Trước khi rời văn phòng, Chiêm Sắc nhìn chỗ ngồi của Đỗ Hiểu Nhân.
Cô ấy quả nhiên lại không chờ mình.
Cảm thấy thật bất đắc dĩ, cô nhanh chóng thu dọn tài liệu.
Cô cứ làm việc như vậy —— không làm thì thôi, một khi đã làm là phải dốc toàn lực.
Thế nên, hai ngày này trừ làm công việc thường ngày cùng nghỉ ngơi, thời gian còn lại cô dành toàn bộ để nghiên cứu chân dung dựa vào tâm lý tội phạm. Không thể để ý đến tình hình của Đỗ Hiểu Nhân. Dù biết rằng trong lòng cô ấy còn có khúc mắc nhưng cô cũng không thể làm gì được.
Có một số việc, chỉ có thể dựa vào thời gian giải quyết.
Cô vừa mới đem tư liệu để vào văn kiện, ngoài cửa liền vang lên tiếng giày cao gót.
“Chiêm lão sư!”
Mới qua hai ngày, Ngải Mộ Nhiên giống như tiều tuỵ đi không ít, “Có thể nói chuyện không?”
Lại nói cái gì nữa?
Quả nhiên, chuyện tốt đâu không thấy lại thấy toàn chuyện xấu. Tên nam nhân họ Quyền toàn muốn theo ý mình, thật sự đem đệ nhất phiền phức Ngải sở trưởng ném lại đây.
Có điều, trốn được mùng một cũng không trốn được ngày rằm, sớm muộn gì cô ta cũng bới lông tìm vết gây phiền phức cho cô thôi, thế thì cô cần gì phải giả bộ sợ hãi?
“Ngải sở trưởng, xin lỗi, hôm nay tôi thật sự có việc gấp, người nhà kêu tôi mang bạn trai về ăn cơm.”
“Thiếu Hoàng sao?”
Một mùi nho chua loét xộc vào mũi, Chiêm Sắc khịt mũi, không khỏi cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ trong lòng cô ta, đàn ông ở kinh đô chỉ sót lại một mình Quyền Thiếu Hoàng?
Nhưng mà……
Cô mím môi, xấu tính không giải thích.
Giày nhỏ biến thành giày thêu, cho cô ta nghẹn chết đi!
Ngải Mộ Nhiên hôm nay rõ ràng mang theo vẻ buồn tình, miễn cưỡng cười cười, ngồi đối diện cô, giọng nói có chút khàn khàn: “Tôi biết Thiếu Hoàng từ năm 8 tuổi, tính ra cũng được 20 năm rồi. Ở trong giới chúng tôi, anh ấy có bộ dạng tốt, trời sinh có duyên với phụ nữ, người thích anh rất nhiều…… Nhưng mà, người hiểu anh ấy lại rất ít……”
Ách!
Một lời mở đầu khiến Chiêm Sắc nghe được thổn thức không thôi.
Ý của cô ta là bản thân rất hiểu anh ta?
Nhìn quầng thâm mắt không che được dưới lớp trang điểm xa hoa, Chiêm Sắc không khỏi thở dài trong lòng. Chỉ có điều, cô không có chút đồng tình nào dành cho người phụ nữ rõ ràng mắc hội chứng thất tình lại còn liều mạng tìm cảm giác yêu đương này. Tình cảm, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu, bằng lòng bị ngược, ai cũng không trách được ai.
Nhìn thời gian, cô ngắt lời người đang thao thao bất tuyệt.
“Ngải sở trưởng, cô chỉ muốn nói điều này thôi?”
Rũ mắt, Ngải Mộ Nhiên nhìn di động, trầm mặc nói, “Thiếu Hoàng đối với cô khác mọi người, tôi có thể nhìn ra được. Có điều, Chiêm lão sư, xuất thân của cô như vậy……”
“Tôi nói này sếp Ngải, chúng ta có thể không nói chuyện liên quan đến người này nữa được không?”
