- Việc này, đương nhiên không thể để cho quá nhiều người biết. Lúc ấy trộm mộ đều là người trong giang hồ, những người đó rất bí mật, chúng ta đã phải chi khoản tiền rất lớn.
Ngay cả tôi cũng không rõ bọn hắn rốt cuộc là đám người nào. Làm xong sau đó toàn bộ biến mất, anh bây giờ bảo tôi đi tìm cũng không tìm được.
Tuy nhiên, người đi liên hệ việc này lúc ấy là một gã tên là Phong Tử. Người này nghe nói ở Thủy Châu có thể dễ dàng đào địa đạo dưới mặt đất
Nghề của hắn chính là đi đào đồ cổ dưới đất. Điện thoại liên hệ trước kia toàn bộ đều đã đổi, bây giờ chính tôi cũng không liên lạc được với hắn.
Lâm Thiên nói ra.
- Lão Thiết, việc này rất nghiêm trọng, chúng ta nên bắt đầu làm từ chỗ này, đi tìm vị lãnh đạo nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Theo lý thuyết cần phải tìm bộ trưởng, chỉ là quan hệ của bộ trưởng và Lâm Thiên Dân hơi mập mờ. Cho nên việc này tôi không dám xác định. Cửa ải bộ trưởng này nhất định là không thể thực hiện được. Chỉ cần hắn để lộ một chút, Lâm Thiên Dân rất có thể lập tức biến mất, chúng ta lại toi công.
Thiết chiếm hùng vẻ mặt nghiêm túc, nói ra.
- Bất kể như thế nào, trước tiên dùng thủ đoạn bình thường đem Lâm Thiên chuyển đến chỗ nào đó công tác, không thể để cho Lâm Thiên Dân nghi ngờ.
Hạ Biển Vĩ nói ra.
- Việc này cứ gọi Bí thư Thiết ra mặt, dùng ủy ban kỷ luật tỉnh yêu cầu kiểm tra với một vài cán bộ nào đó làm cái cớ. Đem Lâm Thiên đi phối hợp tra án. Trong lúc tra án không thể liên hệ với ai, điện thoại tắt máy, những này đều là việc bình thường phải không? Chắc hẳn Lâm Thiên Dân sẽ không để ý.
Diệp Phàm nói ra.
- Ừ, tôi lập tức liên hệ với anh tôi.
Thiết Chiêm Hùng làm động tác gọi điện thoại.
Thiết Thác sau khi nghe cũng cảm giác tình hình quá nghiêm trọng, rõ ràng liên quan đến đến bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Mã Quốc Chính và thứ trưởng bộ công an có tiếng nói tương đối lớn là Lâm Thiên Dân
Chuyện lớn như vậy mặc dù làm cho vài vị ở Trung ương phản ứng, e là người khác cũng băn khoăn rất nhiều, dù sao, đây là đấu với Quách gia ở thủ đô, liên lụy các mặt nhiều lắm. Mã Quốc Chính ngoại trừ Quách Phác Dương ngoài ra chắc chắn còn có ông chủ đứng sau ở thủ đô.
Mà Lâm Thiên Dân làm một thứ trưởng có trọng lượng, khẳng định cũng có hậu trường. Nhiều hậu trường như vậy gom góp một khối, chính là một luồng sức mạnh đáng sợ. Ai cũng được tha thứ, cho dù là bắt được Lâm Thiên Dân, đoán chừng cũng sẽ bị nhiều thế lực ghi hận.
- Trước tiên truy tìm 'Phong Tử', bắt lấy bọn trộm mộ, đã có chứng cớ rồi thì tùy thời ra tay.
Diệp Phàm đề nghị.
Hạ Hải Vĩ đi suốt đêm về Thủy Châu, có điều, cân nhắc đến yêu cầu giữ bí mật, ngay cả ủy ban kỷ luật tỉnh cũng không dám bảo đảm an toàn.
