Quân Hữu Vân

Chương 266: Vui Sướng



“Ha ha.” Tô Bạch Y há miệng cười một tiếng, ban đầu còn có chút nén lại, nhưng rất nhanh cảm xúc vui sướng liền không khống chế được, “Ha ha ha ha ha ha. Sư tỷ đồng ý rồi, sư tỷ đồng ý rồi!” Hắn kích động đẩy cửa chạy ra ngoài.

“Tiểu tử ngốc.” Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ lắc đầu.

Tô Bạch Y chạy thẳng lên boong thuyền, nhìn thấy Mộc Niên Hoa đang ngồi đánh đàn ở mũi thuyền, bên cạnh còn có đám nữ tử áo trắng xinh đẹp kia quây xung quanh, lập tức cười chạy vọt qua: “Mộc Niên Hoa, Mộc Niên Hoa!”

“Sao ngay cả Mộc công tử cũng không gọi? Mà lại gọi thẳng tên thật như vậy?” Mộc Niên Hoa đè lại dây đàn, “Chuyện gì a, vui vẻ như vậy?”

“Sư tỷ đồng ý rồi, sư tỷ đồng ý rồi!” Tô Bạch Y kích động bắt lấy bả vai Mộc Niên Hoa.

“Sư tỷ ngươi đồng ý cái gì?” Mộc Niên Hoa cười đẩy tay Tô Bạch Y ra, “Bình tĩnh lại một chút, nói rõ xem.”

“Vừa rồi.” Tô Bạch Y thở phào, “Ta nói ra đoạn lời kịch trong tiểu thuyết thoại bản ta đã soạn ra từ trước, kịch bản đó ta chuẩn bị đã lâu. Đầu tiên, ta làm bộ mình muốn nói lại thôi. Sau đó sư tỷ liền hỏi ta muốn nói gì. Ta liền nói, không nói nữa, nói ngươi cũng không nghe, nghe xong ngươi cũng không tin, tin ngươi cũng không đồng ý. Quả nhiên sư tỷ nói y như trong tưởng tượng của ta, bảo ta nói, nàng đồng ý là được. Ta liền nói, sư tỷ, ta thích ngươi!”

Mộc Niên Hoa nhướn mày: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó!” Tô Bạch Y cười vang nói, “Sư tỷ cười, nói nàng đồng ý!”

Mộc Niên Hoa có vẻ cũng không kinh ngạc đối với câu trả lời của Tô Bạch Y, chỉ sâu kín hỏi: “Nàng đồng ý cái gì?”

“Nàng đồng ý……” Nụ cười của Tô Bạch Y dần dần đọng lại trên mặt, sau đó cúi đầu lẩm bẩm nói, “Ta nói ta thích ngươi, sư tỷ nói được, nàng đồng ý…… vậy là nàng đồng ý cái gì a?”

Mộc Niên Hoa cầm lấy cây quạt bên cạnh gõ một cái vào đầu Tô Bạch Y: “Thật là đần a, sao lúc ngươi tính kế ta lại thông minh như vậy hả? Sư tỷ ngươi đồng ý ngươi có thể thích nàng. Ta cũng có thể đồng ý cho ngươi thích ta, ngươi cứ thích đi, dù sao cũng là chuyện của ngươi. Vậy đã coi là gì. Ngươi phải hỏi, sư tỷ chờ khi ta trở về từ Côn Luân, ngươi có thể làm nương tử ta không?”

“Đột ngột như vậy à?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Ngươi đã đột ngột rồi, vì sao không thể đột ngột hơn một chút chứ?” Mộc Niên Hoa đưa tay ngoắc lấy cằm một mỹ nhân bên cạnh, “Như Tuyết, ngươi nói xem có phải hay không?”

Như Tuyết cúi đầu cười, mặt đã đỏ ửng: “Thiếp cũng cảm thấy, nếu sư tỷ của vị tiểu huynh đệ này đã nói đồng ý, vậy thì chắc chắn là nàng cũng có ý với tiểu huynh đệ này a.”

“Đúng vậy. Đồng ý rồi, đương nhiên là có ý.” Mộc Niên Hoa buông lỏng tay ra, nhìn về phía Tô Bạch Y, “Cho nên nếu còn có gì muốn nói, thì nhân lúc bây giờ mau chạy nhanh, tới tìm sư tỷ ngươi đi.”

“À à à.” Tô Bạch Y xoay người muốn chạy, nhưng vừa đi ra được vài bước lại lùi về, hắn gãi đầu, “Mộc công tử, ta phát hiện có đôi khi dũng khí chỉ có một lần. Ta đột nhiên lại không còn dũng khí nữa……”

“Ngươi biết chữ sợ viết như thế nào không?” Mộc Niên Hoa đột nhiên hỏi.

Tô Bạch Y sửng sốt: “Tòng tâm?” [sợ (túng) 怂 ghép từ 从 (tòng) và 心 (tâm) đại khái ý là thuận theo, nghe theo tâm]

“Bây giờ mau chạy đi!” Mộc Niên Hoa dùng quạt xếp chỉ vào ngực Tô Bạch Y.

“Được!” Tô Bạch Y lập tức xoay người chạy, nhưng cả còn đường chạy nhanh, đến ngoài cửa Dược Vương các, bước chân không nhịn được lại chậm đi, hắn lén lút đi vào Dược Vương các, phát hiện Nam Cung Tịch Nhi đang nằm trên giường bệnh, đã ngủ rồi. Hắn thở dài một tiếng, cẩn thận dọn một cái ghế dựa đặt bên giường bệnh, sau đó ngồi xuống lẳng lặng nhìn Nam Cung Tịch Nhi.

