- Không có, muốn nghe một chút. Y có người thân tên là Tằng Chí Cương, người này…
Diệp Phàm dựa vào câu nói của Kiều Viên Viên nói.
- Vâng, để em nhờ người điều tra.
Kiều Viên Viên nói xong chuyển ngay sang chuyện khác:
- Mấy ngày nay nghe nói anh ở Việt Đông không thành thật phải không?
- Sao lại nói thế, anh an phận thủ thường, ngóng trông Kiều Viên Viên của anh trở về. Một ngày không gặp như ba năm.
Miệng Diệp Phàm ngọt hơn mật.
- Nói dối! Đừng tưởng là em không biết. Chủ tịch Tập đoàn Bàn Đế Đổng Oanh Oanh nghe nói còn rất trẻ, xinh đẹp như hoa ngọc lan, trên đời này còn có mèo chê mỡ sao?
Kiều Viên Viên nói ra những lời này, trong lòng Diệp Phàm xấu hổ, thầm nghĩ, có phải chuyện mình đi mua sắm với Đổng Oanh Oanh bị cô biết được.
Tuy nhiên, nói như thế nào cũng không thể lộ một tia yếu thế trước mặt phụ nữ. Người phụ nữ, chỉ cần không bắt được trên giường thì chết cũng không khai. Không thể bị lời ngon tiếng ngọt của các cô hấp dẫn, cái gì mà anh nói ra em sẽ không làm gì… Chuyện này thì không có người phụ nữ nào khác.
Diệp Phàm cố gắng chậm lại, vẻ như vô tình nói:
- Việc này em cũng biết? Ai lại nói láo thế?
- Anh đừng nghĩ em không biết, đừng cho là em ở Bắc Kinh xa vạn dặm thì không biết những gì anh làm, hừ.
Kiều Viên Viên nói.
- Thật sự là oan mà. Chỉ là kết giao bình thường thôi. Vì trước kia phá thảm án nhà họ Đổng có xuất tiền, mà anh trai của tổng giám đốc Đổng làm thư ký cho Phó Chủ tịch tỉnh Lâm Phong, nói anh là cán bộ đi lên từ Ngư Đồng, nhất định phải đến góp vui. Đây cũng là nể mặt, người ta đã từng giúp anh, ăn quả nhớ kẻ trồng cây thôi.
Diệp Phàm nói, ngừng một chút còn nói thêm:
- Viên Viên, anh làm việc ở Ban tổ chức cán bộ, tiếp xúc rất nhiều người, đừng suốt ngày nghi ngờ như thế.
- Em biết anh là lãnh đạo, bận. Mỗi ngày đều có cán bộ cấp dưới đến nịnh bợ. Thôi vậy, vậy này em không hỏi nữa. Tuy nhiên, anh nên làm em yên tâm mới được.
Kiều Viên Viên thông cảm. Trầm ngâm một lúc mới nói:
- Nói cho anh tin tức tốt, Trương Vệ Thanh có khả năng thăng chức lên Phó Chủ nhiệm.
- Phó Chủ nhiệm, Phó Chủ nhiệm chỗ nào?
Diệp Phàm thực sự không hiểu được, lần trước nghe Lâm Phong nói là Trương Vệ Thành có khả năng trao quyền cho cấp dưới đến một tỉnh đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch tỉnh.
- Văn phòng Trung ương còn chỗ nào?
Kiều Viên Viên tức giận nói.
- Thế anh phải chúc mừng anh Trương rồi, việc này chắc chắn mấy phần? Anh Trương có biết không?
Diệp Phàm cũng có chút vội vàng nếu Trương Vệ Thành có thể lên chức Phó Chủ nhiệm văn phòng Trung ương, thì vô hình trung mở ra đường dây liên kết giữa mình và các lãnh đạo Trung ương. Làm Phó Chủ nhiệm Văn phòng Trung ương, là cấp bậc phó đất nước. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
- Tám phần, mấy tháng nữa là có thể có quyết định. Em pha trà cho ba nghe ba nói chuyện điện thoại. Ba em nói thì chắc chắn đến tám phần.
Kiều Viên Viên có vẻ hơi đắc ý nói.
- Có nghe tin tức gì về việc điều chỉnh cán bộ tỉnh Nam Phúc không?
Diệp Phàm muốn hỏi đến tỉnh Nam Phúc.
- Không nghe nói, ba em ở nhà sẽ không nó chuyện này. Nếu phải nói những việc quan trọng cũng nói trong phòng làm việc. Cho dù là em cũng không nghe được tin tức gì.
Kiều Viên Viên nói.
Ba ngày sau, Kiều Viên Viên có tin tức. Nói là Tằng Thiên Tín quan hệ với Phó Trưởng ban Ninh Chí Hòa không tồi, xem ra là người của nhà họ Phí.
