Quan Thuật

Chương 1261: Một chưởng là xong



Mai Thiên Kiệt bị kéo ngã xuống, đứng dậy được rồi nói:

- Đánh được lắm, được lắm, đánh gãy chân loại chó như mày, dám đá cả Mai Thiên Kiệt ta, không biết lợi hại của sư phụ ta sao?

- Hồ đồ, câm miệng lại.

Diệp Phàm chau mày nói.

- Vâng, sư phụ…

Mai Thiên Kiệt hoang mang nhìn bốn xung quanh rồi ngậm miệng lại.

Lúc này từ bên ngoài có 4 chàng thanh niên chạy vào, vực Phi Lục Độ dậy.

- Anh hai, anh ba, anh tư, anh năm, Lục Độ bị đánh rồi, gặp phải cái gốc cứng rồi.

Phi Lục Độ đau đớn nói.

- Không phải các anh muốn có vị trí chứ? Rất đơn giản, nếu đánh được 1 trong 4 chúng tôi thì sẽ cho anh một vị trí, còn hai người kia, xin họ tự đi tranh đoạt đi, nếu khong thì đứng đó. Đương nhiên, nếu anh có thể đánh được 4 người chúng tôi thì sẽ có 4 vị trí cho anh, chúng tôi sẽ có một ngýời rót rýợu, bằng không phiền ba ngýời rót rýợu cho mọi ngýời ở ðây, làm một nhân viên quầy rýợu cũng ðýợc ðấy chứ.

Phi Thảo Thảo nói ra khiến mọi ngýời ðều phá lên cýời, ngýời ta tự nhiên lại tạo ðựõc thế.

- Ha ha, tối nay tôi muốn cô phải rót rýợu cho tôi, chọn cách thách này ðýợc không?

Diệp Phàm thản nhiên cýời, nhìn người mấy người Phi Thảo Thảo.

- Đúng, hôm nay Lang Phá Thiên tôi muốn cô Ninh Hoà Hòa phải rót rượu cho mình, có cá được không?

Lang Phá Thiên cũng lên tiếng, nhìn Ninh Hòa Hòa, hai con mắt đó có thể giết được người.

Còn về anh Thiết có vẻ buồn bực. Bởi vì anh phát hiện ra khi nãy Phi Lục Độ là cao thủ tam đẳng, còn bản thân anh cũng vừa mới khôi phục giai đoạn luyện tập tam đẳng, vừa mới nghe Phi Thảo Thảo nói.

Những anh hai, anh ba, anh tư, anh năm khi nãy có vẻ còn lợi hại hơn Phí Lục Độ nhiều. Có thể là tứ đẳng cũng nên. Nếu như dựa vào tình hình bản thân hiện nay thì không thể ra khiêu chiến được, vì vậy anh đang rất hoang mang.

- Anh Thiết, không sao đâu, tôi sẽ cá cho anh một vị rót rượu.

Diệp Phàm nhìn Thiết Chiêm Hùng nói, rồi quay sang Phi Thảo Thảo:

- Còn ai nữa không, cô Phí? Một người nữa anh Thiết sẽ rót rượu.

- Thế này nhé, cô gái này rất đáng yêu để cho cô ấy rót rượu cho tôi, còn ai khác thì sẽ nhường cho anh.

Thiết Chiêm Hùng gượng cười nói.

- Được.

Diệp Phàm giơ ngón tay cái lên đồng ý, cười nói. Hôm nay nhất định phải đánh bai được những thành phần nhà họ Phí này chứ không họ sẽ vẫn còn kiêu ngạo.

Hơn nữa Diệp Phàm còn có một mục tiêu khác là muốn điều tra xem nhà họ Phí có quan hệ gì với bác không.

Từ nãy giờ có thể thấy, trong nhà họ Phí này có không ít cao thủ cấp trung, có thể Phí Lục Độ, PhíNhị Độ cũng là cao thủ tứ đẳng.

- Tôi được không?

Ngay lúc này có một âm thanh nhẹ nhàng mềm mại như chim chích từ bên ngoài vọng lại, đó là một cô gái xinh đẹp giống như công chúa trong cung điện băng giá hạ trần.

Cô gái này chừng khoảng 20 tuổi, lớn hơn Phí Thảo Thảo. Cô mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, hiẹn ra cánh tay trắng nõn nà.

Khuôn mặt hoànmỹ, khiến ai nấy đều cảm thấy cảm giác ngọt ngào, cảm nhận đựơc sự nho nhã. Có thể so sánh được với Kiều Viên Viên của Diệp Phàm, đây cũng là một trong những cô gái cao quý mà Diệp Phàm gặp.

- Chị Điệp Vũ, chị đến rồi à?

- Đương nhiên.

Diệp Phàm lên tiếng. Trong lòng thầm nghĩ hóa ra là người này tên là Điệp Vũ, đúng là con bướm đang khiêu vũ, thật là đẹp.

- Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.

Cô gái tên Điệp Vũ liếc nhìn Diệp Phàm cười nhạt nói.

Diệp Phàm có cảm giác dù cô này không nhiều tuổi, nhưng lại khiến mọi người cảm thấy sự mềm mại, toa nhã. So với co Phí Thảo Thảo thì cô này rất hiểu sự đời, hiểu đến nỗi khiến Diệp Phàm có chút cảm giác chột dạ không lý do.

- Nói đi, tôi đang nghe đây.

Diệp Phàm cũng kiên trì đáp lại, cũng trả lại một cái cười nhợt nhạt. Lúc này, đương nhiên không thể thể hiện sự mềm yếu được, nếu mềm yếu sẽ mất đi khí thế.

- Muốn Phí Điệp Vũ tôi rót rượu cũng đựơc nhưng phải nghe ta đánh một khúc nhạc mới được.

Phí Điệp Vũ cười nói một cách thuần khiết.

- Cái này đơn giản.

Diệp Phàm đáp lại, vừa muốn trả lời lại thì Thiết Chiêm Hùng đứng đằng sau cấu hắn ta mấy cái, nói thầm:

- Nghe nói thời xưa có một lọai bí thuật, có thể thông qua tiếng đàn mà làm mê hoặc lòng người, đạt được mục đích mê hoặc. Cô gái này có chút kỳ lạ, có phải là có vấn đề gì chăng?

- Nhưng bí thuật của tôi cũng cùng cách mà khác nhạc, không thể là Lục Chỉ Cầm Ma trong điện ảnh được.

Diệp Phàm trong lòng có chút suy nghĩ, rồi lại cười nói:

- Cứ làm theo như cô nói đi.

- Đến đây, nghe nói nhà họ Phí các người có Bát Độ, Phí Nhất Độ, Phí Nhị Độ đến Phí Bát Độ, vừa nãy đánh được Phí Lục Độ, bốn người các anh dù là anh hai, anh ba, anh tư, anh năm thì chắc chắc là Phí Nhị Độ, Phí Tam Độ, Phí Tứ Độ, Phí Ngũ Độ rồi?

Lang Phá Thiên khoanh tay khuôn mặt thản nhiên nóivới 4 người kia.

- Anh đoán chuẩn rồi, chỉ cần anh đánh thắng anh hai nhà họ Phi chúng tôi thì Ninh Hòa Hòa tôi sẽ rót rượu cho anh, nói là làm. Nhưng nếu anh thua thì phải quỳ xuống rót cho bản cô nương này ly rượu mới được, ha ha.

Ninh Hòa Hòa tự tin nói, còn có vẻ đắc ý cười to.

Biết rằng Phí Nhị Độ là cao thủ thứ hai hơn cả Phí Nhất Độ một bậc, nghe chị Điệp Vũ nói anh ấy ban đầu là cao thủ ngủ đẳng, nếu nói theo giang hồ thì cũng là cao thủ. Ninh Hòa Hòa không tin Diệp Phàm lại có thể mời được nhiều cao nhân vậy.

- Òa… Lang Phá Thiên có chút tiếc.

Lang Phá Thiên lắc đầu nói.

- Đương nhiên là tiếc rồi, phải quỳ xuống mà rót rượu cho một cô bé, thật không chịu.

Thiết Chiêm Hùng khinh bỉ nói, liếc nhìn Ninh Hòa Hòa một cái chỉ muốn cho cái mũi của cô nàng kia vẹo đi.

- Khu môi múa mép thì có tác dụng gì đâu? Mời ra sân tập!

Phí Nhị Độ rất rộng lượng khoanh tay, quay người hướng sang phía sân tập.

- Được, đựơc. Xem nào, xem người nhà họ Phi ra chiêu thế nào.

Vị công tử kia hưng phấn nói, rồi ra sân sau. Những người này chỉ được xem đánh nhau qua phim ảnh, nay chính mắt được xem thật, chắc chắn là hưng phấn rồi.

- Ha ha, đến đây. Lại là một cây cỏ khô.

Lang Phá Thiên thản nhiên cười nói, đi bộ ra sân sau, cũng không thèm liếc nhìn Phí Nhị Độ một cái, nói:

- Tôi chỉ có một tay thôi, mời.

- Được, Phí Nhị Độ giương mày, quả thực cảm thấy nhục nhã, không ngờ người này kiêu ngạo chỉ dùng một tay, có phải là điên không nữa?

Cũng là một tiếng kêu lên, một bước lấy đà nhảy lên khoảng 2 mét, bay lên làm hỗn loạn, nghe chói cả tai, đá về hướng của Lang Phá Thiên.

- Xuyên sơn cước, không phải là mình đã hộc rồi sao? Diệp Phàm trong lòng lặng lại, rồi lại rất hưng phấn. Bởi vì sư phụ Phí Phương Thành đã dạy anh quyền này. Nghe nói quyền này là của nhà họ Phi phát hiện trên người Xuyên Sơn Giáp lấy được hứng để tạo ra quyền này.

