- Khi Bí thư Hà đích thân hỏi đến việc này, cô cũng trả lời như vậy sao?
Tống Quang Huy thản nhiên hỏi, không nhìn ra được vẻ mặt và tâm lý.
- Đúng vậy, khi Bí thư Diệp hỏi tôi tôi dựa theo tình hình thực tế trả lời, sau đó khi Bí thư Hà gọi điện thoại tới hỏi, tôi cũng trả lời như thế.
An Lôi bình tĩnh nói, mịt mờ quét Tống Quang Huy liếc mắt một cái, phát hiện người này vẫn không thay đổi vẻ mặt, chẳng thể nhận ra đang buồn hay vui.
- Làm Cục trưởng cục Tài chính thành phố, chẳng lẽ thật sự sẽ không kiếm đâu ra vài triệu để cấp cứu tạm thời cho cục Công an thành phố sao? Ngư Đồng các cô không phải là thành phố có nền kinh tế mạnh xếp thứ tư toàn tỉnh sao? Hơn nữa, dù sao, thảm án 88 vẫn còn đang chờ để phá án cơ mà.
Tống Quang Huy vẻ mặt chân thành nói.
- Sắp nghỉ lễ rồi, bận rộn quá, cả ngày tôi cứ bận với mấy khoản tiền trong kế hoạch, thật sự chẳng có thời gian nữa.
An Lôi trả lời, cảm giác Phó bí thư Tống này bề ngoài thì thấy nói năng nhẹ nhàng, nhưng lại tạo cho người ta một áp lực vô hình nặng như núi đè vậy. An Lôi cảm giác sắp không thở nổi nữa rồi.
- Vậy cô có thể nói khoản tiền một trăm triệu kia sẽ cấp cho ai không?
Người đàn ông trung niên bên cạnh đột nhiên hỏi.
- Cái này, đối tượng được cấp trong kế hoạch khá nhiều, tôi nhất thời không thể nhớ rõ. Nếu như lãnh đạo cần tài liệu cụ thể, tôi có thể về cục tài chính bảo người ta chỉnh lý đem đến.
An Lôi nói, nhưng kỳ thực trong lòng có chút hoang mang.
- Hừ, xem ra cô chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cái này là cái gì, cô tự xem cho kỹ đi.
Người trung niên kia hừ lạnh một tiếng, đưa tài liệu mà Diệp Phàm cung cấp cho An Lôi.
Sau khi nhận An Lôi lật xem một lượt, mặt hơi trắng ra, nói:
- Cục công an thành phố chưa được phép đã điều tra Cục tài chính chúng tôi, cái này rõ ràng là trái pháp luật, tài liệu này không thể làm chứng cớ.
Thịch một tiếng, người trung niên vỗ mạnh tay xuống bàn, hừ giọng nói:
- Còn dám ngụy biện à, sao cô biết tài liệu này là do Cục công an thành phố đưa lên, chẳng lẽ Ủy ban kỷ luật chúng tôi khi điều tra lấy chứng cứ thì không có quyền điều tra Cục tài chính các cô sao? Cô có cái suy nghĩ gì vậy? Cục tài chính thành phố không phải là cơ quan nhà nước do Đảng lãnh đạo sao? Xem ra, tư tưởng nhận thức của cô lệch lạc ngay từ bước đầu tiên rồi, cục Tài chính các cô lớn bằng trời, có thể đứng độc lập ngoài sự lãnh đạo của Đảng, hơn nữa, cấp trên đã có toàn bộ nhân chứng vật chứng rồi, cô còn gì để nói nữa không?
- Tôi… cái này…
An Lôi nhất thời hoảng thần, thì thào một lúc.
- Có người nói với tôi, cô chẳng cấp tiền, mà Cục công an thành phố thì đang toàn lực phá vụ thảm án 88, cô lại đứng ở giữa ngang ngược ngăn cản, có phải là đang lo lắng gì không? Lẽ nào cô có liên quan đến thảm án 88? Nếu như không nói rõ, thế thì chúng tôi có quyền hoài nghi động cơ của cô.
