Diệp Phàm cười, nhìn Quách Phác Dương như thể muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
- Muốn nói gì cứ nói đi. Tôi không có nhiều thời gian cho cậu đâu, đừng lãng phí.
Quách Phác Dương cười nói:
- Đối với cậu tôi đặc biệt ưu đãi. Cậu hỏi mà xem, có mấy người là Chủ tịch huyện mà được gặp tôi.
- Bác, Quách Chân Kỳ đã về tới Báo Săn. Lần này từ binh đoàn lên sư đoàn, phỏng chừng thiếu tá Quách cũng nên được thăng cấp một bậc chứ ạ.
Diệp Phàm cười nói.
- Sao? Thăng một bậc không phải là lên trung tá à? Nghe nói ở Báo Săn là trung tá thì đến bộ đội bình thường trực tiếp có thể thăng cấp thượng tá. Tuy nhiên cậu nói như vậy…
Quách Phác Dương cố ý hỏi.
- Ha ha, nghe nói Quách Chân Kỳ là anh ruột Thu Thiên.
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Cậu nhóc được đấy, kiểm tra hộ khẩu có phải không?
Quách Phác Dương như cười như không nhìn chằm chằm Diệp Phàm khiến cho da đầu hắn hơi run lên, khi đó Quách Phác Dương mới nói tiếp:
- Rốt cục cậu muốn gì thì nói thẳng đi, tôi còn có cuộc họp.
- Chân Kỳ lần này được thăng trung tá, thực ra tất cả chuyện cấp vị này là do Thiết Chiêm Hùng xử lý. Thiết Chiêm Hùng chắc là bác cũng có nghe qua. Anh ấy lập nên chiến công nhưng thân thể bị tổn thương, hiện tại anh ấy lui về bộ Công an đảm nhiệm chức Thứ trưởng. Ở trên đó, nghe nói lãnh đạo hỏi anh ấy còn muốn nói chuyện gì, khi đó anh ấy liền kể lại chuyện Quách Chân Kỳ.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, tôi biết rồi, cậu về đi, cứ làm tốt việc ở huyện Ma Xuyên đi.
Quách Phác Dương không biểu lộ thái độ gì, Diệp Phàm cũng biết ý. Nếu như Quách Phác Dương bảo hắn đi thì chắc rằng trong lòng ông ta cũng hiểu được.
- Anh Thiết, vừa rồi tôi ở chỗ Quách Phác Dương…
Diệp Phàm kể lại tình hình. Không phải hắn tranh công mà chủ yếu là để cho Thiết Chiêm Hùng cân nhắc trong lòng, đến lúc đó đừng thất thố. Phải biết rằng căn bản Thiết Chiêm Hùng chưa nói gì hay ho cho Quách Chân Kỳ mà thật ra là Diệp Phàm nói vậy thôi.
- Người anh em, tôi không nói gì cả. Quách Phác Dương nếu trả lời là "đã biết" hiển nhiên là cũng rõ chuyện này.
Thái độ Quách Phác Dương ở dưới thì chắc không có vấn đề gì, chỉ có điều đối với quan hệ cấp trên thì tôi không có gì ghi điểm. Thật là xui chết mẹ đi, tại Bắc Kinh không ngờ tôi đây không hề có chút trợ giúp nào.
Một Cục trưởng Ban Tổ chức Trung ương không ngờ lại lên mặt, làm tôi tức đến mức thiếu chút nữa rút súng bên hông ra, sờ đến mới nghĩ là mình không được làm như vậy. Cậu nói xem, chuyện này là chuyện gì đây?
Thiết Chiêm Hùng có chút phẫn nộ, y cũng thể hiện cảm giác mất mát. Trước kia lúc còn ở tổ Cảnh vệ và Báo Săn thì y đều là người được coi trọng, đặc biệt là ở Báo Săn. Tới bây giờ thì một người lại có quyền định đoạt số phận y, khiến y cũng phải xếp vào chỗ cái đuôi của một hàng dài các thứ trưởng ở bộ Công an, tất nhiên là y tức giận rồi.
