Sau đó tôi lại cùng bọn họ tán gẫu, đích thực là do Từ Kim Bạch đang giở trò
Chu Ngọc Minh có vẻ ưu sầu nói
- Hừ, Hà Trấn Nam giờ có trò hay để xem rồi. Lý Quốc Hùng vìchuyện đường quốc lộ bị ép phải cùng ông ta hợp tác. Tuy nhiên, tôi sẽ không để cho đồng chí Hà đạt được mục đích đâu.
Thái độ Diệp Phàm rất kiên quyết
- Cậu đã nghĩ được biện pháp?
Chu Ngọc Minh có chút bất ngờ, hỏi
- Tạm thời chưa có, đơn giản là khai thông các khâu ở sở giao thông thôi. Từ Kim Bạch muốn làm khó dễ, tôi không tin, gã ta là lớn nhất ở tỉnh Việt Đông này
Diệp Phàm hừ giọng nói
- Ít nhất phải tìm đến Phó chủ tịch tỉnh Lỗ Đông người được phân công quản lý giao thông, tuy nhiên, nếu thật sự Từ Kim Bạch muốn làm khó dễ, ngay cả Lỗ Đông đến nói chuyện cũng đều vô dụng. Trước mắt ở tỉnh dường như có một số nhân vật số một cũng đang nhìn về phía chức phó, nếu mang chữ "thường" lại không giống. Tuy nhiên, vẫn là một lũ tiểu nhân. Đới Duy Cường mới là đầu to, nghe nói ông ta đã đến Ngư Đồng rồi.
Chu Ngọc Minh nói.
- Ừ, Phó chủ tịch tỉnh không quyết định được vận mệnh gã ta, nhiều nhất là ngáng chân phê bình vài câu. Mang chữ "thường" quyền lực lớn hơn nhiều, ví như phó bí thư, thường thường có thể là một cửa quyết định cất nhắc bọn họ, tự nhiên uy lực sẽ lớn, tuy nhiên, về phần Đới Duy Cường, muốn tới cứ tới, tôi tiếp chiêu toàn bộ
Thái độ Diệp Phàm bình tĩnh, ung dung, đã khiến Chu Ngọc Minh rất khâm phục.
Trong lòng nghĩ anh có lão Phượng ủng hộ còn sợ ai? Nếu thực không được thì lão Phượng hừ một tiếng giải quyết khó khăn cho anh.
Từ Kim Bạch nhảy xuống cắt xén, không bằng một câu Phượng Thiên Diêu, đây là trình tự quyền lực. Trình tự khác nhau căn bản là chức vị khác nhau, kêu đội b đi đánh đội a, khác nào đi tìm chỗ chết.
Kỳ lạ là Diệp Phàm chuẩn bị tiếp chiêu cả rồi, nhưng Đới Duy Cường cũng rất thong thả, ở Ngư Đồng đi dạo ba ngày cũng chưa làm gì bất lợi với Diệp Phàm
Phó chủ tịch tỉnh đến Ngư Đồng sau ngày đầu tiên là thảnh thơi câu cá, ngày hôm sau đến các nơi ông ta được phân công quản lý ở Ngư Đồng đi thị sát một chút, giống như lững thững trong sân vắng, hoàn toàn là cưỡi ngựa xem hoa. Ngày thứ ba lại càng kỳ dị, ban ngày nằm nghỉ ngơi ở nhà khách Ngư Đồng một ngày.
Buổi tối
Diệp Phàm đột nhiên nhận được điện thoại của Phó Chủ tịch thành phố Túc Nhất Tiêu, nói là mời khách
Diệp Phàm cũng vui vẻ đi, ai ngờ vừa mở cửa phòng riêng ra, phát hiện Hà Trấn Nam cùng một lão già đang ngồi ở vị trí đầu. Người này mặt mũi bằng, khuôn mặt phía dưới tương đối lớn, thấp thoáng hình dáng của Đới Chí Quân, Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu.
- Chào Bí thư Hà.
Diệp Phàm gật gật đầu chào hỏi Hà Trấn Nam, lão già bên cạnh khẳng định là Đới Duy Cường, Diệp Phàm giả bộ không biết cố ý hỏi Túc Nhất Tiêu nói:
- Đây là hai vị khách anh mời à?
