“Tưởng tượng lại cảm giác khi ngươi nhảy xuống vách núi ngoài kia.” Tô Tỏa Mạc đứng bên cạnh cổ vũ Tô Bạch Y, “Cảm thụ kiếm trong Kiếm Các giống như cảm thụ gió ngoài kia.”
“Được!” Tay Tô Bạch Y nhẹ nhàng nâng lên, một thanh trường kiếm màu đồng thau rốt cuộc cũng không kìm nén được, từ trong vỏ bay vút ra, bắt đầu xoay vòng quanh Tô Bạch Y.
“Là Thanh Nha.” Tô Tỏa Mạc gật đầu, “Đây là thanh kiếm ta dùng khi còn trẻ. Đừng mở mắt, tiếp tục!”
“Kiếm đi gió tây rít, luận đạo cùng thiên hạ!” Tô Bạch Y quát lớn một tiếng, hai tay áo đột nhiên phất ra.
Chỉ thấy trong Kiếm Các có mấy chục thanh kiếm nháy mắt cùng bay lên, Tô Tỏa Mạc thấy thế sửng sốt, vội vàng vung tay áo lên, đẩy phần lớn những thanh kiếm đó về vỏ: “Quá nhiều quá nhiều, không tặng nổi!”
“Sơn chủ keo kiệt.” Tô Bạch Y mở mắt, thấy bảy thanh trường kiếm dừng trước mặt hắn.
“Cổ Kiếm Thanh Nha, là bội kiếm của ta khi còn trẻ, tục truyền là do một bậc thầy đúc kiếm sư nổi tiếng thiên hạ trăm năm trước đúc ra.”
“Trọng Kiếm Bất Hối, năm đó chủ của nó thuở thiếu thời vì yêu một nữ tử mà ước định cả đời không xuống núi, kiếm tên Bất Hối, tình yêu của hắn đối với nữ tử kia cũng là không hối hận.”
“Hỏa Kiếm Thần Tuyệt, kiếm mãnh liệt nhất nhân gian, cũng vì có thanh kiếm này, nên trong Kiếm Các mới luôn luôn ấm áp như mùa xuân, kết hợp với hàn ý của Thiên Ngưng kiếm pháp, có thể chém ra kiếm lạnh nhất lẫn ấm áp nhất nhân gian!”
“Khinh Kiếm Khinh Vũ, tuy là trường kiếm dài ba thước, nhưng trọng lượng lại chỉ như một cây chủy thủ, cầm kiếm như vô hình, giết người cũng như vô hình, là kiếm giết quỷ!”
“Vô Phong Kiếm Đại Xảo, cái gọi là trọng kiếm vô phong, Đại Xảo bất công, kiếm phong ở kiếm, kiếm ý lại ở người, có rất nhiều kiếm khách từng dùng nó, mỗi người đều nổi danh vạn dặm, nhưng thanh kiếm này vẫn không có tiếng tăm gì.”
“Hoa Kiếm Hải Đường, là kiếm của muội muội ta, nó đã làm bạn với ngươi khá lâu rồi. Muội muội ta đã qua đời trăm năm, chỉ lưu lại một thanh kiếm này để ta tưởng nhớ, nếu nó gãy, vậy thì ngươi đừng về Côn Luân sơn này nữa.”
“Còn thanh cuối cùng này.” Tô Bạch Y nhìn thanh kiếm ở giữa, thanh kiếm này rất đặc biệt, vậy mà nó lại trong suốt, hơn nữa bên trên còn có sương lạnh bay quanh.
“Thanh kiếm này rất đặc biệt, nó chưa từng có chủ nhân, là do ta mài ra mấy năm gần đây.” Tô Tỏa Mạc lộ ra một nụ cười nhạt, “Không nghĩ, nó lại chọn ngươi.”
Tô Bạch Y nghi hoặc nói: “Mài ra?”
“Đây là một khối huyền băng ta phát hiện dưới vách núi, ta từng đặt nó cùng Thần Tuyệt kiếm, lại dùng chân khí thuần dương rót vào trong kiếm, mà vẫn không thể làm tan khối băng này, thế là ta từ từ mài nó ra thành hình dạng một thanh kiếm, kiếm coi như là ta đúc, còn chưa đặt tên.” Trong giọng nói Tô Tỏa Mạc có vài phần đắc ý.
“Nếu là kiếm trong suốt…… vậy thì không bằng gọi nó là nó nhìn không thấy kiếm đi!” Tô Bạch Y buột miệng thốt ra.
Khóe miệng Tô Tỏa Mạc hơi run lên một chút: “Nhìn…… nhìn không thấy?”
“Nói đùa nói đùa.” Tô Bạch Y thấy nét mặt Tô Tỏa Mạc không vui, vội vàng sửa lời, “Ta muốn dùng nó làm kỷ niệm cho Quân Ngữ kiếm, không bằng gọi nó là Quân Niệm đi?”
“Được, Quân Niệm, Quân Ngữ, ý cũng giống nhau.” Tô Tỏa Mạc xoay người, “Thu mấy thanh kiếm này vào hộp, rồi ngươi xuống núi đi thôi.”
Tô Bạch Y nhẹ nhàng vung tay áo, bảy thanh kiếm liền bay về trong hộp kiếm, chỉ có thanh Quân Niệm kiếm chạm vào hộp kiếm một cái lại bay ra.