“A. Được rồi. Tôi cũng chỉ muốn nói với cô một câu, anh ấy có lẽ có cảm giác khác biệt, anh ấy có thể cho cô tiền tiêu xài, mua nhà, mua xe, cho cô một cuộc sống vật chất mà người khác có muốn cũng không được. Nhưng mà, cô cảm thấy với một gia đình như Quyền gia, anh ấy có thể cho cô hôn nhân sao! Mà hôn nhân đối với một cô gái có ý nghĩa gì, chắc cô còn rõ ràng hơn tôi.”
Mẹ kiếp!
Tâm can Chiêm Sắc co rút.
Cô ghét nhất là người khác không có việc gì liền cho cô học một khoá tư tưởng chính trị.
Đừng nhìn bề ngoài đồng chí Tiểu Yêu ôn hoà thiện lương, nhưng thực chất bên trong lại là một nữ hán tử toàn thân gai góc. Đối với việc Ngải Mộ Nhiên năm lần bảy lượt cảnh cáo, rốt cuộc sự nhẫn nại của cô cũng tuyên bố phá sản.
Cô nhướng mày, cong khóe môi, ý cười càng thêm sâu. Trên khuôn mặt không son phấn, đôi mắt cô còn sáng hơn hắc diệu thạch*.
(*Đá thủy tinh núi lửa, còn có tên gọi khác là đá vỏ chai Obsidian)
“Ngải sở trưởng, thấy cô đối với tôi tốt như vậy, hay là tôi bói cho cô một quẻ?”
“Quẻ gì?!” Ngải Mộ Nhiên vẫn tiếp tục bộ dạng điên khùng.
Khóe miệng kéo ra ý cười, Chiêm Sắc đè nén lửa giận, tốc độ nói chuyện từ chậm đến nhanh, “Căn cứ theo cách nói truyền thống, cô là rảnh rỗi không có việc làm, cho nên mới ám ảnh bởi tình yêu. Nói đơn giản là: Cô tắm rửa đi ngủ đi, đừng làm trò nữa! Anh ta không yêu cô đâu.”
“Cô ——” Ngải Mộ Nhiên biến sắc, vẻ mặt đông cứng.
Chiêm Sắc đứng dậy, hai tay chống bàn, sắc mặt tối sầm, “Một người phụ nữ, dùng thời gian hai mươi năm cũng không chiếm được trái tim một người đàn ông, cô nói cô không phải kẻ thất bại thì ai là kẻ thất bại? Ngải sở trưởng, tôi thành tâm thành ý nhắc lại với cô lần nữa, cố chấp là ưu điểm của phụ nữ, nhưng cố chấp quá mức thì lại là ngu ngốc.”
Sắc mặt biến đổi liên tục, hết trắng lại xanh, nhưng không nghĩ tới giáo dưỡng của Ngải Mộ Nhiên lại tốt như vậy.
Trong nháy mắt, cô ta bình tĩnh, nở nụ cười, “Chiêm Sắc, không bằng hai ta đánh cược đi?”
“Đánh cược gì?!”
“Xem ai có thể gả được vào cổng lớn Quyền gia, làm Quyền phu nhân.”
Ha —— ha ——
Chiêm Sắc định bắt chước tiếng cười nhạo của Tinh gia, nhưng tiếc là thất bại, khiến nét mặt cô có chút méo mó, “Tôi?! Ha ha. Nói thật, tôi thực sự không có hứng thú với việc này. Ngải sở trưởng, người đàn ông này trong mắt cô là bảo bối, nhưng trong mắt tôi — anh ta đến cái rắm cũng không bằng!”
“……Thật vậy sao?”
“Nói thừa!” Chiêm Sắc đảo mắt, cười càng thêm rạng rỡ: “Còn có, sếp Ngải, cô cũng đừng để ý lời vừa rồi của tôi. Kỳ thật tôi rất bội phục cô. Cô ở trong lòng tôi tựa như đoá hướng dương lúc ban mai —”
“Cô có ý gì?”
