Đây là chuyện nhỏ, khó nhất là phải tìm cách khắc phục Lô Khắc Lãng kìa. Hơn nữa, không thể làm ảnh hưởng lợi ích Truyền thông Giang Nam chúng em. Ngoài ra, chuyện này em khó ra mặt. Dù sao em cũng chỉ là phụ trách quản lý truyền thông Giang Nam, tổng công ty là của Mai gia, không phải của cá nhân em đúng không nào?
Mai Phán Nhi nói.
- Cái này anh hiểu, hại ai cũng không được hại em đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
Sau khi gác máy, Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, lập tức gọi cho Trương Cường, bảo gã cho ngươi ở Hongkong điều tra tập đoàn Kim Bảo Điệp và Lô Khắc Lãng, chỉ cần có khe hở là có thể nắm được tên Lô Khắc Lãng, Diệp Phàm tin là vậy.
7h50 sáng hôm sau, Diệp Phàm bước vào phòng họp thấy các đồng chí đều đã tới.
Liếc mắt nhìn một vòng, thấy Vệ Sơ Tịnh tuy nói ngoài ba mươi vẫn thướt tha. Diệp Phàm đảo mắt qua người cô, dường như cô cũng cảm giác được. Tuy nhiên, không lên tiếng, mắt cũng không liếc nhìn.
- Họp đi!
Diệp Phàm gật đầu nói.
Đừng thấy Khu Hồng Liên chỉ là đơn vị cấp Phó giám đốc sở. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng cũng có đủ ngũ tạng. Bộ máy đảng ủy cũng có 13 thành viên.
Ngoại trừ Diệp Phàm là cấp giám đốc sở, phó bí thư Thủy Châu, còn có Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên, Quận ủy phó Tào Thắng, Quân Tần Nghĩa, Vệ Sơ Tịnh đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở.
Tiếp theo là Phó chủ tịch thường trực quận Vương Đại Trung, Bí thư địa ủy quận Mã Cảng đồng chí Thái Đình và tám đồng chí khác đều là cán bộ cấp Cục trưởng.
Đầu tiên là Trưởng ban thư ký Phạm Đông Bằng báo cáo sơ bộ về Khu Hồng Liên.
Sau đó, Diệp Phàm lên tiếng nói:
- Các đồng chí, hiện nay chúng ta đang nợ bên công trinhg 10 triệu. Ngoài ra còn các khoản chi phí khác nợ hơn 1 triệu. Các khoản thu chỉ được hơn trăm ngàn. Dù sao cũng sắp tết, khoản tiền khất nợ bên công trình không thể kéo dài được nữa. Các công nhân cũng phải về quê ăn tết, họ còn khó khăn hơn cả chúng ta. Tôi hy vọng mọi người có thể hợp sức, giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.
Sau khi nói xong, Diệp Phàm liếc mắt nhìn Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên một cái.
Trương Lăng Nguyên nhìn Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp nói đúng, mọi người ai cũng biết rõ. Các đồng chí ngồi đây cũng có vài xung đột với Bí thư Cổ. Nhưng, dù sao cũng phải cùng nhau giải quyết vấn đề trước mắt. Đồng chí Thái Đình nói trước đi.
Khu kinh tế mới Hồng Liên kỳ thật là từ khu Thiên Đông, quận Hoành Đô và quận Mã Cảng hợp thành.
Nghe Trương Lăng Nguyên nói, trong lòng Diệp Phàm sớm đã hiểu. Chắc hẳn Cố Nhất Võ với Trương Lăng Nguyên không hợp. Lúc nãy Trương Lăng Nguyên lờ mờ phê phán sự sắp xếp của Cố Nhất Võ không hợp lý nên mới tạo ra khoản nợ hiện nay.
- Lúc xây dựng hai tòa nhà tôi có đưa đề xuất nhưng bị phản đối, Khu Hồng Liên mới thành lập, vạn sự khởi đầu nan. Lúc này càng phải tăng thu giảm chi, đem tiền dùng vào xây dựng đường. Không ngờ các lãnh đạo lại nói phải có bộ mặt bề thế, kết quả thì sao? Nợ đầy đầu. Tôi nói từ đầu rồi, khoản nợ này có chia ra Mã Cảng chúng tôi cũng không gánh vác.
Ngôn từ của đồng chí Thái Đình tương đối sắc bén.
- Quận Mã Cảng các người có cảng thiên nhiên, mỗi năm thu vào không ít. Các người không gánh chẳng lẽ Hoành Đô chúng tôi gánh?
Lúc này Đinh Mạo Thiên quận Hoành Đô nói. Vừa nói xong, Diệp Phàm đã nhìn thấy manh mối, chắc hẳn là hai ông anh này cũng không hợp nhau rồi.
Kỳ thực, cái này cũng là chuyện bình thường. Đã là ba quận của Khu Hồng Liên, đương nhiên có cạnh tranh. Hai ông anh này vừa là đồng sự, cũng là đối thủ, nói chuyện toàn mùi thuốc súng cũng là bình thường.