Quân Hôn Này, Chúng Ta Cùng Vun Đắp

Chương 27: Anh mở lời



Khi Ngọc Lam dọn cơm lên bàn chỗ phòng khách thì cô cẩn thận chú ý từng tí một lại chỉ để lên mâm cơm một cái bát và một đôi đũa rồi nói:

- Anh ăn cơm luôn cho nóng.

Nói xong cô liền xoay người đi vào trong còn Minh Lãm đặt tờ báo xuống nhìn vào mâm cơm thấy toàn những món anh thích liền không cưỡng lại được mà cầm bát cơm nóng hổi lên ăn, ăn xong bát cơm anh mới thấy có gì đó không đúng đứng lên đi vào trong thì thấy Ngọc Lam đang rửa chỗ nồi chảo cô vừa nấu nướng xong nhưng lúc này cái tính sĩ diện của người đàn ông cao hơn cây tre đầu làng nên anh đã không nói cô ra ngoài cùng ăn cơm. Vì Minh Lãm không muốn cô phát hiện ra bản thân đã từng chút để ý đến cô nên anh xoay người ra phòng khách tiếp tục ăn cơm nhưng anh không hiểu tại sao từ bát cơm thứ hai chở đi anh ăn lại không thấy ngon miệng như bát cơm đầu tiên,anh nghĩ không lẽ do anh đang nghĩ ngợi với người nấu những món ăn này.

Ngọc Lam vẫn vô tư dọn dẹp sạch sẽ chỗ cô vừa nấu nướng và không hề biết rằng người đàn ông nào đó đang ăn gần hết thức ăn cô nấu, khi Ngọc Lam đi ra trên tay còn có một đĩa ổi bổ sẵn nói:

- Anh ăn ổi này nha,em thấy ở chợ họ bán tươi ngon quá nên mua.

Minh Lãm vừa ăn cơm xong rất no nhưng thấy cô đưa đĩa ổi đỏ cũng không hiểu sao lại nói:

- Cô cứ để trên bàn lát tôi ăn vừa ăn cơm xong đang còn lo quá.



Khi Ngọc Lam nhìn thấy mâm cơm cô dọn lên chẳng còn mấy miếng thì miệng bất giác mỉm cười vì với cô chỉ cần anh ăn ngon miệng là đủ rồi,cô bưng mâm cơm lên đang định mang xuống rửa thì Minh Lãm đứng lên nói:

- Bát đĩa này để tôi rửa.

Khi tay anh chạm vào mâm cơm lại vô tình sượt qua tay của Ngọc Lam khiến cô giật mình vội rụt tay lại nói:

- Rửa có mấy cái bát anh để em làm cho,anh đã vất vả cả ngày ở thao trường rồi cứ ngồi nghỉ ngơi đọc báo.

Mặc kệ lời Ngọc Lam nói Minh Lãm vẫn mang bát đĩa vào trong động tác nhanh gọn rửa sạch sẽ chỗ bát đĩa xong đi ra thấy Ngọc Lam đang lấy khăn lau bàn sau đó cô đi vào trong lấy quần áo đi tắm mà khi cô tắm xong giặt quần áo luôn lại bị đồ lót của anh làm cho xấu hổ,hai tay cô giặt đồ cho anh lại hơi hơi run còn mặt thì đã đỏ lên bừng bừng vì dù gì cô vẫn còn là một cô gái trong trắng mà.Ngọc Lam mất hơn nửa giờ đồng hồ mới đi ra khỏi phòng tắm mà quần áo giặt xong không có dây phơi nên đi ra nói:

- Anh…anh có thể làm giúp em dây phơi quần áo ở phía sau phòng không?

Minh Lãm đặt tờ báo xuống không nói gì rời khỏi phòng một lúc khi trở về trên tay cầm một sợi dây thừng đi ra sau phòng cột dây phơi xong đi vào nói:

- Tôi làm xong rồi cô đem quần áo ra phơi cho ráo chứ chiều rồi không còn nắng đâu.

