Bởi vì miệng vết thương khôi phục còn cần mộtđoạn thời gian, cho nên giải phẫu tạm thời còn chưa quyết định ngày.
Lo lắng đến Cố lão gia cùng Cố phu nhân ở tạithành phố B không được thuận tiện nên Cố Hoài Việt đã tìm thời điểm thích hợp,khuyên hai người trở về thành phố C. Cố phu nhân lo lắng, muốn ở bên cạnh contrai, cuối cũng trải qua sự giáo huấn của Cố lão gia mới nghẹn ngào thu dọn mọithứ chuẩn bị trở lại thành phố C.
Cố Hoài Việt ngồi ở một bên nhìn, không khỏi bậtcười, “Mẹ, mẹ không cần lo lắng như vậy. Trong bệnh viện có nhiều người như thếmà không thể chiếu cố tốt con trai của mẹ sao?”
Lý Uyển ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn contrai, “Mẹ không phải sợ họ không chiếu cố tốt cho con, mẹ chỉ sợ cái chân này củacon vừa đi lại lưu loát được một chút thì quay đầu lại là chuồn mất, cuộc phẫuthuật kia làm thế nào đây?”
Cố Hoài Việt ngẩn người, bất đắc dĩ nhìn vềphía Nghiêm Chân. Đồng chí Nghiêm Chân không lưu tình chút nào đứng về phía mẹchồng của mình, “Mẹ, không có việc gì đâu. Con sẽ canh chừng anh ấy.”
Mẹ Cố mặt nhăn mày nhíu, phát sầu thở dài mộthơi, “Được rồi.”
Trước khi đi còn không quên dặn Nghiêm Chân,“Chờ định ngày làm phẫu thuật thì đừng có quên gọi điện thoại cho mẹ. Mẹ sẽ đếnđây.”
Thấy Nghiêm Chân gật đầu thì bà mới yên tâmlên xe.
Cố Hoài Việt mặc quần áo bệnh nhân ở phía saukhông khỏi cảm thán, “Bây giờ em biết vì sao anh làm phẫu thuật mà phải gạt mẹrồi chứ? Việc đó chỉ làm cho mẹ càng đau lòng thêm thôi.”
Nghiêm Chân quay người liếc mắt nhìn anh mộtcái, Cố Hoài Việt cười cười nhìn cô, “Em cũng có thể trở về, trong bệnh việnkhông thể thoải mái như ở nhà mình được.”
“Cái này anh cũng đừng có lo, trước tiên đem vếtthương của anh tĩnh dưỡng cho tốt rồi nói sau.” Nghiêm Chân vuốt vuốt ống tayáo, cầm tay của anh, “Trở về phòng đi, ngoài này lạnh lắm.”
“Không lạnh.” Anh mị mắt lại, lật ngược tay rồinắm lấy tay cô, kéo cô đến bên người, “Mỗi ngày nằm ở trong phòng bệnh cũng sắpmốc meo rồi, giúp anh đi tản bộ đi?”
Nghiêm Chân nghiêng đầu, xem xét anh rồi mớinói, “Đi thì đi, nhưng anh phải mặc thêm áo, chờ em một lát.”
Cố Hoài Việt không giữ được cô, chỉ đành bất đắcdĩ nhìn bóng dáng của cô. Bệnh nhân được chiếu cố đúng là tốt thật, nhưng cũnglà sự thống khổ xen lẫn vui vẻ a…
Hôm nay thời tiết ở thành phố B rất tốt, ánh mắttrời sáng lạn, làm giảm đi nỗi lo lăng u uẩn trong lòng mọi người. Cô đỡ anh,chậm rãi đi dạo trong hoa viên.
“Mấy hôm trước lão Lưu có đến thăm anh, nhưngkhi đó anh còn đang ngủ, anh ấy cũng không cho em đánh thức anh mà cũng rời đingay sau đó.” Nói xong Nghiêm Chân cười cười, “Lão Lưu nói trong sư đoàn còn córất nhiều người muốn tới thăm anh, nhưng sợ quấy rầy đến việc nghỉ ngơi của anhnên mới để cho lão Lưu đại diện tới. Mua rất nhiều hoa quả đến thăm anh, emcũng không biết để đâu cho hết, anh không thể ăn bậy bạ nên em liền cống hiếntoàn bộ cho bác sĩ Đồ rồi….”