Có lẽ, đã có nhân thủ của Mã Quốc Chính cài cắm bên trong. Một khi để lộ tin tức sẽ có thể gây nên ảnh hưởng cực lớn. Cho nên, Diệp Phàm trực tiếp từ Báo Săn, tên là Trương Cường mượn một tiểu đội tới phối hợp với Hạ Hải Vĩ để điều tra.
Lúc này phó sư trưởng Mã Thượng Chí không phản đối, đoán chừng là sau lần bị Trấn Đông Hải cảnh cáo cũng đã biết điều. Biết rõ Trương Cường chính là trợ thủ của Diệp Phàm, có hành động gì đoán chừng đều là do Diệp Phàm sai khiến.
Thật ra không phải, Diệp Phàm không biết, Mã Thượng Chí đang thầm nghiến răng nghiến lợi. Cái hận này, dĩ nhiên là chôn sâu ở đáy lòng. Cảm thấy Diệp Phàm quá kiêu ngạo, căn bản là không có để chỉ huy Liệp Báo trên thực tế là hắn vào trong mắt.
Đương nhiên, Diệp Phàm vốn muốn đi tìm Phí Mãn Thiên của Phí gia, chẳng qua cũng có một ít băn khoăn. Đang thời kỳ Phí Nhất Hoàn của Phí gia có khả năng tiến vào một trong chín người lãnh đạo cao nhất, chắc chắn không muốn đi chọc cái tổ ong vò vẽ này. Dù sao, bên kia cũng là một luồng sức mạnh không thể xem thường.
Suy đi tính lại, Diệp Phàm cắn răng một cái, quyết định thật sự không được đành phải trực tiếp tìm Thủ tướng. Thủ tướng là một người vô cùng chính trực, có quyết đoán, ở trong dân chúng là người có danh tiếng cực kỳ cao. Diệp Phàm tin tưởng ánh mắt của mình, Thủ tướng nhất định sẽ không nương tay, ra tay mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, Thiết Thác hiệu suất rất cao. Thật đúng là cơ hội cho ông ta, tỉnh An Đông bên kia có hai cán bộ cấp sở bị tóm, vừa vặn hướng tỉnh Nam Phúc lân cận bên này đề nghị trợ giúp điều tra.
Cho nên, Thiết Thác mượn gió đông, lập tức dùng hình thức công văn điều Cục trưởng công an địa khu Đức Bình, Lâm Thiên đi phối hợp. Đương nhiên, trên thực tế Lâm Thiên đã bị Diệp Phàm bí mật giam giữ ở sơn trang Bàn Đào Ảnh Thị, một ngôi nhà cổ yên tĩnh.
Diệp Phàm bảo Trần Quân và Lý Cường dẫn theo mấy người canh chừng, trái lại về phía Đường Lệ, Diệp Phàm thông báo cho Trang Thế Thành một tiếng. Kỳ lạ chính là Trang Thế Thành cũng không hỏi gì. Chỉ nói là Đường bộ trưởng có việc xin phép nghỉ.
Diệp Phàm đi theo tổ điều tra như bình thường, Thiết Chiêm Hùng với Hạ Hải Vĩ gia nhập với phó giám đốc sở Vu Kiến Thần, cùng với cục trưởng cục công an thành phố Thủy Châu Lô Vĩ bốn người cùng một chỗ hành động, bí mật bắt một kẻ tên là 'Phong Tử'.
Lần này vì giữ bí mật, đều không dùng người của ủy ban kỷ luật tỉnh và sở công an tỉnh. Tất cả đều là thanh niên trong gia tộc của Lô Vĩ, cùng với Trương Cường của Báo Săn thành một tiểu đội.
Bởi vì Mã Quốc Chính là bí thư ủy ban chính trị pháp luật kiêm giám đốc sở công an, không thể không phòng, người này năng lực lớn, hơn nữa phó bộ trưởng Lâm Thiên Dân này, ở hệ thống công an chính pháp đều không chắc chắn.
Hai ngày sau bắt được Phong Tử. Sáu tên trộm mộ ngoại trừ hai têm không rõ tăm tích, còn lại bốn tên đều sa lưới.