Diệp Phàm suy nghĩ, nếu Quản Nhất Minh muốn đẩy Mã Tân Phong, mà nguyên tổng giám đốc nhà máy thuốc lá Hải Châu lại vừa ý Mã Tân Phong thì Mã Tân Phong chiếm lợi thế. Mà Tằng Chí Cương là tổng giám đốc tập đoàn Vân Tháp, muốn chặn ngang cũng khó khăn.
Mấu chốt ở chỗ Quản Nhất Minh cũng không thể sợ người đằng sau lưng Tằng Chí Cương là Tằng Thiên Tín. Muốn cho Quản Nhất Minh sợ thì xem ra phải người đứng sau Tằng Thiên Tín là Ninh Chí Hòa lên tiếng mới có thể ngăn chặn được Quản Nhất Minh.
Tuy nhiên, trong đầu Diệp Phàm có tính toán, người lão Quản ủng hộ, mình sẽ không để y lên trên. Người này vẫn đối địch với mình, khiến y có thể làm được không phải là tự tìm phiến phức cho mình sao.
Huống chi bên kia Tằng Chí Cương được Tằng Thiên Tín ủng hộ, mà người đứng sau của Tằng Thiên Tín là người nhà họ Phí Ninh Chí Hòa. Giúp đối thủ, chi bằng tự giúp mình.
Vì thế cho gọi các trưởng phòng quản lý cán bộ chung quanh lại hỏi:
- Trưởng phòng Khương, sao tổng giám đốc nhà máy thuốc lá Hải Châu lại chưa có quyết định, các anh đã kiểm tra qua chưa?
Khương Thủy Quân mới đến bốn mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, chân mày có một nốt ruồi đen. Nếu là con gái có thể gọi là nốt ruồi duyên, còn ở đàn ông thì…
- Đã kiểm tra qua, tuy nhiên, đồng thời kiểm tra có hai đồng chí. Một vị chính là nguyên Phó tổng giám đốc nhà máy thuốc lá Hải Châu Mã Tân Phong. Người này vốn là phụ trách kinh doanh của nhà máy, đối với nghiệp vụ và việc quản lý đều vô cùng quen thuộc. Người thứ hai chính là tổng giám đốc tập đoàn Vân Tháp, Tằng Chí Cương. Tập đoàn Vân Tháp tuy nói hiện tại hiệu quả không tốt nhưng trước kia vốn cục diện rối ren, Tằng Chí Cương thay đổi, kết quả là thay đổi.
Hơn nữa hai vị đồng chí được lựa chọn từ hơn mười người sơ tuyển ra, đều phù hợp với điều kiện
Khương Thủy Quân ngồi đứng đắn đối diện Diệp Phàm, không kiêu ngạo không xu nịnh. Đó là tư thế không cũng kính, hoàn toàn là giải quyết việc chung.
Diệp Phàm nhìn có chút khó chịu, biết người này chắc chắn vốn là người thân thiết của Tống Lệ Thu, mới không cần kiềm nén trước Trưởng ban mới như mình. Vì thế hừ nói:
- Nếu đều đã kiểm tra qua, thì tại sao không báo cáo hai người này lên, từ đó các lãnh đạo quyết định.
- Báo cáo. Trưởng ban Phượng Quốc Hưng nói chuyện này người quản lý phòng cán bộ xung quanh Trưởng ban Tống Lệ Thu tự mình quyết định. Không thể chuyện gì cũng trông cậy vào các lãnh đạo cấp trên.
Khương Thủy Quân nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
- Vậy anh phải đi tìm Trưởng ban Tống, giải quyết xong việc này, đã gần một năm. Ban tổ chức cán bộ chúng ta làm việc hiệu suất thấp như vậy sao?
Diệp Phàm lạnh giọng nói. Khương Thủy Quân nói đến Tống Lệ Thu cũng không nói gì. Hiển nhiên là không coi mình ra gì.
Rõ ràng không thừa nhận mình là thủ trưởng. Nên hắn cũng không cần khách khí với y.
- Tìm Trưởng ban Tống, Trưởng ban Tống hiện đã được phân công quản lý Phòng Cán bộ 1.
Khương Thủy Quân nói.
- Anh vừa nói là do Trưởng ban Tống phụ trách đó thôi.
Diệp Phàm nhìn y một cái hừ nói.
- Là tôi nói bậy. Hiện tại anh được phân công quản lý cán bộ chung quanh, việc này hiện do anh quản lý, cho nên tôi không thể tìm Trưởng ban Tống.
Mặt Khương Thủy Quân lập tức đỏ như cà chua chín, không lâu sau biến thành cà nướng.