“Từ sau khi nó thành kiếm, chưa từng được thấy trời đất này, không bằng mang nó theo người đi.” Tô Tỏa Mạc kiến nghị.
Tô Bạch Y gật đầu, cắm Quân Niệm kiếm vào vỏ Quân Ngữ kiếm, không nghĩ lại vô cùng vừa vặn, xem ra thật sự là ý trời.
Hai người đi ra khỏi Ngọc Hư Cung, Tô Tỏa Mạc ngửa đầu nhìn trời: “Về sau lại phải chơi cờ một mình a.”
Tô Bạch Y vội vàng quỳ xuống: “Những ngày qua, đa tạ sơn chủ dạy dỗ!”
“Ta dạy cho ngươi cái gì, chẳng qua là cho ngươi đi nhảy vực thôi.” Tô Tỏa Mạc lắc đầu nói.
“Mỗi ngày buổi tối, một ta khác……” Tô Bạch Y thấp giọng nói.
“Ồ?” Lông mày Tô Tỏa Mạc hơi nhíu lại, “Vậy mà ngươi đã biết?”
“Bây giờ ta, so với trước khi lên núi, có vẻ đã có thể thật sự cảm nhận được, sự tồn tại của hắn.” Tô Bạch Y do dự nói.
“Ngươi đoán không sai, nửa năm qua, mỗi đêm ta đều huấn luyện tên kia trong đêm tối, hiện giờ kiếm pháp và võ công của hắn, cho dù là so với Tô Tiễn ngày ấy chém ra một kiếm tuyệt cường ở dưới chân núi cũng không kém hơn chút nào, nhưng ta vẫn không tìm được biện pháp, để hai ngươi dung hợp làm một. Cho nên hiện giờ ngươi, vẫn không thể sử dụng nội công pháp môn trong Tiên Nhân Thư.” Tô Tỏa Mạc có chút tiếc nuối.
Tô Bạch Y chắp tay nói: “Ta cảm thấy, có lẽ mình sắp tìm được phương pháp nào đó, nếu thật sự không được, đệ tử cũng có hậu chiêu!”
“Rất tốt, thử tiếp nhận tên Tô Bạch Y kia, quân tử có thiện không ác, thì cũng là không thiện. Quân tử, cũng có ác!” Tô Tỏa Mạc phất tay nói, “Ngươi xuống núi đi, nhưng ngươi phải nhớ kỹ ước định giữa chúng ta, một ngày kia, đỉnh Côn Luân, sẽ do ngươi thủ.”
Tô Bạch Y gật đầu: “Đệ tử nhớ kỹ.”
“Ngươi còn chưa hiểu việc ngươi cần nhớ là gì, đó là trăm ngàn năm tịch mịch a, người ngươi quen biết sẽ dần dần ra đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình ngươi sống trên thế gian, ngươi không có bất cứ liên quan gì với thế gian này, nhưng cũng không muốn nảy sinh thêm quan hệ mới với người khác, bởi vì ngươi biết, rất nhanh thôi bọn họ cũng sẽ ra đi, cuối cùng ở lại, vẫn chỉ có mình ngươi.” Tô Tỏa Mạc khẽ thở dài.
Tô Bạch Y cười: “Chẳng phải sơn chủ với phụ thân, với cả ta nữa, vẫn nảy sinh quan hệ mới sao?”
“Nữ tử dưới chân núi vẫn đẹp như vậy sao?” Tô Tỏa Mạc hỏi.
Tô Bạch Y sửng sốt: “Đẹp.”
“Rượu dưới núi vẫn nồng như vậy à?” Tô Tỏa Mạc lại hỏi.
Tô Bạch Y gật đầu: “Lần sau lên núi, ta nhất định sẽ mang mười hũ rượu ngon nhất lên!”
“Giang hồ dưới chân núi, vẫn tranh đấu không ngừng như vậy ư?” Cuối cùng Tô Tỏa Mạc hỏi.
Tô Bạch Y suy nghĩ: “Vẫn luôn không ngừng.”
“Đi đi, lần này mang theo danh tiếng của Tô thị nhất tộc chúng ta, mạnh dạn tung hoành nhân gian này!” Tô Tỏa Mạc cất cao giọng, “Để đám người Lữ gia đó hiểu rằng, qua trăm ngàn năm, mạnh nhất trên đời này, vẫn cứ là họ Tô!” Nói xong, Tô Tỏa Mạc liền xoay người, giơ một ngón tay ra, đưa một tia chân khí vào trong cơ thể Tô Bạch Y.
“Đệ tử hiểu rồi!” Tô Bạch Y cõng hộp kiếm lên, cũng không quay đầu lại, bước về phía chân núi.
Nhưng theo từng bước đi xuống Côn Luân của Tô Bạch Y, hắn bỗng nhiên phát hiện tóc mình đang dài ra từng chút một, râu trên mặt cũng từ từ dài ra, chờ khi hắn đi ra khỏi mảng mây tuyết, đón ánh sáng trên không, đi ra tới mảnh thảo nguyên quen thuộc, tóc hắn đã tới eo, mà râu cũng dài gần xuống ngực, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn thần sơn xa xa như ẩn như hiện, bỗng nhiên có chút ngẩn ra.
Bây giờ cách thời điểm hắn lên Côn Luân sơn, đã bao lâu chứ?