- Ôi, anh Thiết à, tâm lý của anh còn chưa chuyển được đến đây. Lúc này anh đã không còn ở Báo Săn nữa, chờ đến lúc anh có thể lên được vị trí Bộ trưởng thì phỏng chừng lúc đó mới có thể thể hiện thái độ của mình. Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, trong các bộ Trung ương và Ủy ban trung ương là ba cấp cao nhất. Bọn họ kiêu ngạo cũng là chuyện thường. Không cần nói, anh cứ xem đi, trong Ban tổ chức cán bộ dưới huyện thì đấy, không phải cũng là một đội ngũ uy phong đấy sao. Mũ quan trên đầu chúng ta đều do bọn họ cấp. Không có cách nào đâu. Anh Thiết, xin bớt giận, chờ đợi một khoảng thời gian không lâu nữa đâu.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Việc này đương nhiên là tôi hiểu được, chỉ có điều tôi chịu không nổi. Hơn nữa, nếu lần này tôi có thể khai hỏa một ngòi pháo này, bắt được Chủ tịch Địa khu Vương thì có lẽ cũng khiến cho Phượng Bảo Sơn coi trọng. Cho dù lần này không thể phân cao thấp được nữa.
Thiết Chiêm Hùng thở dài với vẻ hơi buồn bực.
Thiết Thác có thủ đoạn phá án mạnh mẽ, cứng rắn nhưng kỹ xảo phá án cũng làm cho người ta thán phục. Cũng không biết y sử dụng chiêu bài gì mà Phượng Hạo công ty Mậu Tinh biến mất trong vài ngày mà không ngờ công ty cũng không có gì bất thường. Ngày mồng 1 tháng 8 là lễ ra quân.
Tại đây vào thời khắc toàn quốc và nhân dân ăn mừng ngày giải phóng cũng là lúc Thiết Thác thu toàn bộ mạng lưới.
Nhân viên công tác Ủy ban Kỷ luật tỉnh thu toàn bộ mạng lưới thì trong vòng nửa ngày, nhân vật đầu sỏ số hai Địa khu, Chủ tịch Vương Triều Trung, người từng xưng bá chủ, khiến Trang Thế Thành thật sự đau đầu đã sa lưới. Thiết Đông và Vi Bất Lý cũng bị Phương Viên giúp đỡ người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt đi.
Hơn nữa, Phương Viên cũng khá thông minh, y lợi dụng cơ hội phối hợp điều tra với Ủy ban Kỷ luật tỉnh lần này, không ngờ cũng điều tra ra chuyện ở xã Kim Đào không đến thời gian một tháng.
Phát hiện Bí thư Triệu Chấn Quang xã Kim Đào có vấn đề nên cũng bắt luôn. Triệu Chấn Quang cũng khá bất đắc dĩ ngồi lên ngai vàng Bí thư Đảng ủy xã, ngồi chưa nóng mông thì không ngờ đã bị bắt giam.
Người thứ hai được Túc Nhất Tiêu đưa lên là Phó Chủ tịch Lôi Lượng Minh tất nhiên cũng chịu chung số phận.
Tin tức này đối với Túc Nhất Tiêu mà nói, không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Hai cán bộ mà y đề cử đều bị xuống ngựa, mà hai người cùng y kết liên minh là Thiết Đông và Vi Bất Lý cũng đều xuống ngựa.
Hơn nữa, Phương Viên cũng thâm, cố ý dùng mánh lới làm cho Túc Nhất Tiêu cũng bị liên lụy vào. Chuyện này tất nhiên là để đánh vào tinh thần.
Cho nên, vào lúc chập tối, Túc Nhất Tiêu trong lòng đang hoảng sợ thì cũng là lúc Ủy ban Kỷ luật tỉnh gọi đến hỏi.
Đức Bình lập tức rơi vào khoảng thời gian hoảng loạn.
Cán bộ to nhỏ bị liên lụy không dưới 15 người.
Toàn bộ phòng tuyến của Vương Triều Trung bị sụp đổ, ngay cả việc Chu Phú Đức lựa chọn cho y bảy tám cô gái ở Ma Xuyên cung cấp cho gã hưởng thụ cũng bị lộ. Chu Phú Đức tất nhiên cũng bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời lên uống trà.
Tình tiết vụ án tiến triển thêm một bước trong quá trình kiểm chứng, rốt cục kinh động đến cả Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn, ông ta lập tức điện thoại chỉ thị phải điều tra tận gốc.