Sau khi nói xong thấy vẻ mặt cười khổ của Túc Nhất Tiêu gật gật đầu, định đặt mông ngồi xuống thì lão già kia đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói
- Chủ tịch thành phố Túc, sao ai anh cũng có thể gọi tới uống rượu vậy?
Lão già này sau khi nói xong còn cố ý nhíu nhíu mày ra vẻ không hài lòng. Diệp Phàm biết rằng, lão già này muốn thể hiện một chút uy phong để lấy khí thế cho chính mình.
Túc Nhất Tiêu trán toát mồ hôi, thầm mắng con mẹ nó kêu ông đây mời khách, giờ không ngờ lại giở trò
- Phó chủ tịch tỉnh Đới, cậu ấy là Diệp Phàm, Bí thư Ủy ban chính trị Pháp luật Ngư Đồng, trước cùng cộng tác với tôi ở Nam Phúc
Túc Nhất Tiêu khẩn trương nói.
- Ồ…, nếu là đồng hương của cậu thì thôi vậy.
Đới Duy Cường hừ một câu trong mũi kéo dài giọng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, đột nhiên, dường như nghĩ ra việc gì đó quay sang Hà Trấn Nam đứng bên cạnh nói:
- Hình như tiểu Quân là do thị cục bắt đi?
- Vâng, đồng chí Diệp Phàm chẳng những là ở Bí thư Ủy ban chính trị Pháp luật, còn kiêm cả cục trưởng cục công an.
Hà Trấn Nam vẻ mặt bình tĩnh nói
- Có phải tiểu Quân chính là do đồng chí Diệp Phàm gọi người bắt đi?
Đới Duy Cường thản nhiên hỏi, vừa liếc Diệp Phàm
- Việc này tôi cũng không rõ ràng lắm, phải hỏi đồng chí Diệp Phàm
Hà Trấn Nam và Đới Duy Cường cùng nhau người tung kẻ hứng.
- Là tôi gọi người bắt, Phó chủ tịch tỉnh Đới nói tiểu Quân chính là Đới Chí Quân.
Diệp Phàm không quanh co nói thẳng luôn.
- Tiểu Quân luôn là đứa bé ngoan, việc buôn bán cũng tuân theo pháp luật, đồng chí Diệp Phàm, hy vọng cậu hỏi xong thì thả người. Về sau, hi vọng không làm việc tùy tiện như vậy, sẽ ảnh hưởng không tốt. Làm tổn thương đến một đồng chí tốt góp viên gạch vào phát triển kinh tế Ngư Đồng
Đới Duy Cường nói rất nhẹ nhàng, giống như thị cục công an là nhà của ông ta vậy.
- Đúng vậy, đứa nhỏ tiểu Quân này đúng là người lễ phép, mỗi lần nhìn thấy tôi đều thân thiết gọi chú Hà, Bí thư Diệp, nếu không có việc gì cũng nên thả người đúng không nào?Một chút việc nhỏ mà cứ giằng co sẽ gây ảnh hưởng không tốt, Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 có mấy trăm người phải ăn cơm nếu thực sự không có cơm săn sợ là họ sẽ làm loạn, đến lúc đó lại rắc rối.
Hà Trấn Nam tự mình biện hộ cho, Hơn nữa còn mịt mờ uy hiếp.
Túc Nhất Tiêu cứ đánh mắt về phía Diệp Phàm, ý là cậu nên mượn con lừa xuống núi đi.
- Rất xin lỗi phó Chủ tịch tỉnh Đới, Bí thư Hà, nhân chứng, vật chứng đều đủ cả, người này, cục công an chúng thành phố tôi không thể tha được.
Vẻ mặt Diệp Phàm kiên cường nói
- Đồng chí Diệp Phàm, không phải đã nói với cậu, có một số việc không nhất thiết chuyện bé xé ra to. Một chút chuyện rắm sao phải cứng rắn giữ lại? Chẳng lẽ cậu có ý kiến gì với Phó chủ tịch tỉnh Đới? Quả thật như vậy, trưa hôm nay ngay tại bàn rượu nói rõ ràng đi, để tránh bị hiểu lầm
Hà Trấn Nam hừ giọng nói, câu cuối cùng rất độc, rõ ràng làm Đới Duy Cường không vui.