Ra một quyền nếu như công lực đủ thì có thể khiến xuyên qua cơ thể người, làm tổn thương vùng bụng. Đương nhiên, đó phải là công lực lớn.

Nếu công lực lớn mạnh thì người ta không thể đứng yên để cho anh xuyên qua đúng không? Phí Nhị Độ ra tay là thuộc loại tức, phẫn nộ.

- Được lắm, giỏi lắm.

Lang Phá Thiên cười một cách kỳ lạ, Diệp Phàm và anh Thiết đều nhíu mày biết rằng Phí Phi Nhị Độ thật là đen đủi. Đây là chiêu bài cười của anh Lang, một khi cười là là ra tay không chút tình người nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Bốp bốp vài tiếng.

Phí Nhị Độ như bay lên trên không trung đến 7, 8 mét rồi rơi xuống, bị Lang Phá Thiên đá tung ra đám cỏ, sâu tới nửa mét, khiến cỏ bụi tung ở sân.

- Ài za, chẳng ra sao, mới đánh có một chưởng.

Lang Phá Thiên có vẻ tiếc nuối, lắc đầu.

Cả sân chỉ còn lại sự im lặng, người nhà họ Phí và các vị khách đều như hóa thạch, một lúc sau mới thấy người nhà họ Phi chạy ra nói:

- Nhị Độ, có sao không?

- Em không được rồi, anh lên đi.

Phí Nhị Độ lo lắng lẩm bẩm nói, mông rơi xuống đất như không thể đứng dậy bởi vì anh ta không có khả năng thắng nổi.

Còn về phần Phí Tam Độ, Phí Tứ Độ, Phí Ngũ Độ đều nhìn Lang Phá Thiên, sắc mặt đều rất khó coi. Tay nắm vặn răng rắc, nhưng họ rất thông minh, không thể sơ suất được. Nếu có lên thì cũng không được gì, không ngờ Lang Phá Thiên lại lợi hại như vậy.

Nét mặt cười của Phí Thảo Thảo không còn nữa mà thay vào đó là sắc mặt khó coi.

- Hòa Hòa, còn không rót rượu cho tôi. Đánh như vậy vẫn chưa hài lòng, nên phải uống ly rượu cho thoải mái chứ.

Lang Phá Thiên không buông tha, liếc nhìn Ninh Hòa Hòa khi cô đang né tránh nhìn anh ta, làm như kiểu đại gia sai khiến vậy.

- Anh…..

Ninh Hòa Hòa bị tức nghẹn.

- Sao, định đổi ý sao?

Lang Phá Thiên trầm mặt nói.

- Tôi rót, cho anh chết nghẹn.

Ninh Hòa Hòa nhìn chằm chằm, đi vòa trong phòng rót rượu. Không lâu sau mang một cốc rượu vang to ra, cái cốc này quả thật rất to, to như chậu rửa mặt.

Anh Làng bị nghẹn rồi hỏi:

- Đây là cốc rượu nhà họ Phi các người sao?

- Ha ha, nhà họ Phi chúng tôi đều sảng khoái, thoải mái nên dùng chậu để đựng rượu, anh sao thế. Không uống phải không, không uống thì gọi một câu bà nội Ninh này là được rồi.

Ninh Hòa Hòa có vẻ đắc ý, liếc nhìn tòa nhà bằng trúc đằng sau sân một cái.

Diệp Phàm chợt giật mình, đôi mắt chim ưng của anh ta nhìn lên tòa nhà trúc, phát hiện dưới ánh đèn đỏ hình như có bóng người đang uống rượu. Lẽ nào đây chính là cao thủ ẩn dật nhà họ Phí, Ninh Hòa Hòa không chút sợ hãi khiến người ta khó hiểu….

- Dùng chậu uống rượu ta chưa hề uống, cô gái, mang lại đây.

Lang Phá Thiên gượng cười, Ninh Hòa Hòa trợn trắng mắt, nhưng cũng phải câm miệng, mang chậu rượu qua chỗ Lang Phá Thiên.

Lang Phá Thiên nhận lấy xong bèn ngửa đầu ra cười một tiếng dài, rồi uống một lát hết chậu rượu, chỗ đấy cũng phải 1kg rưỡi rượu. Lập tức cả bọn công tử kí đều hoảng hốt, thầm khen tửu lượng tốt. Đương nhiên chỉ là rượu vang.

- Anh Diệp, nghe bản nhạc của tôi.

Phí Điệp Vũ đột nhiên lên tiếng, thản nhiên cười như trăm hoa đua nở.

Mẹ kiếp, thật là đẹp, không thể nào nói được hết vẻ đẹp này. Diệp Phàm thầm nghĩ trong bụng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.