Quân Hôn Tỏa Sáng

Chương 53



Cửa rất nhanh được mở ra, một người đàn ông trung niên mang hòm thuốc tiến vào, rất cung kính chào một tiếng Mạnh tiên sinh sau đó quỳ trên đất, kiểm tra vết thương mắt cá chân cho Thanh Ninh. Sau đó không biết ông ta bôi cái gì mà đột nhiên từ chỗ đau truyền đến một trận đau nhức, Thanh Ninh muốn rụt chân nhưng đã bị ông ta đè lại. Không biết ông ta cùng Mạnh Kiết Nhiên nói gì, chỉ thấy hai cô gái vốn quỳ trên đất tiến lên giữ lấy chân cô, không để cho cô động đậy, người đàn ông trung niên lại lấy ra thứ gì đó xức lên chân cô rồi xoa bóp, Thanh Ninh bị đau đến nỗi trào cả nước mắt.

"Tốt lắm, đừng khóc, xong ngay đây."

Mạnh Kiết Nhiên rốt cuộc không đành lòng, từ phía sau ôm lấy cô, nắm lấy tay. Thanh Ninh bây giờ chỉ hận không thể một dao đam chết hắn, đầu sỏ là ai, là ai đã khiến cho cô gặp phải tình cảnh như bây giờ.

"Không cần anh quan tâm, Mạnh Kiết Nhiên, tình nghĩa của chúng ta đến đây chấm dứt." Bôi thuốc xong, cô đẩy mấy người đó ra run rẩy đứng lên mò lại bên giường, trong phòng rất nhanh chỉ còn lại Mạnh Kiết Nhiên, Vệ Đông và cô.

"Thanh Ninh, anh biết em không vui. . . . . ."

"Ra ngoài, cút ra ngoài." Thanh Ninh hét lên cắt đứt câu nói, vớ lấy cái gối ném ra, cho đến khi mọi vật trong tầm tay đều bị cô ném hết mới thôi. Vệ Đông chạy tới cửa, tay cầm trên quả đấm cửa quét mắt nhìn cả phòng bừa bãi rồi đi ra. Mạnh Kiết Nhiên đứng giữa nhà, không rõ cảm xúc, làm như đang hết sức ẩn nhẫn. Thật ra Thanh Ninh cũng sợ, sợ chọc giận hắn lại làm ra chuyện điên cuồng gì nữa, nhưng chuyện đã đến bước này, còn có gì tệ hơn được nữa.

Mạnh Kiết Nhiên nhìn chằm chằm cô đến mấy phút đồng hồ, cuối cùng không nói một lời xoay người đi ra ngoài. Không bao lâu, hai cô gái trẻ đi vào dọn dẹp phòng, hình như là biết cô khó chịu nên cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, lại không dám nhìn Thanh Ninh, giống như cô là quái thú, sẽ ăn thịt người.

. . . . . . . . . . . .

"Đại Mục, người đã đi, bây giờ có thể xác định là hắn làm, trong cục vừa nhận được một tài liệu, qua giám định, trong đó ghi chép những giao dịch của hắn trong mấy năm nay: ma túy, rửa tiền, giết người, cái nào cũng đủ để bắt hắn sa lưới." Diêm Nhuận Hoa nói với người ở đầu kia điện thoại, đầu kia lặng yên thật lâu mới lên tiếng: "Cậu đang ở đâu, giờ tôi lập tức đi tìm cậu."

Lương Nhu Hoa từ trong nhà ra ngoài thấy con trai cầm chìa khóa xe muốn đi, vội vàng đuổi theo: "Lương Hòa, lái xe cẩn thận."

"Vâng, con sẽ chú ý."

Việc Tạ Thanh Ninh mất tích vẫn không giấu được hai ông bà, ngày thứ ba lão thủ trưởng đã biết, Tạ Đông Phong rất nhanh cũng được tin tự mình đi tìm Mạnh Kiết Nhiên, thư ký nói cho ông biết ông chủ đã đi công tác.

Mục Lương Hòa trực tiếp đến cục cảnh sát, Diêm Nhuận Hoa cũng vừa lúc đi ra kêu một phần cơm văn phòng, mùi thơm nức mũi.

"Có đầu mối mới, trước mắt đang điều động người, trận đánh khó đánh, dù sao cũng không phải là trên địa bàn của mình."

Diêm Nhuận Hoa nhỏ giọng, Mục Lương Hòa gật đầu, trước khi đi còn hỏi lại sớm nhất lên đường là khi nào, một ngày sau thì nhận được thông báo.

Buổi tối hôm đó, Mục Lương Hòa lái xe trực tiếp đến sân bay, Lương Nhu Hoa đợi đến nửa đêm cũng không thấy con trai đâu, tâm thần thấp thỏm gọi điện thoại cho chồng.