- Rất xin lỗi, cá nhân tôi đối với Phó chủ tịch tỉnh Đới không có khúc mắc gì. Nói thật, cho tới khi bước vào cửa phòng riêng này, tôi chỉ mới gặp Phó chủ tịch tỉnh Đới trên TV, nói gì đến ý kiến hay không chứ.
Diệp Phàm thản nhiên nói, không tức giận, không nể Hà Trấn Nam
Thấy Đới Duy Cường liếc mắt một cái, Diệp Phàm lại giơ lên một chén rượu nói:
- Phó chủ tịch tỉnh Đới đối với chuyện của Đới Chí Quân thứ lỗi tôi không thể lấy công làm việc tư. Chén rượu này tôi thành tâm kính ngài, xem như chuộc lỗi.
- Không dám nhận, chén rượu này của cậu tôi không dám uống
Vẻ mặt Đới Duy Cường biến sắc, liếc xéo Diệp Phàm một cái, hừ nói
- Đương nhiên, muốn tôi uống không khó, phải tỏ đúng thái độ.
Đới Duy Cường nói tới đây, lại quay đầu sang Hà Trấn Nam nói:
- Ở tỉnh gần đây tăng mạnh việc huấn luyện cảnh sát, nâng cao tố chất toàn bộ cảnh sát.
Quyết định rút ra một tỷ rưỡi để đào tạo chuyên sâu cho cảnh sát tạo nền tảng, chuẩn bị hợp tác bên đại học cảnh sát để huấn luyện bồi dưỡng các cảnh sát tinh anh, kỳ thật chính là một phân viện đại học, chuyên huấn luyện cảnh sát tại chức.
Đến lúc đó khả năng ký hợp đồng với các chuyên gia nước ngoài nổi tiếng đến làm giáo viên, ngay cả đội Phi Hổ Hồng Kông cũng mời đến vài người, chẳng hạn phần lớn những cảnh sát cấp cao có kinh nghiệm phá án đều xuất ngũ từ đội Phi Hổ.
Hiện nay tạm thời lựa chọn xây dựng phân viện ở một trong ba thành phố có nền kinh tế phát triển thành phố Việt Châu, thành phố Hải Châu, thành phố Thâm Đức.
Ngày hôm qua tôi có gặp Phó chủ tịch tỉnh Lâm, bởi vì ông ta đang cân nhắc Ngư Đồng của cậu, nói là chuyện phân viện công an nếu thành phố Ngư Đồng có quyết tâm làm thì cũng có thể suy xét. Nghe nói tôi muốn đến Ngư Đồng, cho nên, Phó chủ tịch tỉnh Lâm nhờ tôi truyền đạt việc này.
Đới Duy Cường sau khi nói xong cố ý liếc nhìn Diệp Phàm một cái, ý tứ rất rõ ràng, đây là một cái bánh lớn có nhân.
Tuy nhiên đồng chí Diệp Phàm ngay cả mí mắt cũng không nháy tí nào, thằng nhãi này cơ bản là không muốn ngồi ở Ngư Đồng lâu, cho nên, đối với việc này căn bản là không có hứng thú.
Hơn nữa, thằng nhãi này đã huấn luyện qua ở Báo Săn, phân viện này làm sao có thể vượt qua trường huấn luyện Báo Săn.
Cảnh sát mật đội Phi Hổ Hồng Kông Diệp Phàm cũng đã gặp qua, tuy nói có những chỗ lợi hại nhất định, cũng có thể so với Báo Săn, nhưng so với Tổ đặc nhiệm A tập hợp tinh anh của quốc gia thì mức độ kém không ít.
Việc này, đối với Diệp Phàm chẳng có chút hấp dẫn nhưng với Hà Trấn Nam là miếng mồi lớn, một tỷ rưỡi là đầu tư ban đầu, về sau còn thêm nữa, sợ phải hơn mấy tỉ.
Một lượng tiền lớn đầu tư vào thành phố Ngư Đồng, chắc chắn có thể dệt hoa trên gấm cho Ngư Đồng. Điều này mang đến lợi ích kinh tế rất lớn, đồng thời có tác dụng mạnh mẽ trong việc nâng cao hình tượng thành thị của cả thành phố.
- Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng cậu có thể suy xét đề nghị của Phó chủ tịch tỉnh Đới một chút, đối với cục công an thành phố của cậu, cũng là một cơ hội để nâng cao hình tượng.
Đối với hình tượng công an Ngư Đồng chúng ta cũng là một cơ hội lớn. Đến lúc đó không cần phải nói gì, phân viện đại học công an đặt ở Ngư Đồng chúng ta, ít nhất các cậu cũng có thể tiết kiệm ít nhiều kinh phí huấn luyện súng ống.
Còn nữa, cần người ta trợ giúp ở địa bàn chúng ta cũng phải ra chút lực. Hơn nữa, có một phân viện công an xây dựng ở Ngư Đồng chúng ta, cũng có thể có được uy lực làm kinh sợ một ít tội phạm.
Đối với trị an lâu dài của Ngư thì đó quả là một cơ hội lớn. Thành ủy thành phố tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.
Hà Trấn Nam biểu lộ thái độ trước, đây là bức Diệp Phàm nhả ra.
- Rất xin lỗi, phân viện đại học công an có thể đặt tại Ngư Đồng chúng ta đương nhiên là việc tốt nhất. Nhưng tôi muốn nói là, bất cứ chuyện gì cũng không thể phá vỡ quy định pháp luật.
Diệp Phàm sau khi nói xong, uống một hơi cạn chén rượu.
- Cậu làm vậy là thái độ gì, chẳng có cái nhìn đại cục, đến chết vẫn còn ngang bướng sao?
Đới Duy Cường rốt cuộc đã bốc hỏa, chén rượu nặng nề đặt lên bàn hừ giọng nói.
- Bản thân tôi cũng không muốn sống chết ngang bướng với ai cả, tôi chỉ bảo vệ sự tôn nghiêm của pháp luật
- Phó chủ tịch tỉnh Đới, nói chuyện cần phải có chứng cứ. Bằng không, dù ông là Phó chủ tịch tỉnh, cũng không thể tùy tiện nói như vậy, cái này gọi là vu cáo.
Diệp Phàm hừ lại.
- Vu cáo, cậu… còn không xứng, cút…
Đới Duy Cường đột nhiên nổi giận, ngẩng đầu nâng chén đặt lên bàn thật mạnh, chén rượu không đứng vững, lực tương phản làm rượu bắn tung tóe lên mặt và thân Diệp Phàm. Kỳ thật, là cố ý tạt, nhìn thì giống bắn tung tóe. Diệp Phàm đương nhiên hiểu được.
Túc Nhất Tiêu hiển nhiên cảm thấy Đới Duy Cường không nể tình, Diệp Phàm là khách anh ta mời đến, tuy nói là khách do Hà Trấn Nam ép mời, nhưng nên nể mặt mũi anh ta một chút có phải không nào.
Nếu ông không coi tôi là người thì giờ còn ngồi lại đây làm chi. Hơn nữa, tối nay nếu không đi cùng Diệp Phàm, về sau còn muốn đánh vào vòng tròn của Diệp Phàm chắc chắn là không được nữa.
Túc Nhất Tiêu nháy mắt, đưa ra lựa chọn sáng suốt mang tính quyết đoán, đương nhiên, làm như vậy hậu quả nghiêm trọng chính là, từ này về sau tự mình đã ở phía đối lập với Đới Duy Cường và Hà Trấn Nam
Tuy nhiên, Túc Nhất Tiêu tin sau lưng Diệp Phàm chắc chắn có năng lượng, hơn nữa, sức hấp dẫn của Diệp Phàm thực sự đã in sâu làm kinh ngạc Túc Nhất Tiêu.
Huống chi, ở tỉnh Túc Nhất Tiêu còn có người ủng hộ, Đới Duy Cường muốn xuống tay với anh ta hẳn người kia sẽ giúp anh ta. Bởi vì Túc Nhất Tiêu đến Việt Đông chính là Trưởng ban thư ký tỉnh Nam Phúc Kiều cậu anh ta là nhờ người kia xử lý.