Biết Diệp Phàm kiểm tra mình, y lập tức nghĩ đến hai trưởng phòng cũ của Phòng Cán bộ 1 Thái Hoa và Đặng Vân hiện đang chịu khổ ở địa khu Cổ Đình. Hai người đó chính là bị vị Trưởng ban trẻ tuổi này chuyển đến đó. Y trong lòng tính toán một chút, thái độ liền cung kính hẳn lên.
- Anh đi đi, việc này tôi sẽ tìm Trưởng ban Phượng bàn bạc một chút.
Diệp Phàm khoát tay hừ nói. Gõ người này cũng không sai gì, cầm tập tài liệu đến văn phòng Phượng Quốc Hưng.
- Trưởng ban Phượng, hai chức vụ này đều là chức vụ cấp Phó giám đốc sở. Theo lý thuyết là phải trải qua các bộ và ủy ban trung ương thảo luận mới được.
Hôm nay tôi đưa tài liệu lên đây, anh xem hôm nào thì nói với Trưởng ban một tiếng để ra quyết định về việc này.
- Không phải là vấn đề hai Chủ tịch doanh nghiệp nhà nước, Trưởng ban nói, doanh nghiệp nhà nước tuy nói về cấp bậc hành chính thì thế, trên thực tế tôi với anh đều biết rằng, vẫn có cái khác. Cho nên, về việc nhà máy thuốc lá Hải Châu và tập đoàn Phong Mậu, Ban đã quyết định để người phân công phụ trách cán bộ chung quanh trực tiếp quyết định. Đến lúc đó quyết định như thế nào báo lên là được. Anh được phân công quản lý cán bộ chung quanh, chính là anh. Ha ha. Ban tin tưởng các anh có thể xử lý tốt việc này.
Phượng Quốc Hưng giơ tay, nhìn Diệp Phàm ra vẻ trông cậy.
- Việc này thật sự là Trưởng ban giao?
Diệp Phàm hỏi đương nhiên là có ý.
Đương nhiên, nếu không như vậy, anh đem tài liệu đến chỗ Trưởng ban, y ký phê chuẩn chính thức. Việc này nói phải có bằng chứng có phải không? Hơn nữa, anh lại vừa mới qua tay, vẫn xử lý theo trình tự là được.
Phượng Quốc Hưng nói, cầm bút phê đề cử đồng chí Diệp Phàm lãnh đạo phòng cán bộ chung quanh toàn quyền phụ trách việc chức vụ Chủ tịch của nhà máy thuốc lá Hải Châu và tập đoàn Phong Mậu.
- Tôi đi đây.
Diệp Phàm nhìn Phượng Quốc Hưng một cái, thản nhiên cười cầm tài liệu đi tìm Cổ Hoài. Cảm giác được ánh mắt Phượng Quốc Hưng có chút phức tạp, không đoán ra suy nghĩ của lão này. Đơn giản là muốn nhìn mình bị chê cười.
- Việc này không phải đã nói đồng chí phân công quản lý cán bộ chung quanh phụ trách sao? Cậu đến làm gì?
Cổ Hoài hiển nhiên có chút ngại Diệp Phàm làm ầm ĩ.
- Tôi vừa tiếp nhận cán bộ chung quanh, việc này tôi không hiểu. Cho nên, còn muốn Trưởng ban ký tên cho ý kiến.
Diệp Phàm thản nhiên nói, đương nhiên phải lấy chứng cứ mạnh mẽ mới được.
Nói suông không làm gì đến lúc đó Cổ Hoài không nhận, thì mình bị y nướng. Chuyện sát hạch sinh viên lần trước mắc mưu một lần, lần này tuyệt đối không thể để Cổ Hoài lại nắm được nhược điểm.
- Lấy lại đây.
Cổ Hoài nhíu nhíu màu, cầm lấy bút ký tên phê dưới Phượng Quốc Hưng là đồng ý với ý kiến đề cử của đồng chí Phượng Quốc Hưng.
Người này cũng khá lạ, y lập tức quyết định biến thành quyết định của Phượng Quốc Hưng. Y chỉ đứng một bên giúp.
Làm lãnh đạo chính là như thế, phải chịu trách nhiệm hoặc đắc tội với ai là chuyện hết sức lẩn tránh, có vẻ như mình không phải là lãnh đạo, chỉ giống như trợ thủ. Mà nếu có lợi thì sẽ can tâm gương mẫu, dũng cảm đi trước không chối từ gian khổ.
Trở lại văn phòng Diệp Phàm suy nghĩ một hồi, vốn định gọi điện thoại cho Phí Nhất Độ, sau nghĩ lại một chút lại không gọi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm tôt chức họp bộ máy Phòng quản lý cán bộ Chung quanh, thảo luận vấn đề chức vụ tổng giám đốc nhà máy thuốc lá Hải Châu và tập đoàn Phong Mậu. Việc này đương nhiên có ý đồ của riêng mình. Mà mặt ngoài lại vừa muốn lấy phương thức ý kiến tập thể báo cáo.