- Lão thái gia nói là kẻ tám lạng người nửa cân tuy nhiên sau vài trăm chiêu, cuối cùng ông ta thua. Nhưng, Kim Nhuệ Thiên kém lão thái gia gần 30 tuổi, ước chừng năm nay không đến 70.
Đối với cao thủ mà nói, 70 tuổi tuy rằng cơ thể và sức khỏe kém thời hoàng kim rất nhiều, nhưng bọn họ xuất quyền xuất cước so với tuổi trẻ lại càng thuần thục hơn.
Góc độ công kích càng xảo quyệt, xuống tay càng độc ác, sự thuần thục trong kỹ thuật tấn công có thể bù đắp sự lão hóa tự nhiên của cơ thể và sức khỏe.
Cho nên nếu quả thật đúng như lời của lão thái gia nói thì vị Kim Duệ Thiên kia đúng là lão gia của Đông tháp Kim gia. Việc này quả là có chút phiền phức
Lão thái gia nói rồi, ông ấy hiện bán thân bất toại, không thể giúp được gì. Nếu như có bác cả Thanh Thiên ở đây, có lẽ còn có cách
- Bùi gia chắc chắn có cao thủ chống lại cao thủ của Kim gia.
Tuy nhiên muốn thuyết phục Bùi gia chắc chắn phải có được thứ khiến họ động lòng mới được. Nhưng mà chúng ta lấy gì để ra tay?
Cho nên con đường nhà họ Bùi tạm thời không cần suy nghĩ tới. Hơn nữa xem ra muốn thuyết phục họ cũng cần có thời gian
Bệnh của Trương Cầm không thể kéo dài mãi, cho nên tôi quyết đinh ngày mai chúng ta nên đến thẳng nhà họ Kim để thăm hỏi. Nếu thực sự nhà họ Kim có cao nhân kia đứng đầu, thì chứng tỏ vận khí của chúng ta để đến cực điểm rồi.
Đành đến đâu hay đến đó thôi, nếu như không có cao nhân tọa trận, hoặc cao nhân đó đã chết rồi hay gì đó,chúng ta sẽ trực tiếp ra tay thu phục nhà họ Kim
- Đúng, sư phụ nói rất đúng, sợ cái gì chúng ta cứ đánh thẳng đến nhà họ Kim, dám đến Trung Quốc của chúng ta giương oai, thật quá kiêu ngạo rồi. Không cho chúng biết chút lợi hại, chúng sẽ coi thường người Trung Quốc chúng ta.
Mai Thiên Kiệt lập tức nhao nhao lên, trợ uy cho Diệp Phàm
- Được, đại ca nói thế nào thì làm như thế đi.
Tề Thiên và Phí Nhất Độ đều gật đầu, còn Lý cường hoàn toàn giống như một vệ sĩ yên lặng đứng phía sau Diệp Phàm, Trần Khiếu Thiên là cao thủ giấu mặt của Diệp Phàm, bình thường không lộ diện trước mặt người khác
Buổi sáng ngày hôm sau, Mai Phán Nhi tự mang theo một đám người tin cẩn đi, còn Diệp Phàm cũng một mình đi thẳng đến Đông Tháp Sơn nhà họ Kim
Đông Tháp sơn không phải là một ngọn núi cao mà là một khúc cong lớn thoai thoải. Trên vị trí cao nhất có xây dựng một tháp ngọc, và toàn tháp này lại hướng về phía Đông, cho nên, nó được gọi là Đông Tháp sơn.
Nơi đây cảnh sắc thật mê đắm lòng người, ngút ngàn những đóa mai.Tuy nói là tết âm lịch, nhưng những đóa hoa mai ngạo nghễ nở rộ đã khoác một tấm áo hồng lên mùa đông hiu quạnh.
Phí Nhất Độ và Lý Cường vẻ mặt cực kì nghiêm túc, Tề Thiên và Mai Thiên Kiệt ngược lại mặt mày lại tỏ vẻ hớn hở. Hai người này khi nào cũng sợ thiên hạ chưa đủ loạn,chỗ này động tí chỗ kia sờ tí khắp cả vườn mai, giống hệt hai đứa trẻ bướng bình
Mai Diệc Thu lạnh lùng liếc mắt Tề Thiên, hừ nói:
- Này này chú ý hình tượng một chút đi chứ. Cũng hai mấy tuổi đầu rồi cơ mà, sao cứ như con nít thế.
Mai Thiên Kiệt vừa nghe, vội vàng dừng tay không dám lắc cây mai nữa. Nhưng Tề Thiên ngược lại vẫn tỏ kiêu ngạo, chẳng những lắc lắc cây mai mà còn lấy chân đá một cước, răng rắc một tiếng, một gốc cây mai nhỏ đã bị đá gãy. Hắn nhìn chằm chằm Mai Diệc Thu ý là tôi ðá rồi ðấy, sao nào.