Ngọc Lam sau khi phơi quần áo xong đang không biết phải làm gì thêm định sẽ qua phòng chị Linh Chi để tránh phải chạm mặt Minh Lãm bởi hai người ở chung một chỗ cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau nhưng cô còn chưa kịp đi thì anh gọi:

- Ngọc Lam! Cô ra đây ngồi xuống tôi có chuyện cần nói



Khi Ngọc Lam ngồi xuống ghế đối diện nhưng mặt lại hơi cúi xuống nhìn vào tay của mình nên Minh Lãm nói:

- Cô cứ thoải mái đi tôi có ăn thịt cô đâu mà phải khép nép như vậy, trong đêm giao thừa đơn vị có tổ chức liên hoan rồi sẽ giới thiệu để hai chúng ta ra mắt là một đôi vợ chồng khi ấy tôi hy vọng cô sẽ phối hợp với tôi sao cho mọi người thấy hai chúng ta tình cảm vợ chồng khá tốt.Tôi hứa sẽ không làm ra những hành động quá đáng đâu,cô cứ ở bên cạnh tôi là được nhớ hôm ấy ăn mặc cho tươm tất chút đừng có diêm dúa hay quê mùa là được tôi sẽ đưa thêm tiền để cô mua quần áo với thấy cần gì thì mua thêm.

Ngọc Lam không ngờ anh để ý đến cách ăn mặc của cô nhưng lần trước anh đưa tiền cô vẫn còn nên vội nói:

- Em còn tiền anh không cần phải đưa thêm đâu với em cũng có đủ quần áo rồi,vậy còn anh những đồ dùng em đưa đến cho anh có vừa và dùng được không hay để em mua khác cho.

Minh Lãm nhận ra cô vợ hờ này để ý từng tí một sợ làm gì không vừa lòng anh thì anh sẽ tức giận nên giọng cũng dịu lại nói:

- Tất cả đều ổn nhưng …

Anh chưa kịp nói hết câu thì chị Linh Chi đi vào phòng cô trên tay cầm một cái áo khoác khá dày đưa cho Ngọc Lam nói:

- Mấy nay chiều tối ở đây lạnh lắm mà chị thấy em chẳng mặc áo khoác chị đoán em không mang theo đến đây nên chị đưa cho em này,à hai vợ chồng đang tâm sự à chị về luôn nhé.

Ngọc Lam cầm áo khoác trên tay miệng vội nói với theo sợ chị Linh Chi đi mất:

- Em cám ơn chị nhiều,mà nãy anh đanh định nói gì nữa đúng không?

Thật ra Minh Lãm cũng biết mấy tối nay trời lạnh và anh cũng nghe thấy tiếng ho của Ngọc Lam vì cô ngủ ngoài ghế trên người chỉ có khoác mỗi cái áo len nên hắng giọng:" E hem …"rồi nói tiếp:

- À thì …thì tối nay cô vào giường mà ngủ đừng ngủ ngoài ghế lỡ ai nhìn thấy lại nói tôi bắt nạt cô.

Khi anh nói xong câu ấy cũng là lúc Ngọc Lam đưa tay lên bẹo vào tay còn lại một cái xem có phải cô đang mơ hay không? Nhưng cô thấy đau nha nhưng cô vẫn chưa tin tưởng nên nhìn anh nói:

- Nhưng tôi nằm chiếm nhiều chỗ lắm anh có thấy phiền không?

Minh Lãm lúc này lại giống như con gái nhà lành nói rõ:

- Tôi sẽ lấy gối ngăn ở giữa nếu cô nằm lấn sang thì tối hôm sau khỏi ngủ giường nữa,thôi không nói nhiều tôi ra ngoài có chút việc cô cứ ngủ trước đi không phải đợi cửa tôi đâu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.