Sau một hồi thẩm vấn, chỉ tra được tình huống cụ thể của bọn trộm mộ, còn nói Lâm Thiên Dân, Mã Quốc Chính gì đó, bọn chúng đều không biết. Bọn chúng chỉ biết là một người ngoại hiệu gọi là 'Phong Tử'.
Diệp Phàm chuẩn bị trực tiếp ra tay, mang theo những chứng cớ này buổi tối lén bay đến thủ đô. Cùng với Trần Khiếu Thiên một già một trẻ, hai người bí mật đến nhà Lâm Thiên Dân.
Lâm Thiên Dân với tư cách cán bộ cấp phó bộ, cũng được phân một biệt thự. Đương nhiên, không phải quá lớn, dù sao, đất ở thủ đô, giá đất giá phòng đều đắt cả.
Hai tên trộm cao cấp thất đẳng trở lên tiến vào trong nhà cán bộ cấp phó bộ có cảnh sát vũ trang bảo vệ, dường như cũng không phải việc khó gì, rất thuận lợi mà tiến vào.
Trong phòng bày biện đơn giản, cũng không có xa hoa như trong tưởng tượng. Giá sách bàn làm việc đều là hàng giả cổ, không có một đồ gì có thể coi là đồ cổ quý.
Cái này, dĩ nhiên là nơi thứ trưởng Lâm làm việc.
Lục soát khắp phòng, không phát hiện vật gì có giá trị, còn cái chặn giấy Thụy Kỳ Lân, lại càng không thấy bóng dáng.
Một già một trẻ có chút ủ rũ đi ra.
- Đừng nóng vội chú em, Lâm Thiên Dân không thể tùy tiện cất những vật này, phải cất ở chỗ an toàn nhất. Có lẽ, hủy rồi cũng nên.
Thiết Chiêm Hùng ở trong điện thoại an ủi Diệp Phàm.
- Chỗ an toàn thường thường không an toàn nhất, chỗ không an toàn nhất thường thường là chỗ an toàn nhất. Hủy Thụy Kỳ Lân chắc có lẽ không, nghe Lâm Thiên nói là Lâm Thiên Dân thích cái chặn giấy này. Chủ nhân thứ này thong thường đều đặt ở văn phòng giả như đồ trang trí.
- Bàn làm việc, không phải chứ, con mẹ nó, không phải để trong phòng làm việc của hắn chứ?
- Phòng làm việc của hắn trong không có cái này, tôi từng vào rồi.
Thiết Chiêm Hùng rất khẳng định, nói ra.
- Lão Thiết, anh nói một chút, con hắn đi học ở nước Mỹ, Lâm Thiên Dân có thể mua biệt thự ở nước Mỹ hay không.
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, đây là một khả năng, có lẽ, Thụy Kỳ Lân đặt ở trong văn phòng ở Mỹ. Loại người như chúng ta, văn phòng ở nơi nào cũng không thiếu, thư phòng cũng gọi là văn phòng.
Thiết Chiêm Hùng đáp.
Việc này thì dễ xử lý, nhà của Lô Vĩ ở nước Mỹ có công ty, bảo người đi thăm dò một phen, không ngờ tra được Lâm Thiên Dân ở nước có một căn nhà ba phòng. Diện tích 120 mét vuông, cũng có một thư phòng, lén vào xem xét, thất vọng, không phát hiện vật gì có giá trị. Đương nhiên, căn hộ này trở về được dùng làm bằng chứng, trị giá 500 ngàn Đô-la.
Diệp Phàm lại trở về Đức Bình. Mà Thiết Chiêm Hùng cũng trở về Bắc Kinh, lộ mặt một lần rồi lại quay về Đức Bình.
Buổi tối, trong quán trà có ba kẻ đang buồn bực.
- Rốt cuộc giấu ở chỗ nào, Thụy Kỳ Lân quá trọng yếu. Còn có, Lâm Thiên không phải nói còn có vài món đồ cổ chưa tung ra, đoán chừng cất một chỗ cùng Thụy Kỳ Lân.
Hạ Hải Vĩ lẩm bẩm nói.
- Có phải là Lâm Thiên đang nói láo hay không, hắn biết rõ nơi Lâm Thiên Dân cất cái này.