An Lôi chu mồm thè lưỡi, nói nửa câu cũng không nói được.
- Thế nào, có phải thực sự là đã đoán đúng rồi không, thành thật chút đi, thảm án 88 rốt cuộc là như thế nào?
Tống Quang Huy bức chặt, nếu như An Lôi không nói thật, thế thì vụ thảm án 88 thực sự có liên quan đến cô. Nếu như có dính vào vụ thảm án, vậy thì cô ta còn hy vọng gì chứ.
Không tới hai tiếng đồng hộ, dưới sự tấn công mạnh mẽ của Tống Quang Huy, An Lôi đã nói ra đây là lãnh đạo mờ mịt có ý sắp xếp. Nhìn khẩu cung của An Lôi, tuy Tống Quang Huy không nói gì, nhưng mặt Hà Trấn Nam hơi tối lại, một lúc lâu không nói được gì.
Thật lâu sau, mới nói:
- Tôi cũng không có ý gì khác, cái đó, là do đồng chí An Lôi hiểu sai lệch thôi.
Là nhân vật số một ở Ngư Đồng, tôi không thể làm ra những chuyện tổn hại đến lợi ích Cục Công an thành phố, tổn hại lợi ích dân chúng, lợi ích quốc gia được.
Đương nhiên, đối với đồng chí An Lôi luôn có tác phong hống hách, tôi đã không kịp thời phát hiện và uốn nắn, gần đây tôi cũng có nghe nói, đồng chí An Lôi có chút vấn đề về tư tưởng.
Đối với những chuyện vì nhân dân phục vụ đồng chí ấy có hơi kéo dài, thậm chí, có lúc cũng cố ý làm khó dễ các đồng chí bộ phận khác đến nhận tiền.
Trước kia tôi cứ tưởng đây là tin đồn nhảm, xem ra, cần phải giáo dục lại cô ấy một chút. Hơn nữa, chức vị của cô ấy trước kia là do tôi đề cử, tôi không thể nào trốn tránh trách nhiệm lãnh đạo được.
Xin các lãnh đạo cứ xử phạt tôi, khi về tôi lập tức mở Hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề xử lý đồng chí An Lôi.
Đối với những đồng chí kiểu tư tưởng lười nhác, coi tiền của quốc gia như tiền của mình có quyền tùy tiện sử dụng, Thành ủy chúng tôi tuyệt đối sẽ không nương tay, cần đổi người sẽ lập tức đổi người, nên khai trừ cũng sẽ quyết nghiêm túc
Liên quan đến lợi ích của mình là Hà Trấn Nam liền ném rớt quân cờ An Lôi không chút do dự. Liếc nhìn Tống Quang Huy một cái, còn nói thêm:
- Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm cũng làm hơi quá. Không có tiền thì có thể nghĩ biện pháp khác, Cục tài chính thành khố cũng đâu phải là không đưa tiền, chẳng hạn tạm thời vây ở ngân hàng một khoản, hoặc nghĩ cách gì đó. Người di chuyển thì sống cây di chuyển thì chết, chỉ cần kéo dài một thời gian thôi mà. Hôm nay, tạo ra chuyện thế này gây ảnh hưởng bất lợi, anh ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm được.
- Bí thư Triệu đã từng nói lúc tôi xuống đây, nói là các cán bộ chúng ta đều phải triển khai công việc dưới sự lãnh đạo của Đảng, tất thảy đều phải lấy chỉ huy của Đảng làm chuẩn.
Đồng chí Diệp Phàm không đem chuyện này nhẫn nại giải thích rõ cho Bí thư Đảng ủy anh, là anh ta hơi nôn nóng.
Nhưng, vì thấy anh ta một lòng phá án, chuyện này có thể cho qua. Còn chuyện tượng đồng cứ giao cho anh ta đi xử lý, coi như lập công chuộc tội đi.
Chỉ có điều, với cục Công an thành phố, Thành ủy, ủy ban nhân dân thành phố Ngư Đồng các anh cũng nên ủng hộ mạnh mẽ mới đúng, phải ủng hộ tài lực vật lực, tranh thủ phá án sớm.