Anh im lặng nghe cô cằn nhằn liên miên, sâu thẳmtrong đáy mắt hiện lên một chút ý cười.
“Đúng rồi, bác sĩ Đồ cùng Thẩm Mạnh Xuyên cóchuyện gì xảy ra sao?” Nghiêm Chân đột nhiên hỏi.
“Em gặp qua hai người bọn họ ở cùng một chỗsao?”
“Em có gặp qua một lần.” Là lần mà Thẩm MạnhXuyên đến bệnh viện thăm anh, Nghiêm Chân lúc ấy không có trong phòng, ở phònggiặt đồ của bệnh viện giặt quần áo, ra khỏi phòng giặt khi đi qua văn phòng củabác sĩ Đồ, liền nhìn thấy Thẩm Mạnh Xuyên đang cùng Đồ Hiểu tranh miếng sườn cuốicùng trong cặp lồng cơm, đến cuối cùng cô còn kém cỏi làm vai phụ nữa chứ.
“Cuối cùng vẫn là em làm cho bọn họ dừng lại.”Nghiêm Chân nói.
“A, em như thế nào mà làm bọn họ dừng lại đượcthế?” Anh không khỏi nở nụ cười, trong lòng cũng đã có đáp án.
Nghiêm Chân ho khụ khụ hai tiếng, “Em thay bọnhọ ăn.”
Cố Hoài Việt không khỏi cười một cách rất thoảimái, Nghiêm Chân bị anh cười như vậy thì có chút không được tự nhiên, túm tay củaanh, “Có gì hay mà anh cười như vậy chứ?”
Ý cười nơi đáy mắt vẫn chưa kịp thu lại, CốHoài Việt nói, “Anh là cười em.”
Thời gian bọn họ ở cùng nhau như thế này quảthật rất ngắn, anh còn chưa kịp phát hiện ra, hóa ra cô còn có một mặt đáng yêunhư vậy.
Nghiêm Chân hơi đỏ mặt lên, lẩm bẩm một câu,“Không cho nói.” , rồi tiếp tục đỡ anh đi về phía trước, con đường này thật sựlà rất an ổn.
………………….
Nửa tháng tĩnh dưỡng trôi qua rất nhanh, miệngvết thương trên đùi cũng đã kéo da non. Nghiêm Chân cúi người nhìn miệng vếtthương đang bắt đầu liền lại kia, có chút lo lắng, “Cái này… sẽ để lại sẹosao?”
“Miệng vết thương sâu như vậy, không để lại sẹocũng không được.” Đồ Hiểu liếc mắt nhìn một cái, thay anh bôi thuốc, chợt ngheđược chủ nhân của cái chân này ho nhẹ hai tiếng ở trên đỉnh đầu của cô. Đồ Hiểungẩng đầu lên, thì nhận lấy một ánh mắt cảnh cáo.
Đồ Hiều nháy mắt mấy cái, không ngờ người nàyđã bị như vậy mà còn lo lắng cho vợ. Cô suy nghĩ cẩn thận điểm thất thố này,không khỏi nở nụ cười, thay anh thả ống quần xuống sau đó nói với Nghiêm Chân,“Không có việc gì đâu, dấu ấn chiến công của người quân nhân thôi.”
Cố Hoài Việt không khỏi bất đắc dĩ, thật sự làmột đôi biết đốt pháo, nói ra cũng đồng nhất như vậy.
Mà Nghiêm Chân cũng tiếp nhận cách nói này rồi,gật gật đầu rồi hỏi, “Vậy thời gian làm phẩu thuật đã được ấn định chưa?”
“Nếu theo tình hình hồi phục ổn định như thếnày thì hai tuần sau đi, cái này để tôi sắp xếp.” Đồ Hiểu cười cười, lộ ra hàmrăng trắng.
Nghiêm Chân mỉm cười, “Phiền cô rồi.” Hoa quảcũng không phải là cho cô ăn không rồi!
Tiễn bước bác sĩ Đồ, Nghiêm Chân đi tới, chămchú nhìn vào chân của anh một lát rồi ngồi xuống.