Thôi, những lời này, vẫn là chờ sau khi mình từ Côn Luân về rồi nói.

Núi Thanh Thành, Thiên Sư phủ.

Đông Phương Tiểu Nguyệt và Đạo Quân đang đánh cờ, Mặc Trần đứng chờ một bên, pha trà cho bọn họ.

“Hôm qua ngươi ngắm sao cả đêm, có nhìn ra được môn đạo gì không?” Đông Phương Tiểu Nguyệt đặt một con cờ xuống, có chút khinh thường nói. Bộ dạng hắn hiện giờ đã là một đứa trẻ, mà Đạo Quân thì lại như cao nhân đắc đạo, tiên phong đạo cốt, bọn họ ngồi đối diện, đánh cờ, nhìn qua có vài phần buồn cười.

“Ta thấy hôm nay trời sẽ mưa.” Đạo Quân nhàn nhạt nói.

Đông Phương Tiểu Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên không trung quả nhiên có mây đen giăng đầy, có vẻ như sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào, hắn lắc đầu cười: “Qua nhiều năm như vậy, sao ngươi nhìn tinh tượng mãi cũng vẫn chỉ có thể xem thời tiết vậy?”

Đạo Quân nhún vai, đặt một con cờ xuống: “Các Thiên Sư nhìn tinh tượng có thể nhìn ra khí vận của thế đạo này, nhưng ta chỉ có thể nhìn ra thời tiết, bởi vì ta cảm thấy khí vận ở chỗ người, mà người, là không thể tính. Tựa như bàn cờ này, chỉ cần đánh con cờ trong tay ngươi xuống, như vậy mỗi một nước đi cục diện đều sẽ thay đổi hoàn toàn, thế thì phải tính như thế nào đây?”

“Vậy ngươi nhìn người, mấy đệ tử của ta ngươi cũng đều đã gặp rồi, ngươi thích nhất người nào?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi.

Đạo Quân nghĩ cũng không cần nghĩ, trả lời luôn: “Đương nhiên là Nam Cung Tịch Nhi.”

“Vì sao?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi.

“Bởi vì nàng xinh đẹp nhất.” Đạo Quân nói có vẻ rất hợp lý.

Đông Phương Tiểu Nguyệt nhìn quen nên cũng không trách, chỉ lắc đầu: “Ngay cả ngươi, mà cũng có thể mọc cánh thành tiên?”

“Nữ đồ đệ này của ngươi, tâm có linh lung, ngoài có kiếm khí, giữa ánh mắt có thể nhìn thấy anh khí, nhưng dáng người thướt tha của nàng lại mang theo vài phần mị khí mà mẫu thân nàng truyền lại, đôi mắt thì trong sáng như là Lang Nguyệt trì trong Thập Lý Lang Đang của ngươi vậy, ta thật sự rất khó tưởng tượng, trên đời lại vẫn còn nữ tử như vậy.” Đạo Quân lại đặt một con cờ xuống, “Ngươi thua.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn nửa ngày, lắc đầu: “Vậy thì cũng không chắc. Mấy đồ đệ khác của ta thì sao?”

“Bọn họ, ngươi ngay cả mặt cũng chỉ gặp qua mấy lần, cũng có thể coi như đồ đệ của ngươi à? Tô Bạch Y, hắn rõ ràng là đồ đệ của Tạ Khán Hoa.” Đạo Quân cười nói, “Ba nam đồ đệ của ngươi, Tô Bạch Y như là một tia nắng mặt trời trong ngày trời quang, bất luận trong lòng cất giấu khổ hận lớn bao nhiêu, cũng vẫn cho người bên cạnh một loại cảm giác rất ấm áp. Phong Tả Quân thì như là họ của hắn, là gió, có khí phách thổi quét thế gian này, đơn giản thẳng thắn.”

“Ta thích Phong đại ca.” Mặc Trần bỗng nhiên mở miệng, “Khi nào chúng ta mời hắn tới núi Thanh Thành làm khách đi?”

“Vậy Tạ đại ca thì sao?” Đạo Quân quay đầu hỏi.

Mặc Trần suy nghĩ một lát: “Tạ đại ca, nghiêm túc hơn Phong đại ca một chút, khi ở cùng với hắn, có chút không biết phải nói gì……”

Đạo Quân uống một ngụm trà: “Tạ Vũ Linh, như là tuyết. Hắn rất sạch sẽ, lại bị thế đạo này vấy bẩn, đồng thời hắn cũng rất lạnh, muốn đứng một mình thế gian. Hắn luôn ở điểm giữa, cho nên rất rối rắm, cho nên trong lòng hắn luôn cất giấu rất nhiều việc.”

Mặc Trần gật đầu: “Đúng vậy, hắn luôn nhăn mày.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt thở dài một tiếng: “Lần trước gặp hắn, ta có chút lo lắng cho hắn.”

“Nhưng cũng may, hắn gặp Phong Tả Quân, gặp Nam Cung Tịch Nhi, gặp Tô Bạch Y. Bởi vì có những bằng hữu này ở bên cạnh, cho nên lần trước ta thấy tuyết trong lòng hắn, vẫn trắng tinh không tì vết.” Đạo Quân cười nói, “Trong các đệ tử của ngươi, người ta muốn dạy dỗ nhất, thật ra là hắn.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.