- Đây là thủ pháp đồ, anh cầm lấy mà xem, xem xong hủy đi là được.
Vương Triều đưa một tấm bản vẽ ra.
- Cái này e rằng không được, đây là bí thuật của sư môn của anh mà.
Diệp Phàm không cầm.
- Bốn anh em tôi đã quyết định đi theo anh thì còn giấu gì nữa, chỉ cần là thứ có thể giúp cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn, chúng tôi tuyệt đối không giấu nữa. Hơn nữa, sư phụ tôi cũng đã qua đời rồi.
Vương Triều khẽ đặt bí thuật đồ lên bàn.
- Ừ, Vương Triều, công lực của anh có lẽ cũng đã đạt tới ngũ đẳng khai nguyên rồi.
Diệp Phàm gật đầu.
- Đúng vậy, thực ra tôi đã có thể đột phá lên tầng thứ hai rồi, kỳ lạ là không thể nào đột phá lên được, đã dừng lại ở tầng này ba năm nay rồi.
Vương Triều có chút buồn bã nói.
- Đáng tiếc là tôi không còn dược liệu, nếu không nhờ cao nhân bào chế có thể giúp được anh.
Diệp Phàm có chút tiếc nuối, nghĩ đến việc không còn Thái Tuế Tinh Hoa hay thịt mãng xà, không thể nào bào chế được Lôi Âm Cửu Long Hoàn, trong lòng cũng rất buồn bực. Thầm hối hận trước kia đã quá lãng phí.
- Anh cần dược liệu gì, bốn huynh đệ chúng tôi đi tìm đến.
Vương Triều nghe nói thầm mừng, nét mặt cũng giãn ra không ít.
- Những người đó số khổ rồi, thành vật thí nghiệm cho mấy sư huynh đệ các anh.
- Ha ha, thực ra chúng tôi đều thí nghiệm ở nước ngoài, toàn đi sang Nhật cả. Hơn nữa toàn là đám du côn, chúng tôi không ức hiếp những người lương thiện.
Vương Triều cười nói.
- Ừ, có võ nghệ nhưng cũng phải chú ý võ đức, võ đức cũng là đức, ví dụ như Nhật Bản, tinh thần võ sĩ đạo của bọn họ là một loại võ đức. Đương nhiên, những lúc bất đắc dĩ thì vẫn phải dùng những thủ đoạn đặc biệt. Ví dụ như việc anh dùng bí kỹ trên người Đới Chí Quân chẳng hạn.
Diệp Phàm cũng không để ý lắm, xua tay nói.
Vương Triều lui ra ngoài, Diệp Phàm cầm tấm bí kỹ đồ lên, phát hiện trên đó là bản đồ vị trí kinh mạch, huyệt đạo của con người, lại còn có cả giải thích, giấy cũng đã ngả sang màu vàng, có lẽ là do sư phụ của Vương Triều để lại, chưa biết chừng còn là đồ cổ.