Thiết Chiêm Hùng khẽ nói.
- Cái này không đúng, đoán chừng tám phần không biết. Vì kiềm chế người nhà, Lâm Thiên cũng không đếm xỉa đến, vậy còn có thể bận tâm bản thân chú hắn. Như loại đồ bí mật này, Lâm Thiên Dân không cho cháu biết cũng bình thường.
Diệp Phàm hờ hững nói ra.
Ba người quyết định hỏi lại Lâm Thiên.
Lần này là tra xét toàn diện, một chút việc nhỏ cũng đào lên. Rốt cục phát hiện một điểm đáng ngờ, nghe nói Lâm Thiên Dân và giám đốc nhà tù Hổ Sơn Tống Khai Lĩnh có quan hệ. Vị trí giám đốc nhà tù của Tống Khai Lĩnh chính là do Lâm Thiên Dân dùng hết sức giành được.
Diệp Phàm đi đến Hổ Sơn, đầu tiên vào trong nhà Tống Khai Lĩnh đi dạo một vòng, ngoại trừ rượu tây thuốc lá đầy phòng, không phát hiện thêm cái gì.
Cuối cùng, thằng cha này lợi dụng cục phó cục giám sát cảnh vụ bộ công an thuận lợi tiến vào nhà tù Hổ Sơn tra xét, Hạ Hải Vĩ trở thành trợ lý, Tống Khai Lĩnh cũng vẻ mặt nhiệt tình đem bọn họ nghênh đón vào nhà tù.
Diệp Phàm làm ra vẻ tuần tra một vòng, hỏi mấy phạm nhân, hỏi bọn giám ngục có dùng bạo lực hay không vân...vân che giấu đề tài, những chuyện này, đương nhiên đều là mánh khóe.
Cuối cùng, đến văn phòng Tống Khai Lĩnh ngồi một chút. Lần ngồi xuống này, thiếu chút nữa thì nổ tung tròng mắt, Diệp Phàm phát hiện, cái chặn giấy Thụy Kỳ Lân tìm mãi không được, lại công khai đặt ở văn phòng của Tống Khai Lĩnh. Diệp Phàm mượn cớ đem Tống Khai Lĩnh điều đi trong chốc lát, Hạ Hải Vĩ lập tức chụp hình. Bắt đầu tìm trong phòng.
Ngoài ba bình gốm màu đời Đường rõ ràng cũng ở trong phòng, còn một cái giá sách. Với một vài quyển chủ nghĩa Mác-Lê Nin, tư tưởng Mao Trạch Đông đặt ở cùng một chỗ, cái này, Hạ Hải Vĩ đương nhiên cũng không chậm, chụp lại hết.
Hai người lặng lẽ rời khỏi nhà tù Hổ Sơn.
- Mẹ nó, rõ ràng cất trong nhà tù. Hơn nữa, bày biện đường hoàng, quả là an toàn, lợi hại.
Hạ Hải Vĩ bội phục không thôi.
Đêm khuya, Tống Khai Lĩnh bị Diệp Phàm bí mật dẫn người đến bắt, chứng cớ trước mặt, Tống Khai Lĩnh vội vàng khai ra, nói là những vật này đều là do Lâm Thiên Dân để ở chỗ này.
Hơn nữa, Lâm Thiên Dân lúc trước chỉ nói là những thứ này đều là đồ giả, chẳng qua, hắn rất thích. Mà Lâm Thiên Dân mười mấy năm trước ở nhà tù Hổ Sơn đã làm giám đốc, hắn nói rất nhớ khoảng thời gian này. Cho nên, sẽ thường xuyên trở về căn phòng hắn đã từng công tác ngồi một chút. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Có thể bắt Lâm Thiên Dân và Mã Quốc Chính, việc này lão Thiết không thể ra mặt, bị người ghi hận. Cậu cũng không thể ra mặt, cậu bây giờ chức vị còn thấp, bị người dán mắt vào thì phiền toái. Nếu phải làm, cậu chỉ có thể coi là trợ lý.