Túc Nhất Tiêu thật ra không có vấn đề gì lớn, gã chỉ bị Phương Viên gài bẫy một chút. Ba ngày sau gã được thả. Tuy nhiên gã vừa ra thì phỏng chừng là bị dọa sợ quá nên xin nghỉ một tuần, chuyển giao toàn bộ công việc cho Diệp Phàm. Chắc hẳn gã lên tỉnh tìm cậu mình là Trưởng ban thư ký Kiều Chí Hòa đẻ bàn bạc biện pháp đối phó.
Ngày 25 tháng 11, nhà lưu niệm Bối Diệp Cốc Lang Kiều cắt băng khánh thành. Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương tự mình ra mặt. Tướng quân Tống Gia Xuyên vốn đã rời huyện Ma Xuyên 40 năm cũng mang theo mười mấy cựu chiến binh trong trận Bối Diệp Cốc đến Bối Diệp Cốc.
Lão tướng quân đứng trên núi Thiên Xa là nơi trước kia mình đã từng tung hoành, nghe tiếng mìn phá núi làm đường nổ, lão tướng quân nói rằng khi nào quốc lộ Thiên Tường khánh thành còn muốn quay về tham dự.
Thấy huyện Ma Xuyên mặt đường rải nhựa đẹp, đường sá rộng rãi, thay đổi hoàn toàn, khi trao vật kỷ niệm cho nhà lưu niệm Mã Hồi Niên, Tống tướng quân vẫn nắm chặt tay Diệp Phàm.
Nhân vật số 1 huyện Ma Xuyên Túc Nhất Tiêu đứng bên cạnh thì không ai để ý đến. Lúc này Vương Hán nhìn thấy vậy liền bước lên trước, cười với Tống tướng quân rồi nói:
- Tống tướng quân, đây chính là Bí thư huyện ủy huyện Ma Xuyên, đồng chí Túc Nhất Tiêu. Nhà lưu niệm Mã Hồi Niên chính là do đồng chí ấy đề nghị xây dựng. Nền kinh tế huyện vốn không được phát triển, dự tính sang năm mới xây dựng nhưng Bí thư Tiêu tự mình quyết định ngay lập tức khởi công.
- Hừ, đúng không vậy, tôi không biết Bí thư Túc nào cả, tôi chỉ biết là huyện Ma Xuyên có Chủ tịch huyện Diệp.
Tống Gia Xuyên không thèm để ý, đi theo Diệp Phàm ra nhà lưu niệm.
Phía sau lưng họ, Túc Nhất Tiêu tức lồi cả hai mắt. Đương nhiên là gã muốn có thể oanh sát được Diệp Phàm.
Cuối tháng 12.
Đại án ở Đức Bình rốt cục cũng hạ màn.
Chuyện làm người ta mở rộng tầm mắt chính là Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm không ngờ phải đến Mặt trận Tổ quốc dưỡng lão. Nghe đồn ông ta bị liên lụy bởi Vương Triều Trung, có thể hạ cánh xuống Mặt trận Tổ quốc mà không bị đi tù là may lắm rồi.
Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung vì tham ô, ngầm chiếm công khoản quốc gia, chơi gái nên đang có nguy cơ bị bỏ tù. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Phó chủ tịch Địa khu Tra Kế Cương cũng theo chân ông ta.
Thiết Đông và Vi Bất Lý đều bị tuyên án mười mấy năm tù. Phó bí thư Địa ủy Lôi Minh Hoài vì vợ nhận từ Vi Bất Lý một vòng đeo cổ kim cương nên cũng bị liên lụy, phải đến Mặt trận Tổ quốc đảm nhiệm chức Phó chủ tịch mặt trận.
Nhà họ Thiết ở Ma Xuyên cũng bị bắt sáu người, bị đi tù. Họ bị cưỡng chế nộp khoản tiền thu được do việc làm ăn phi pháp tổng cộng là mười triệu, khoản tiền bị tiêu xài và không rõ tung tích tổng cộng tới hơn hai mươi triệu.
Thần Nữ Tửu Lầu bị giao cho Ủy ban Nhân dân huyện Ma Xuyên quản lý, bởi vì Vi Bất Lý lấy tiền tham ô được xây dựng nên.