Mím môi, Chiêm Sắc ra sức nín, thật vất vả mới nhịn cười được, vừa cầm túi xách, vừa vạn phần đứng đắn mà ‘ca ngợi’ cô ta, “Hoa hướng dương là tượng trưng cho — tình yêu thầm kín. Cô khiến tôi rất cảm động, thật đấy. Tôi đi trước, cô tự suy nghĩ đi, tạm biệt.”
Dứt lời, cô mang vẻ mặt nghiêm túc rời khỏi văn phòng.
Đi thẳng xuống tầng dưới, rốt cuộc không nhịn được ôm túi văn kiện cười cong cả eo.
Quả nhiên gần mực thì đen, cô hôm nay cũng ác một phen.
Đến tận lúc lâu sau, Ngải Mộ Nhiên mới giải được mật mã của hoa hướng dương — tìm kiếm ánh mặt trời.
*
Chương Trung Khải buổi chiều không có lớp, hơn bốn giờ đã đến đây đợi cô.
Trong một quán cà phê cách Sở Thiếu Giáo chừng 500 mét, anh ôm trong tay một cuốn sách, nét mặt trầm tĩnh như nước ngồi đó. Người và sách dường như hoà làm một, đậm mùi phong độ trí thức.
Chiêm Sắc đứng bên ngoài cửa kính vẫy tay với anh.
“Chào, đàn anh.”
Chương Trung Khải quay đầu cười cười, tính tiền rồi ra cửa.
Vì buổi gặp mặt hôm nay, anh đặc biệt mượn đồng nghiệp chiếc Buick. Chở Chiêm Sắc qua vài con đường đến khu nhà thuê của cô, “Sắc Sắc, nhìn anh hôm nay sẽ không làm em mất mặt chứ?”
Trông cách ăn mặc nề nếp của anh, Chiêm Sắc vui vẻ, “Nói gì vậy? Đương nhiên sẽ không. Đẹp trai lắm!”
Hai người vừa bước vào cửa, Lỗ Hữu Đức đã chanh chua tiến lại.
“Mỗi ngày đều trốn trốn trốn. Giờ mày mới mò về đấy à, tiền đâu?”
Tưởng bở!
Mười vạn đấy, làm sao cô dám giao cho Lỗ Hữu Đức?
Cho ông ta, chắc chắn sẽ không cánh mà bay.
Hướng về phía Chương Trung Khải cười cười xin lỗi, Chiêm Sắc không muốn cùng Lỗ Hữu Đức nhiều lời. Trực tiếp giới thiệu người cho mẹ Du Diệc Trân, rồi cùng bà nói rõ chuyện tiền nong, “Mẹ, mẹ bảo ông chủ Vương đưa tài khoản ngân hàng, con sẽ trả mười vạn cho người ta.”
“Tới đây, tiểu Chương, ngồi đi —”
Thấy Chương Trung Khải tuấn tú lịch sự, tính tình cũng ôn hòa, Du Diệc Trân tươi cười đầy mặt, ra sức hướng Lỗ Hữu Đức van xin.
Cũng may Lỗ Hữu Đức biết nhìn người dưới đĩa thức ăn*, trước đó từng thấy chuỗi ngọc bích thập bát tự, còn có mười vạn tiền làm cơ sở, ông ta tạm thời nghĩ Chương Trung Khải chính là phú nhị đại, ít nhiều vẫn biết thu liễm một chút.
(*看人下菜碟- Tục ngữ Trung Quốc – Có nghĩa là đối xử khác nhau giữa người với người – Biết quan sát tình hình của khách (như nhân dạng, thái độ và mối quan hệ với chủ nhà…) để sắp xếp đồ ăn.)
Ăn xong một bữa cơm, ông ta đem bài văn ‘nhiều năm vất vả dưỡng dục Chiêm Sắc’ đã thuộc trong lòng bàn tay nói đi nói lại, nói đến xúc động, so với vở diễn bi kịch trong nước còn diễn cảm động hơn nhiều. Bất quá mục đích cuối cùng chính là tiền.
Chiêm Sắc cau mày, trước sau không nói lời nào.
Chương Trung Khải vẫn luôn giữ nụ cười.