Hõn nữa còn tiện tay nhặt một đóa hoa mai, cắn cắn cánh hoa, cười nói:
- Hoa mai này đã hái xuống rồi sao vẫn chưa nếm được chứ, hình như vẫn còn có vị chua thì phải.
Tên này hiển nhiên là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Mai Diệc Thu mang họ Mai. Sao thể nhịn sự ngông cuồng của thằng nhãi này được, hừ nói:
- Khốn kiếp, anh thử ngắt hái tiếp tôi xem?
- Hái rồi lại cắn, hoa mai đâu phải là người phụ nữ dữ dằn?
Tề Thiên vừa nói vừa vuốt một cánh hoa mai, muốn biểu diễn lại cảnh cắn hoa. Cảm giác trước mắt nhoáng lên bóng chân, thình thịch một tiếng, hai người đều lùi lại ba bước..
- Đến đây, Xú bà!
Tề Thiên kêu lên, vừa giãn ra, bay lên khoảng hai mét đá về phía Mai Diệc Thu
- Vả vào miệng!
Mai Diệc Thu vô cùng căm tức, thằng nhãi này không ngờ dám vô lễ với mình như vậy
Hai người đánh tới đánh lui mấy quyền, bỗng vang lên một âm thanh lớn
- Không biết nơi đây là vườn nhà họ Kim sao, cút đi!
- Chính Chủ ra rồi
Diệc phàm thì thầm, liếc mắt nhìn Phí Bát Độ, Tề Thiên và Mai diệc Thu cũng ngừng tay. Vừa rồi Diệp Phàm không ngăn họ lại là muốn làm cho người nhà họ Kim xuất hiện
Diệp Phàm nhìn Tề Thiên, thằng nhãi này chân mày dựng lên, chửi bằng mấy câu tiếng Hàn thô tục mới học:
- Mẹ nó, dám quản việc của ông đây à?
- Đánh cho nó tàn phế rồi quăng đi!
Giọng nói lạnh lùng bằng tiếng Hàn quốc vang tới, cùng với đó, một người thân hình cao lớn ra tiếp chiêu Tề Thiên
- Tới đi thứ tạp chủng!
Tề Thiên dùng tiếng hoa mắng môt vài câu, hung hăng đá một cước lên trời. Rắc một tiếng, cthân ảnh bị hung hăng đã xuống cây mai, lập tức đè gãy cây mai thân to bằng miệng chén nhỏ.
- Chỉ vậy thôi à!
Tề Thiên ra hiệu chữ b, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào tên đó. Bởi vì nhưng câu tiếng Hàn khác Tề Thiên không biết nên đành phải dùng ký hiệu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Hừ!
Lại là âm thanh đó, từ rừng cây xuất hiện ba bóng người một đỡ kẻ đang nằm trên đất, hai đánh về phía Tề Thiên
Tuy nhiên chỉ cần vài bước Tề Thiên đã có thể hóa giải được bởi vì Tề Thiên hiện đã luyện tới tầng nhị bậc Tứ đẳng. Tên trông coi vườn mai này thân thủ nhiều nhất cũng chỉ nhị đẳng, sao xứng là đối thủ của Tề thiên.Thằng nhãi này thực sự sung sướng, vui vẻ đánh đấm.
- Các hạ đến đây đúng không?
Một thân hình gầy gò từ trong rừng mai bước ra, đây là một người trung niên, nhìn rất thấp bé.
Mai Diệc Thu tiến lên một bước nói bằng tiếng Hàn:
- Chúng tôi từ Trung Quốc tới, muốn gặp Kim Tử Hoàn?
- Muốn gặp Kim thiếu gia không khó, qua cửa ta rồi hãy nói,
Người đàn ông gầy đó tức giận, bay về phía Tề Thiên tiếp chiêu
- Cửa cái rắm, có gì khó qua chứ!
Tề Thiên ở Thủy Châu được coi là "Thiết Chân", công lực ở chân quả thực không tệ.
Thình thịch thình thịch
Một cước quét qua, gã gầy gò bắn thân mình lên, nào biết Tề Thiên đổi chân rất mau, nhấc chân lên nhắm đúng phần eo của gã gầy gò. Gã lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã nhào xuống đất. Đợi đến khi gã quay người lại, nét mặt đã vô cùng hoảng sợ.
- Đã đủ tư cách chưa?
Mai Diệc Thu nói lớn
- Để tôi hỏi thử.
Gã gầy nói, goi điện thoại, không lâu sau, hừ lạnh nói:
- Kim thiếu gia có lời mời!
Căn phòng của Kim gia rất bình thường, chỉ có điều tạo hình rât cá tính, nhìn qua trông giống như con sói. Vốn tưởng là gia tộc lâu đời, phòng ốc sẽ có nhiều đồ cổ. Ai ngờ chẳng thấy một ngôi nhà cổ đâu, chỉ thấy một tòa lầu hiện đại. Hơn nữa, còn có những 10 tầng, chắc hẳn là không ít người ở.
Bên ngoài sân cỏ còn có hơn mười chiếc xe sang trọng, xem ra, người nhà họ Kim quả rất chú trọng hưởng thụ, cũng rất thích khoe khoang.
