Quân Thê

Chương 9: 9




"Súc sinh, buông ra!" Khổng Nhan phẫn nộ mắng to, một thủy mâu cuối cùng cũng trào ra nước mắt.

Dạng này khuất nhục tư thế, dạng này chính mình vô lực, giờ này khắc này nàng mới biết được, không trách được tuy nàng vẫn như cũ cẩm y ngọc thực, lại có gia tộc một hai phần bảo hộ, Phùng ma ma vẫn cả ngày bất an, hoá ra...hoá ra…Nữ nhân đương thời như một sợi dây trôi, trước mặt nam nhân quyền thế, cho dù là nàng, cũng chỉ là dạng phụ nữ trẻ em không nơi nương tựa! Không biết vì khuất nhục, vì bất lực, hay là bởi vì nhận rõ hiện thực, Khổng Nhan lã chã rơi lệ.

Mà nghe được Khổng Nhan giận mắng, Tưởng Mặc Chi lửa giận bốc cao, hắn đem hai tay Khổng Nhan đặt ở trên rào chắn, từng đợt ý lạnh trong lòng.

Súc sinh! ? Đã nho nhã lễ độ không được, lại nhận định hắn là súc sinh, hắn không súc sinh một lần chẳng phải là không khớp xưng hô này? Trống một tay đang muốn xé mở nửa bên la sam khác, chỉ thấy Khổng Nhan hai mắt đẫm lệ rơi lã chã, làm người khác thương xót.


Kinh thành quý nữ phần lớn là dáng người cao gầy, thân thể đ ẫy đà.

Khổng Nhan lại hơi có khác biệt, mẫu thân của nàng là người phương nam, xương cốt tinh tế, bộ dáng xinh đẹp.

Khổng Nhan giống mẹ đẻ, dù sinh ra ở kinh thành, lại nhỏ nhắn xinh xắn đ ẫy đà.

Nước mắt vừa rơi xuống, so với nữ tử kinh thành cao lớn tất nhiên là một dạng thướt tha khác biệt, lại mất đi khí chất cao ngạo của nữ tử quý tộc thường ngày, làm sao không khiến người ta đem lòng xót thương? Bàn tay thô bạo của Tưởng Mặc Chi kìm lòng không đặng xoa lên gương mặt Khổng Nhan, vì nàng gạt nhẹ nước mắt trong suốt.

"Nhan nhi..." Lời nói mềm mại còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy Khổng Nhan mặt nghiêng qua, né tránh hắn đụng chạm, trên mặt trong mắt tràn đầy đối với hắn chán ghét! Tưởng Mặc Chi nhường bị sự chán ghét ấy hung hăng k1ch thích, thiên chi kiêu tử nhiều lần ghét bỏ như thế, dưới sự tức giận, hắn bỗng dưng nhớ tới thê tử của mình Khổng Hân.

Từ hai năm trước, khi Khổng Hân phát hiện hắn đối với người chỉ mới gặp mặt một lần là Khổng Nhan nhớ mãi không quên, liền không còn tới đây nữa, cũng nhiều lần muốn đánh tan ý nghĩ của hắn, thậm chí vì ngăn cản hắn theo đuổi Khổng Nhan, thay đổi lời nói kiên trì khuyên giải, nhưng sau hơn hai năm, cuối cùng còn không phải chịu thua? Nữ nhân chỉ cần đã thuộc về một nam nhân, có kiêu ngạo đến đâu thì cũng chỉ có thể thuận theo, người xưa chẳng phải có câu lấy gà theo gà hay sao? Quỷ thần xui khiến, Tưởng Mặc Chi trong lòng dâng lên ý nghĩ này, lại nhớ tới lời nói hôm qua của thê tử Khổng Hân, Khổng Nhan tính tình trinh liệt, thưởng thức nhất là những người phụ nữ chung thủy trước sau như một.


Nếu nói vậy, trước tiên để Khổng Nhan theo mình, cho dù nàng không muốn, cuối cùng cũng không thể làm gì, sau đó hắn dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo một phen, chẳng lẽ còn sợ Khổng Nhan không hồi tâm chuyển ý? Trong lúc nhất thời, Tưởng Mặc Chi bị d*c vọng với Khổng Nhan xâm chiếm đầu óc, hắn quên mất sự trinh liệt của Khổng Nhan hơn mười năm trước sau khi hôn sự bị hủy, thậm chí biết rõ thê tử trong hai năm qua trước sau mâu thuẫn, lại vẫn không muốn suy nghĩ thê tử vì sao hôm nay lúc đến đây nói ra những lời như thế với hắn, chỉ biết là đầu tiên có được Khổng Nhan thì mọi việc sẽ đều tốt lên, nói không chừng Khổng Nhan phòng không phòng tịch mịch hơn mười năm vốn không còn tính tình cương liệt như năm đó thì sao? Tưởng Mặc Chi tự thuyết phục chính mình, hai mắt hắn đỏ hồng, động tác ôn nhu cúi đầu bên cổ Khổng Nhan khẽ ngửi thật sâu, đợi khi mùi thơm cơ thể người con gái quyến rũ quanh quẩn chóp mũi, hắn đầu cũng không nhấc, một phát giật xuống nửa bên la sam khác của Khổng Nhan.

Xoẹt xẹt —— Lại một tiếng xé vải vang lên trong núi, nhất thời kích động trái tim tất cả mọi người.

Tưởng Mặc Chi hưng phấn toàn thân phát run, Khổng Nhan trong mắt dâng lên một vòng tuyệt vọng ngoan lệ.

Mà năm người ẩn thân chỗ tối cũng khó bình tĩnh, chỉ nghe một trong năm người tuỳ tùng luôn trầm mặc kề tai hỏi nhỏ thanh bào nam tử: "Đại nhân, nhưng là muốn..." Lời còn chưa dứt, thanh bào nam tử đã đưa tay ra hiệu không cần, sau đó xem cũng không xem thêm, trực tiếp quay người rời đi.

Thấy thế, gã tuỳ tùng vừa xin chỉ thị sững sờ, hắn tưởng rằng đại nhân trên đường trở về mạo hiểm tới đây, ít nhiều là vì có ý với Khổng đại tiểu thư, vừa rồi lại ở đây nhìn trộm hồi lâu, thế nào cũng sẽ ra tay cứu, dù sao lúc trước nếu không phải đại nhân có ý định "Cứu mỹ nhân", đường đường Khổng đại tiểu thư cũng sẽ không lưu lạc đến hoàn cảnh này.


Nhớ tới Khổng Nhan tuyệt sắc cùng trinh liệt, tùy tùng trong lòng hiện lên không đành lòng, nhưng đến cùng sẽ không vi phạm mệnh lệnh, liền muốn theo thanh bào nam tử rời đi, chợt nghe Tưởng Mặc Chi hét thảm một tiếng.

Chủ tớ năm người không hẹn mà cùng dừng bước, quay người nhìn lại.

Chỉ thấy Tưởng Mặc Chi một tay bịt tai, giận mắng một tiếng "Tiện nhân!", một cái tay khác giơ lên cao cao còn chưa đánh xuống, chỉ thấy người lợi dụng khe hở để phản kháng là Khổng Nhan, dương cánh tay ôm lấy Tưởng Mặc Chi, mượn lực trọng tâm thân thể hướng xuống, liều mạng bắt lấy Tưởng Mặc Chi cùng nhau ngã ra hàng rào của gian nhà..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.