Kể từ sau khi bị thương, mỗi ngày Mạnh Kiết Nhiên đều đến trò chuyện với Tạ Thanh Ninh, mang theo vào thứ đồ kỳ quái cho cô, nhưng mỗi lần đều không ở lại lâu, trông có vẻ vô cùng vội vàng. Thường là sau khi nhận được điện thoại hắn sẽ dặn cô nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.

Chăm sóc Thanh Ninh vẫn là hai cô gái trẻ, họ chưa từng nói chuyện, một là ngôn ngữ bất đồng, hai là không chịu nổi thái độ thái độ hèn mọn của họ, y như con rối vô hồn. Nhưng để có thể trốn đi, cô nhất định phải tìm cách giao lưu với họ, biết tin tức mới có cơ hội.

"Bên ngoài sao lại ồn ào như thế, ai ở ngoài kia?" Tạ Thanh Ninh biết họ nghe không hiểu, liền chỉ chỉ bên ngoài ý bảo họ đi xem thế nào. Cửa mở ra cô thấy có hai gã vệ sĩ giữ cửa, kể từ lần cô chạy trốn trước đó, hiện giờ quanh căn phòng này lú nào cũng có đầy người canh giữ. Cô bây giờ trừ phi có bản lĩnh độn thổ, nếu không thật đúng là không có lối ra, vẫn có một cơ hội khác chính là Mạnh Kiết Nhiên chủ động mang cô ra ngoài, nhưng khả năng này vô cùng nhỏ.

Những ngày nằm trên giường không có việc gì làm, nhiều nhất vẫn là nhớ Mục Lương Hòa, không biết hiện tại anh thế nào, có phải bởi vì cô vô cớ mất tích mà lo lắng muốn chết hay không. Còn Diêm Nhuận Hoa nữa, chắc cũng đoán được cô bị ai bắt đi. Những ngày chờ người ứng cứu dài lê thê, chỉ có thể nằm đếm ô vuông trên trần nhà, đầu giường đã bị cô khắc mấy chữ “正” rồi (người TQ có thói quen đếm nhẩm bằng cách viết chữ “chính” vì nó có 5 nét – dễ đếm), mỗi lần cố khắc cho thật sâu, không khỏi nghĩ đến lúc Mục Lương Hòa tập chống đẩy, cô cũng khắc dấu nhẩm số như vậy, nhiều khi cố tình đếm sai để anh làm nhiều thêm.

"Thanh Ninh, hôm nay thời tiết tốt, có muốn ra ngoài phơi nắng không."

Mạnh Kiết Nhiên từ bên ngoài đi vào, cũng thấy bóng dáng Vệ Đông, trên người hắn chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo sắn đến khuỷu, hai cô gái kia cẩn thận lui ra ngoài.

"Được."

Hiếm khi thấy Thanh Ninh ngoan ngoãn không châm chọc móc máy như vậy, Mạnh Kiết Nhiên ôm ngang cô ra ngoài. Trên thềm có hai cái ghế gỗ, hắn đặt cô lên một cái, giữa là một cái bàn mây đã để sẵn hai cốc nước ép trái cây.

Hôm nay ánh mặt trời rấ đẹp, Thanh Ninh đã lâu chưa thấy mặt trời, vừa ngẩng đầu nhìn đã cảm thấy chói mắt, tia sáng đâm vào khiến mắt có cảm giác đau rát, vội đưa tay che lại, qua một lúc lâu mới dám từ từ mở ra.

Thanh Ninh đưa mắt đánh giá chung quanh, căn nhà này có mấy gian, xuyên qua hành lang phía trước, bên kia còn có chừng mười gian phòng, chắc là nơi ở của Vệ Đông và nơi làm việc. Tất cả nhà cửa đều ở sâu trong núi, bốn phía không là núi thì là nước, một mặt còn lại là rừng cây bất tận. Nếu muốn từ đây ra ngoài mà chỉ dựa vào đôi bàn chân thì quả thực là không hề thực tế, nhất là chân cô hiện giờ còn bị thương.

"Nghĩ gì mà nhập thần như thế, Thanh Ninh, em thích cuộc sống như thế nào, một thời gian ngắn nữa chúng ta có thể đến Maldives, ở đó có thể ngắm biển."

"Nha." Cô không có hứng thú, cái cô muốn nhất bây giờ chính là làm sao rời khỏi đây được "Chúng ta khi nào đi?"

"Chờ giải quyết xong chuyện ở đây là có thể đi ngay." Hôm nay Mạnh Kiết Nhiên thật sự rất dịu dàng, ngay cả trong giọng nói đều mang vui vẻ, Thanh Ninh không biết gần đây hắn đang làm gì, nhưng có nghe được qua điện thoại hắn mấy lần đề cập đến vấn đề tài sản, chắc hắn đang muốn tẩu tán tài sản.

Mạnh Kiết Nhiên rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chắc là không hề ít.

"Vào thôi, tôi mệt rồi."

Mạnh Kiết Nhiên còn có rất nhiều lời muốn nói, một người tưởng tượng viễn cảnh tương lai khó tránh khỏi sẽ không thú vị, nhưng nhìn thấy cô có vẻ mệt thật, không muốn nói chuyện đành phải thôi. Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, điều duy nhất có biến hóa chính là chân Thanh Ninh dần dần hồi phục, đã có thể tự xuống giường đi lại.