Còn để nhân dân Ngư Đồng có được bầu trời trong sáng nữa chứ. Về phần An Lôi, đó là chuyện của Đảng ủy thành phố Ngư Đồng các anh, bên trên không can thiệp chuyện các anh xử lý cô ấy. Tuy nhiên, cá nhân tôi muốn nói vài câu ở đây, các anh cứ coi là nói chuyện bình thường không cần làm thật.
- Tống bí thư, anh cứ nói.
Hà Trấn Nam vẻ mặt cung kính nói, biết không bảo vệ được An Lôi nữa rồi. Bí thư tỉnh ủy Triệu Xương Sơn ở trên mượn tay Diệp Phàm, chỉnh An Lôi là để chỉnh chính mình.
Diệp Phàm và An Lôi, đơn giản là hai quân cờ vừa đúng lúc thôi, mà mục tiêu chủ yếu của tổ điều tra này chính là Bí thư Thành ủy mình đây.
"Được đi thăm đỉnh núi rồi…"Hà Trấn Nam trong lòng thầm lẩm bẩm câu này. Vì Hà Trấn Nam là thân tín của nguyên Bí thư Tỉnh ủy Lôi Đạo Toàn, là do một tay ông ta đề bat lên. Còn nguyên Bí thư Tỉnh ủy Lôi Đạo Toàn với Triệu Xương Sơn Triệu gia không cùng thuộc một tập đoàn chính trị.
Sau khi Triệu Xương Sơn điều đến tỉnh Việt Đông, Hà Trấn Nam trong lòng có chút băn khoăn. Làm cho Lôi Đạo Toàn bất mãn, không thể làm chuyện đáng xấu hổ người xừa đi trà đã lạnh được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Quan trường có quy củ của quan trường, nếu như anh làm việc tuyệt tình quá thì sau này sẽ chẳng ai dám kết bạn với anh nữa, dù là để anh dựa vào đi lên, lãnh đạo người ta cũng chẳng dám dùng anh, chỉ sợ loại cỏ đầu tường như anh sau lưng lại ngầm đâm một dao thì thật là thảm bại. Cho nên, cho đến giờ, Hà Trấn Nam vẫn chưa đến chỗ Triệu Xương Sơn chào hỏi.
Chuyện lần này, Hà Trấn Nam sớm nghĩ đến Triệu Xương Sơn. Bằng không, tổ điều tra sao lại có tin tức mạnh đến thế, kết quả khiến người ta không thể ngờ. Tiếng sấm to mưa lại nhỏ, Diệp Phàm lại chẳng bị chuyện rắm gì, còn thân tín An Lôi của mình ngược lại trở thành vật hy sinh.
Đây là Triệu Xương Sơn muốn nhắc nhở Hà Trấn Nam, muốn nắm được người của anh chỉ cần bỏ chút sức thôi. Nếu còn không nghe lời, lần sau sẽ đến lượt anh đó.
- Cá nhân tôi cảm thấy đồng chí An Lôi không hề thích hợp với vị trí này, làm ra một chuyện lớn như vậy mà cô ây lại trốn tránh trách nhiệm. Nếu như cô ấy có thể cấp khoản tiền ấy xuống đúng lúc, thì sẽ không xảy ra chuyện bán tượng đồng, cũng không xảy ra những ảnh hưởng lớn thế này. Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của cá nhân tôi, anh không cần để ý, coi như nói chuyện phiếm thôi. Còn chuyện Ngư Đồng các anh trở về đích thân tôi sẽ báo cáo với Bí thư Triệu.
Tống Quang Huy vẫn chưa ăn cơm chiều, lái xe về ngay, tổ điều tra vừa điều tra xong đã bỏ đi, thời gian dừng lại ở Ngư Đồng còn không được 20 tiếng, thực sự không thể tưởng tượng được.
Sáng sớm hôm sau, Thành ủy Thành phố Ngư Đồng lập tức phản ứng rất nhanh, đồng chí An Lôi bị cách chức tạm thời chưa được phân công, đưa cho Đảng xử phạt lỗi nặng nhất.
