Diệp Phàm vừa nói tới đây thì có tiếng cười lớn từ bên ngoài truyền tới.
Người này nói:
- Nói hay lắm, ha ha, người trẻ tuổi, nói hay lắm, Trung Quốc chúng ta là nước lớn trên thế giới, những nước nhỏ bé kia sao có thể so sánh được.
Diệp Phàm thầm nghĩ người này lẽ nào chính là Trương Đạo Lâm, so với tưởng tượng trong lòng mình thì khác xa quá.
Vốn dĩ cho rằng Trương Đạo Lâm phải là cao nhân chốn núi non, theo lý thì phải là thanh bào bạc màu, dưới cằm có râu mới đúng. Không ngờ cao nhân mà cũng tiến bộ như vậy, cho nên Diệp Phàm cũng có chút kinh ngạc.
- Ngài là...
Diệp Phàm có ý hỏi, sớm đã nhìn ra người này tuy đi chậm nhưng bước đi vững vàng, thậm chí có thể nói là trầm ổn có lực. Hơn nữa Diệp Phàm thậm chí còn mơ hồ cảm nhận thấy khí chất của cao thủ võ thuật trên người ông lão này.
Trong lòng kinh ngạc, lẽ nào Trương Đạo Lâm còn là cao thủ võ thuật? Rất có khả năng. Phái Võ Đang là Bắc Đẩu Thái Sơn của võ thuật Trung Quốc, Trương Đạo Lâm biết đâu lại là truyền nhân của Võ Đang.
- Ha ha ha, Trương Đạo Lâm, không sai. Nhưng không phải là đại sư gì cả, chỉ là một người thích lang bạt mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trương Đạo Lâm cười nói, rồi ngồi xuống ghế ở bên cạnh, nhìn Diệp Phàm một lúc rồi cũng không để ý đến, quay đầu nói với Trương Vu Chính:
Trước kia hình như có, giống như là Trương Tam Phong, nhưng đã là chuyện quá khứ, bây giờ núi Võ Đang chỉ còn lại mấy ông đạo sĩ, khua đao múa côn như làm xiếc, nhưng không có thực tài. Thật không ngờ Võ Đang từng được coi là Bắc Đẩu Thái Sơn mà cũng thành ra nông nỗi đó, thật khiến đám hậu bối đau lòng.
Tuy nhiên lẽ nào núi Võ Đang này, như trong điện ảnh, vẫn còn có cao nhân ẩn dật hay sao?
Trương Đạo Lâm không ngờ thay đổi thái độ, thân thiết hỏi.
- Họ Diệp tên Phàm, đang công tác ở Cục xây dựng Địa khu Đức Bình, đến đây là muốn đại sư đi một chuyến, xem hộ địa thế bát quái.
Diệp Phàm cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng ra mục đích của mình.
- Thật không ngờ, thật không ngờ. Trương Đạo Lâm tôi cả đời nhìn người, không ngờ lần này lại sai rồi. Ha ha ha, quen biết tiểu huynh đệ thật là cao hứng, sau này gọi tôi là Đạo Lâm là được.
- Vậy thì tốt quá, chúng ta lập tức đi, thời gian không còn nhiều, trước cuối năm tôi phải làm ra phương án quy hoạch, lãnh đạo khu vực đang chờ.
Diệp Phàm nói rất chân thành.
Trên đường.
Trương Đạo Lâm hỏi:
- Cục trưởng Diệp, thân thủ của cậu rất cao, không biết tôn sư là cao nhân phương nào?
- Tôi cũng không rõ, sư phụ nói họ Phí, bình thường mặc bộ áo bào xanh, rất cũ, bây giờ cũng đã đi hai năm rồi, tôi cũng chưa gặp lại ông ấy.
Lúc đó ta nhận lời mời của Phí gia, thay sự phụ đi xem cổng của Phí gia, ngoài xem phong thủy, trong xem dương thuật.
Lúc đó liền biết Phí Phương Thành. Nhưng cũng chỉ gặp mặt một lần. Không lâu sau nghe nói Phí Phương Thành thích Tô Lưu Phương của Tô gia.
Nhưng chuyện tốt khó thành, hai nhà đều không đồng ý, kết quả thế nào ta cũng không biết. Nhưng đến tận bây giờ, Phí Phương Thành và Tô Lưu Phương đều mất tích rồi.
Có người nói hai người đã ra nước ngoài định cư, cũng có người nói hai người vì tình sinh hận, cái này cũng không rõ.
Trương đại sư có chút cảm thán, lắc đầu.
Diệp Phàm vừa quay về Đức Bình mới biết Ma Xuyên xảy ra chuyện lớn, có thể nói là kinh động toàn bộ Đức Bình.
Theo Hạ Hải Vĩ nói thì sáng nay, Trưởng ban tổ chức cán bộ Địa ủy là Trịnh Chí Minh đến Ma Xuyên tuyên bố việc của chủ tịch Huyện Phương Hồng Quốc mới nhậm chức.
Lúc đó trên đài chủ tịch ở nhà ăn huyện Ma Xuyên, khi trưởng ban Trịnh vừa đọc xong quyết định của Ban tổ chức cán bộ Địa ủy bổ nhiệm đồng chí Phương Hồng Quốc là Phó bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện Ma Xuyên.
Chánh văn phòng huyện ủy Liễu Mi Phương đột nhiên nổi điên, vọt lên sâu khấu, đẩy Trưởng ban Trịnh sang một bên, đoạt lấy Micro la lớn: vị trí Chủ tịch huyện là của tôi.
Các cán bộ ở đó đều không hiểu sao cả, Liễu Mi Phương đột nhiên bỏ micro xuống, vọt tới trước mặt Túc Nhất Tiếu, lôi áo ông ta vừa cắn vừa đá, lại còn hô to: Túc Nhất Tiếu, lúc trước ông đã nói sẽ đưa tôi lên làm chủ tịch huyện Ma Xuyên.
Túc Nhất Tiếu sợ tới xanh mặt, kêu lớn:
- Mẹ kiếp, Chủ nhiệm Liễu, có phải cô điên rồi không?