Cả ngày nay không thấy Mạnh Kiết Nhiên xuất hiện, cô loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì xảy ra. Buổi tối lúc đi ngủ, cửa chợt bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên xa lạ xộc vào phòng, đã say túy lúy chân nam đá chân chiêu, ánh đèn phản chiếu ngũ quan của hắn có mấy phần dữ tợn cùng chán ghét.

"Tạ tiểu thư, lần đầu tiên gặp mặt, kẻ hèn họ Diêm."

Thanh Ninh hoàn toàn không hiểu gã đàn ông này sao lại xông vào phòng, giọng nói the thé gọi người, không bao lâu sau có hai gã vệ sĩ tiến vào đóng cửa, cô mới chợt ý thức được sắp sửa xảy ra chuyện không hay.

"Ông ra ngoài, Mạnh Kiết Nhiên đâu rồi, tôi muốn gặp Mạnh Kiết Nhiên." Chưa bao giờ có ý muốn gặp Mạnh Kiết Nhiên như lúc này, trực giác nói cho cô biết chỉ cần hắn ở đây thì cô sẽ không việc gì.

"Mạnh tiên sinh lúc này có lẽ không có thời gian gặp cô, đã là buổi tối rồi, ha ha." Cơn say của gã đàn ông dâng lên, trong phòng mùi rượu nhàn nhạt cũng tỏa ra, hắn càng tiến gần giường đệm, cô bọc chăn lui về phía sau, đang lúc hắn muốn cúi người thi cửa chợt bị đẩy ra, Vệ Đông nghiêm mặt đứng ở cửa, không kiêu ngạo không siểm nịnh kêu “Diêm tiên sinh”.

"Vệ tiên sinh, trễ như thế còn chưa ngủ, tôi đến chào hỏi Tạ tiểu thư."

Gã đàn ông cười ha hả nhìn Thanh Ninh, xoay người cùng Vệ Đông đi ra ngoài tán gẫu, cô vẫn chưa hết sợ hãi vuốt ngực, âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải chạy đi, không ngờ cô và Vệ Đông không hợp nhau nhưng cũng sẽ được hắn cứu một lần.

Vệ Đông đưa người tới cửa rồi quay lại, trước phòng một người đàn ông đang đứng, cùng bóng đêm đen đặc hòa làm một thể.

"Người đuổi tới rồi, trong chúng ta có nội gián."

Mạnh Kiết Nhiên nói hết sức bình tĩnh, không hề hoang manh nhìn trợ thủ đắc lực của hắn, kẻ đã cùng hắn trải qua những tháng ngày đen tối nhất này lại là nội gián ư, nếu là thật, vậy thì quá đáng sợ, toàn ộ chứng cứ phạm tội đều trong tay hắn.

"Tôi sẽ đi điều tra, ngày mai dời địa điểm?"

"Ừ, càng sớm càng tốt, không phải chỗ này còn một kẻ chịu tội thay hay sao."

Vệ Đông cúi đầu, mắt thâm sâu không rõ, xoay người đi sắp xếp, Mạnh Kiết Nhiên đứng bên ngoài một lúc mới đi vào.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Tạ Thanh Ninh đã bị cô gái đánh thức dậy, cô vẫn còn mơ hồ thì thấy Mạnh Kiết Nhiên quần áo chỉnh tề sải bước đi vào: "Dậy nào, bây giờ chúng ta phải đi ngay."

Phản ứng đầu tiên của cô chính là Mục Lương Hòa sắp tới, tùy tiện mặc quần áo đi theo hắn ra ngoài. Ngồi trên chiếc xe việt dã màu xám tro, Vệ Đông lái xe, cô và Mạnh Kiết Nhiên ngồi ở phía sau, sau xe họ còn mấy chiếc xe khác.

"Chúng ta phải đi đâu?"

"Mệt thì ngủ một lát đi." Mạnh Kiết Nhiên trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô lảng sang chuyện khác, Thanh Ninh cũng không nói chuyện nữa. Bên ngoài xe vẫn là một mảng màu đen, bóng cây thoáng qua, cảm giác đã đi thật lâu, trời dần sáng, chung quanh tất cả đều là cây cối, bọn họ đi đường mòn gập ghềnh nhấp nhô, ngồi ghế sau bị rung lắc rất mạnh.

"Cố chịu thêm chút nữa, sắp đến rồi." Hắn lấy bánh bao trong túi ra đưa cho cô một cái, lại đưa cho Vệ Đông đang lái xe một cái. Thanh Ninh nhìn bánh bao trong tay, cũng không thấy đói lắn nhưng nghĩ tới kế tiếp còn một trận chiến phải đánh, cố ép mình ăn vào, hiện tại cô cần bổ sung năng lượng, giữ vững thể lực.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.