Chức Cục trưởng cục Tài chính của cô nàng tạm thời do Phó cục trưởng thường trực Uông Đạo Thuận xử lý, Chủ tịch thành phố Lý xét thấy tình hình đặc thù của cục Công an thành phố, quyết định cấp thêm mười triệu để cục Công an thành phố xây lại trụ sở làm việc.
Nghe nói tương đồng Lâm Tắc Từ nhờ Diệp Phàm thành tâm nhờ Chủ tịch công ty Hoành Địa Trần Phong Đài giúp đỡ, đã mua về với giá ba triệu rưỡi. Mới một ngày, mà cục Tài chính thành phố đã phải bỏ ra nhiều hơn năm trăm ngàn.
Trần Phong Đài đương nhiên cười tủm tỉm, cái này, mới một ngày, chẳng qua chỉ động mồm động mép một chút đã kiếm được năm trăm ngàn, có gì mà không làm chứ.
Tuy nhiên, Chủ tịch Trần Phong Đài rất thích làm việc nghĩa, trước mặt các phóng viên đã đem năm trăm ngàn này biến thành hai chiếc Santana 2000 quyên tặng cho cục Công an thành phố làm xe cảnh sát.
Trong chuyện tượng đồng này Triệu Xương Sơn là người thắng lớn nhất, hung hăng chỉnh được Hà Trấn Nam. Mà Diệp Phàm cũng chiếm được ưu đãi, thứ nhất là mò được một khoản tiền không nhỏ, đó là vì Lý Quốc Hùng chiếm được vị trí Cục trưởng cục Tài chính, tâm tình rất tốt nên đã cấp thêm cho Diệp Phàm mười triệu thể hiện thiện ý.
Còn Diệp Phàm gây ra chuyện lớn như vậy mà không ngờ chẳng bị chuyện rắm gì, còn được Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật luôn miệng khen ngợi, nói hắn một lòng phá án, tinh thần này đáng để mọi người học tập, có được một bí thư tốt như vậy, án gì mà lại không phá được.
Chỉ trong vài ngày, hình tượng Diệp Phàm đã được tạo dựng. Còn Trần Phong Đài công ty Hoành Địa cũng kiếm được danh tiếng, những tờ báo lớn cũng đã quảng cáo miễn phí cho công ty Hoành Địa, Trần tổng cảm thấy chỉ cảm kích Diệp Phàm thôi chưa đủ. Còn đến mời khi nào Bí thư Diệp đến tỉnh thành nhất định phải ghé qua chỗ anh ta.
Ngoài ra, cũng khiến một số lãnh đạo thành phố Ngư Đồng lờ mờ thấy được năng lượng của Diệp Phàm. Lần này tổ điều tra tiếng sấm lớn đổ mưa nhỏ, hình như có ý ra mặt vì Diệp Phàm. Cái này, làm các vị lãnh đạo đều đoán, chuyện này có phải do Diệp Phàm làm ra không.
Đoán thì rốt cuộc cũng chỉ là đoán, chưa chứng thực được, nhưng, phân lượng của Diệp Phàm vô hình trung đã tăng lên rất nhiều.
Dân gian đồn, Đại cục trưởng An vì gây chuyện với Bí thư Diệp, kết quả bị tước mất mũ quan. Chắc chắn trải qua chuyện này các quan chức ở thành phố hặp Diệp Phàm phải cẩn thận, đừng có chọc vào cục cưng này.
Đêm khuya sông Áp Tử nước chảy ào ào, "Đế thuyền song Áp Tử" lửng lờ dừng ở ven song. Nơi này, kỳ thực là một số người đã dùng con thuyền cũ thay đổi thành tửu lâu trên song.
Trên thuyền có năm tầng lầu, vì nơi Đế thuyền đậu là một chỗ ngoặt khá lớn trên sông Áp Tử, Đế Thuyền này cứ cách hai tiếng lại dạo một vòng sông, để khách nhân vừa ngắm cảnh đẹp bên sông vừa uống rượu nói chuyện phiếm, tương đối thoải mái.
Trên tầng cao nhất trong căn phòng bao riêng xa hoa có vài người ngồi.