Cơm nước xong xuôi, trước khi rời đi, Lỗ Hữu Đức đưa cho cô vài tờ hoá đơn, “Ờm, tiền điện, tiền nước, tiền gas…… “
“Ừm.”
“Còn có…… Tiền thuê nhà cũng sắp đến rồi……”
Chiêm Sắc cau mày.
Khái niệm một người gánh toàn bộ chi phí trong gia đình là gì, chỉ tự mình chiêm nghiệm mới có thể cảm nhận được, các loại phí phụ gộp lại, hoàn toàn có thể đem một người sống sờ sờ ép chết. Cô nghĩ, chờ công bố danh sách nhân viên vượt qua cuộc thi sát hạch, chắc trong lòng cô kiên định hơn một chút.
Anh vỗ vỗ bả vai Chiêm Sắc, chân thành nói, “Sắc Sắc, cuộc sống của em cũng không dễ dàng gì, có muốn mượn một bờ vai để tựa vào không?”
Cắn môi dưới, Chiêm Sắc không muốn người khác khó chịu, nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Thanh niên à, chờ tóc em dài đến eo ——”
Chỉ là câu nói vui đùa, nhưng nói xong cô lại thấy không ổn, đành ngậm miệng.
“Sắc Sắc, hiện tại tóc em đã dài đến eo rồi.” Nhìn cô gái nhỏ cười tươi như hoa, Chương Trung Khải không biết nên biểu đạt tình cảm hơn bốn năm của mình như thế nào. Anh thích Chiêm Sắc, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô ở nhà giáo sư Lữ, anh vẫn luôn thích cô rồi.
Anh nhíu mày, lại cười khẽ.
“Chuyện lần trước anh nói, em suy nghĩ thế nào?”
Vuốt tóc ra sau tai, Chiêm Sắc đương nhiên biết anh đang nói cái gì.
“Đàn anh, em không thích hợp với anh. Anh xứng đáng với người tốt hơn.”
Chương Trung Khải cười cười, “Có phải mỗi cô gái khi cự tuyệt đàn ông đều dùng những lời này không?”
“Ách……”
“Nói đùa thôi. Như vậy đi, chúng ta cùng ước định. Chờ đến khi em 30 tuổi, đến lúc đó nếu em vẫn chưa lập gia đình, anh cũng chưa kết hôn, em gả cho anh, không được cự tuyệt nữa!”
Tương lai sẽ như thế nào…… Ai có thể biết?
Nhún vai, Chiêm Sắc không tỏ ý kiến mà mỉm cười.
Từ góc nhìn của Chương Trung Khải, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm vẻ diễm lệ động lòng người.
Hơi nghiêng đầu, anh đột nhiên cười hỏi, “Sắc Sắc, em đã từng phân tích chính mình chưa?”
“Phân tích cái gì?”
Xoa xoa mũi, Chương Trung Khải lại cười, “Em có cái trán đầy đặn, mắt rất có thần, môi hồng răng trắng, nhất định có tướng vượng phu.*”
(*Là người có tướng mạo tốt, người chồng nào mà lấy được người đó làm vợ thì đời sẽ thịnh vượng, sự nghiệp hanh thông, công thành danh toại.)
“Phì ——”
Đột nhiên truyền tới một tiếng “cười” lạnh, doạ Chiêm Sắc hết hồn.
Âm thanh hung ác nham hiểm quen thuộc của người đàn ông truyền đến từ phía chiếc ô tô sau lưng.
Cô xoay người nhìn, chỉ thấy thân hình cao lớn của Quyền Thiếu Hoàng ẩn trong bóng đêm đang nghiêng mình dựa trên thân xe ONE-77, cách anh ba mét là Thiết Thủ, người đang đứng hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
“Họ Quyền? Sao anh lại ở đây?” Chiêm Sắc giật nảy mình.
Liếc cô một cái, Quyền Thiếu Hoàng cúi đầu, bật lửa kêu “bang” một tiếng, ngọn lửa nhỏ vụt ra.
Giây tiếp theo, giữa hai ngón tay anh có một đốm lửa nhỏ.