Đến gần cổng của tòa lầu, thấy có hai hàng người toàn thân mặc âu phục đen. Mặc dù là đang trong mùa đông, nhưng cơ ngực vẫn phập phồng sau bộ tây phục, nếu như mỗi đồng chí cầm thêm một cây búa, thì quả rất giống bang Đầu Búa của Hongkong
- Đại ca, xem ra Kim Hoàn Tử muốn kết tình với anh rồi đó!
Tề Thiên cười gượng một tiếng, dù sao người Hàn cũng không hiểu được tiếng Hoa, trêu chọc vài tiếng thì có sao
- Người nhà họ Kim là bang phái đứng đầu ở Hàn Quốc, gọi là Kim gia bang cũng không quá mà!
Phí Nhất Độ mỉm cười nói
Tuy nhiên Tề Thiên đang đi đầu tiên định bước vào cửa thì bị một tên thanh niên hùm beo chặm lại.
- Đó là quy tắc của nhà họ Kim ta muốn vào Lang Vương lầu cần soát người trước. Tôi tên là Kim Đức Minh, trưởng ban bảo vệ nhà họ Kim
Vừa lúc đó một người tầm trung niên khuôn mặt lạnh lùng bất phàm đi ra, tuy nói tiếng phổ thông, nhìn kỹ lại, hẳn là Hoa kiều hoặc hậu thế của Hoa kiều
- Đại Hàn cái gì, Hàn cái rắm! Ông, hình như là người Trung Quốc đúng không, sao lại mạo nhận là người nhà họ Kim
Tề Thiên lạnh lùng nói, tên nhãi này trước mặt một đồng bào có biểu hiện như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Ông ta mà cũng được gọi là người à, chỉ là một con chó thôi hơn nữa lại là một con chó canh cổng!
Mai Diệc Thu vẻ mặt gay gắt nói, hừ giọng nói. Giúp đỡ Tề Thiên, nhưng ngược lại Tề Thiên lại cám thấy hình như mặt trời đang mọc ở hướng Tây, Mai đại tiểu thư không ngờ lại giúp đỡ mình, lòng có chút cảm kích, song ai ngờ Mai Diệc Thu chẳng thèm để ý đến sự cảm kích của anh ta.
- Các hạ từ Trung Quốc tới, dùng võ mồm hẳn có ích gì sap? Trung Quốc có lễ nghi lắm cơ mà, sao lại có một lũ chó mèo không biết lễ nghi ở đây?
Kim Đức Minh vẻ mặt u ám nói. Tuy nhiên ngay sau đó miệng cảm giác đột nhiên nóng lên dữ dội
Bên cạnh một gã vệ sĩ trẻ khuôn mặt kinh ngạc đột nhiên nói:
- Trưởng ban Kim, môi của ông chảy máu kìa.
Kim Đức Minh đưa tay lên sờ, quả nhiên có máu, lúc này cảm thấy môi vô cùng đau đớn, nhìn xung quanh không có gì khác thường. Lúc này gã mắt đỏ sọng lên quát lớn:
- Kẻ nào làm chuyện này
Hắn vừa nói xong môi dường như càng đau đớn, lần này càng nghiêm trọng hơn, một chiếc răng cũng bị rơi ra từ trong miệng.
Cái này, dĩ nhiên là Diệp Phàm là chuyện tốt của. Thằng nhãi này nhét vào túi vài hạt đậu tương, dùng lực nội công lại thêm thủ pháp Phi đao, thật là thần không biết quỷ không hay khiến cho Kim Đức Minh thành mõm heo.
- Lên, đánh cho đám này tàn phế…
Kim Đức Minh trong lòng hiểu rõ, chắc chắn là một trong số đám cao thủ của Diệp Phàm làm.
Người này liếc quanh một cái, không ngờ lại nhắm đúng Trương Đạo Lâm đại sư. Bởi vì Trương đại sư này phong độ đích thực có chút phi phàm. Còn Diệp Phàm, dù nói tương đối từng trải, nhưng vẫn non hơn một chút.
- Chậm đã!
Đột nhiên một âm thanh vang lên
- Kim thiếu gia, tôi bị những kẻ này đánh lén
Kim Đức Minh cúi người khuôn mặt đầy phẫn nộ nói
Âm thanh phát ra cũng là tiếng Hoa, cùng với giọng nói đó là môt thanh niên từng trải diện mạo anh tuấn đẹp trai, đoán chừng gần 30 tuổi. Diệp Phàm vừa nhìn thấy đã biết đó là Kim đại thiếu gia Kim Tự Hoàn
- Là ông!
Lúc Kim Tự Hoàn nhìn Trương Đaọ Lâm đại sư, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, chợt sắc mặt trở nên nghiêm khác nói
- Lần trước tôi đã bỏ qua cho ông, lần này dám tới, các người coi Đông Kim Tháp Đại Hàn dân quốc của chúng ta là cái gì?