- Anh Túc, anh tội gì làm vậy?
Diệp Phàm thản nhiên cười, giơ tay lên một chút, rửa những vết rượu dính trên đầu trên mặt.
- Lau đi người anh em, về sau tôi đi theo cậu, con mẹ nó, là Phó chủ tịch tỉnh, một chút phong độ cũng không có, quả thực chính là một lão lưu manh
Túc Nhất Tiêu miệng mắng một câu, đưa qua một chiếc khăn tay.
- Cảm ơn, đi, chúng ta tới thuyền trên sông Áp Tử chơi, tán chuyện giải sầu. Tâm trạng này, mẹ nó,bực bội quá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Diệp Phàm quyết định rồi, quyết định dẫn Túc Nhất Tiêu vào trong bè cánh của hắn ở Ngư Đồng.
- Có thể đồi lại từ Đới Chí Quân.
Trên mặt Túc Nhất Tiêu chợt lóe vẻ tàn nhẫn rồi biến mất.
- Ha ha
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, lau rượu trên mặt, đột nhiên vang một giọng nữ cười khanh khách vui vì người khác gặp họa
- Làm sao lại tự làm mình ướt như chuột lột vậy?
- Không phải tự làm, bị người ta làm cho thành cái dạng này
Túc Nhất Tiêu thốt ra, sau khi nói xong hơi ngượng ngùng nhìn Diệp Phàm nói:
- Ngượng quá, cái miệng này quen được chiều chuộng.
- Ai làm?
Người phụ nữ kia nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo run kinh người.
- Được rồi, Viên Viên, rượu có thể tiêu độc, dùng để tắm càng khỏe mà.
Diệp Phàm cười bình tĩnh
- Anh còn cười, đã bị người ta làm thành cái dạng này, anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc ai làm anh?
Kiều Viên Viên chạy tới, bộ dạng vô cùng đau lòng, vừa dùng khăn tay cẩn thẩn lau mặt Diệp Phàm, miệng vẫn không chịu bỏ qua, không giống như đang đùa.
- Phó chủ tịch tỉnh Đới Duy Cường tạt.
Túc Nhất Tiêu cảm giác trước mắt sáng ngời, giật mình nói. Cảm thấy cô nàng này thật sự là đẹp khiến lòng run sợ, hơn nữa, khí chất hoàn toàn là thiên kim đoan trang. Nghe giọng nói hình như là người thủ đô, thằng nhãi này tự nhiên trong lòng dấy lên chút suy nghĩ hèn mọn.
- Phó chủ tịch tỉnh thì hay lắm à, ai tạt anh, em liều mạng với gã, hừ!
Đôi mắt Kiều Viên Viên có chút ửng đỏ, phẫn nộ hừ một tiếng, lấy điện thoại ra nói:
- Em nói với bác Kim chuyện này trước, thật là ức hiếp người.
- Đủ rổi Viên Viên, việc này anh sẽ tự mình xử lý, người làm nhục anh có cả hàng chục người, một phụ nữ như em thì làm được cái gì?
Ánh mắt Diệp Phàm đột nhiên trở lên như lang sói, sắc lạnh hẳn lên.
- Anh, chúng ta đi mua bộ quần áo thay trước đã.
Đôi mắt Kiều Viên Viên đỏ lên, cất điện thoại nói.
- Không cần, quần áo giặt qua là được, không cần làm quá, anh đưa em đến chỗ này.
Diệp Phàm nói xong, kéo Kiều Viên Viên đi
- Người anh em, hai người đi đi, tôi có việc đi trước một bước, tối chơi vui vẻ nhé, ha ha
Túc Nhất Tiêu trong mắt hiện lên một tia mờ ám
- Đi thôi anh Túc, cùng đi thuyền sông Áp Tử, bên kia có mấy người bạn đang đợi, toàn là người anh quen thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Bạn, cái này, chỉ sợ bất tiện thôi?
Túc Nhất Tiêu giật mình, dự cảm có chuyện tốt rơi xuống mình rồi. Tuy nhiên, vẫn gật gật đầu đi theo Diệp Phàm đến.
Đương nhiên, Diệp Phàm cuối cùng bị Kiều Viên Viên ép thay một bộ quần áo mới