Tuy nhiên số tiền cưỡng chế bắt phải nộp là mười triệu lại bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh lấy mất, Diệp Phàm và Trang Thế Thành xót của muốn chết, họ cũng muốn thu hồi được một ít, nhưng đây là thời kì đặc biệt, ai có roi thì cứ đánh. Hai người có buồn bực thì cũng không dám mở miệng.
Chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban Nhân dân Địa khu Khâu Mậu Thủy tất nhiên cũng đi làm bạn với Vương Triều Trung. Bạn học trường đảng với Diệp Phàm là Trần Lôi thì đang hy vọng mong manh.
Mấy ngày đó y luôn luôn đến tìm Diệp Phàm. Tuy nhiên Diệp Phàm và Trang Thế Thành gần đây cũng sứt đầu mẻ trán, làm sao có thì giờ để ý đến chuyện đó. Hắn đành an ủi Trần Lôi, nói là trong lúc này rất vội, để một thời gian nữa xem sao.
Tuy nhiên cũng có chút ưu đãi, lập tức có nhiều vị trí để trống, cán bộ bên dưới thì đều đỏ mắt trông chờ. Họ đều cân nhắc các vị trí, mỗi người đều tự huy động hết sức lực của mình để chạy chức.
Nhân vật số một huyện Ma Xuyên là Túc Nhất Tiêu tạm thời câm như hến. Hai người gã đề cử đều bị sa lưới, lập tức gã trở nên hết sức lo lắng.
Ngày đó Trang Thế Thành gặp gã, hừ một tiếng rồi nói:
- Đồng chí Nhất Tiêu, về sau phải chú ý nhé, đừng có người nào cũng đề bạt, đề bạt cũng phải xem xét trước đã.
Ảnh hưởng thật không tốt chút nào. Cậu nhìn xem, đề cử người nào thì người đó bị bắt giữ.
Túc Nhất Tiêu tất nhiên là sạm mặt lại, gật gật đầu, gã không dám nói lời nào với Trang Thế Thành. Gần đây, Chủ tịch Địa khu Vương rớt đài, Trang Thế Thành chẳng những là Bí thư mà còn tạm thời kiêm luôn chức Chủ tịch Địa khu. Túc Nhất Tiêu mặc dù có người chống đỡ là cậu Kiều Chí Hòa nhưng giờ phút này cũng không dám lên tiếng với Trang Thế Thành, sợ rủi ro.
Huống chi Kiều Chí Hòa đã thận trọng giải thích, bảo gã trong khoảng thời gian này làm chuyện gì cũng phải hết sức cẩn thận. Trên thực tế chính là bảo gã phải hết sức ý tứ với cái đuôi mang theo mình.
Đầu tháng 1.
Thiết Thác nhờ đại án ở huyện Ma Xuyên Đức Bình mà uy danh lan xa, đã được Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trung ương Phượng Bảo Sơn khen thưởng, tự mình điểm tướng, rốt cục được ngồi vào ngai vàng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh mà lão Bí thư Trường Giang đã đến lúc về hưu.
Nhân sự Địa ủy Đức Bình cũng có sự biến động.
Hạ Hải Vĩ cũng nhân lúc Thiết Thác đề cử được đề bạt lên chức Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiêm chức Phó bí thư Địa ủy Đức Bình, còn kiêm cả chức Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Đức Bình.
Mà nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tề Minh Viễn bởi vì vụ đại án này không ngờ ông ta cũng không biết được nguyên nhân, bị đề nghị rút ra khỏi Ủy ban Kỷ luật tỉnh về cấp Cục trưởng, nghe nói quản lý phòng một cửa của Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Tôn Quốc Đống thật ra nhanh chân chạy trốn, xuống chức Bộ trưởng Ban tổ chức cán bộ Địa ủy, tiếp nhận vị trí của Lôi Minh Hoài, phân công quản lý công tác Đảng, lập tức trở thành nhân vật số 3 của Đức Bình.
Trưởng ban Thư ký Địa ủy Trịnh Chí Minh được điều nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Địa ủy Đức Bình lập tức trống ở ba vị trí Chủ tịch Địa khu, Trưởng ban Thư ký Địa ủy và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật. Cán bộ bên dưới đang tranh nhau sứt đầu mẻ trán.