Cố Hoài Việt thấy cô lại nhìn vết sẹo kia nênnói, “Không có việc gì đâu, cũng không bị hủy đi dáng vẻ bên ngoài, không cần đểý.”
“Em biết.” cô than thở một tiếng, “Em thay anhsửa lại ống quần.”
Cố Hoài Việt cũng không ngăn cô lại, một bên nhìnđỉnh đầu của cô một bên nghe cô hỏi, “Khi nào thì bắt đầu đau?”
“Sao em?” Anh làm như không có nghe thấy câu hỏicủa cô.
“Em nói là chân của anh… khi nào thì bắt đầuđau?”
“không đau.” Anh thản nhiên nói, bị cô trừng mắtnhìn một cái sau đó mới cười sửa miệng, “Kỳ thật anh cũng không nhớ rõ lắm. Lúcđầu anh còn có thể nhẫn, đau một chút thì vẫn có thể nhẫn, đợi đến khi rốt cuộcnhẫn không được nữa thì phát hiện sự việc đã lớn rồi. Cho nên nói, anh thựckhông phải cố ý.”
Cho nên nói, ấn theo cách nói của anh là anhcó sức chịu đựng rất tốt phải không?
Nghiêm Chân hừ một tiếng, “Đừng tưởng rằng nhưvậy thì em sẽ khen anh.”
“Uh, anh cũng không chỉ muốn em khen anh.” Anhkéo cô đứng lên, làm cho cô ngùi trên đùi mình.
Nghiêm Chân lắp bắp kinh hãi, “Cẩn thận thươngthế của anh.”
“Không có việc gì đâu.” Anh mơ hồ không rõ,than thở một tiếng, gối đầu lên bả vai của cô mà cười, “Thủ trưởng, anh có thểyêu cầu được đãi ngộ bình thường không? Động tác đơn giản như vậy mà anh có thểlàm mà.”
Nghiêm Chân trấn định lại, đỡ lấy vai của anh,vừa tức giận vừa buồn cười, “Ai cho anh làm em sợ nhảy dựng lên chứ.”
Anh ốm lấy cô, thở dài, “Là em quá khẩntrương.”
Từ khi anh bị thương đến bây giờ thì tâm trạngcủa cô vẫn luôn kéo căng như dây cung, sợ anh lại có chuyện gì đó không thích hợp.Anh ở bên nhìn cũng cảm thấy mệt thay cô.
“Có thoải mái không?” Dỗ cô mà giống như dỗ tiểugia hỏa Cố Gia Minh kia vậy, anh quay mặt của cô lại, nhẹ nhàng mà hôn cô.
Toàn thân đều thả lỏng xuống, cô vô thức xê dịchtới trong lòng của anh, mà người nào đó cũng thực giỏi đã đem ma trảo của mìnhôm cô đến trong lòng mình, bắt đầu hôn xuống cằm của cô.
Nghiêm Chân bị anh làm cho hoảng sợ, nụ hônquá nhanh lại quá vội vã, tay chân cô có chút luống cuống, lại cảm thấy nhưmình đã quên mất cái gì. Khi cô tuy giãy dụa, nhưng cũng chỉ có thể vươn tay rabắt lấy áo của anh, ngược lại tự đem mình nhào vào trong lòng anh.
Cô có chút ngượng ngùng, nhưng lại không dám độngđậy, sợ anh không chống đỡ được. Cố Hoài Việt nhìn cô bị ép buộc, cười nhẹ, ômthắt lưng của cô rồi giúp cô thay đổi tư thế.
Lần này Nghiêm Chân càng không có mặt mũi.Anh…. Anh lại để cô tách hai chân ra mà ngồi ở trên người anh.
“Không được.” Cô theo bản năng muốn đi xuống,nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích.” Rót vào bên tai cô là mộtgiọng nam trầm thấp khiến cho cô thất thần, đã bị anh đoạt đi quyền khống chế.
Anh mút lấy đôi môi của cô, quấn lấy chiếc lưỡimềm của cô tùy ý mà hôn, hai tay ôm lấy thắt lưng của cô để cô vẫn nằm tronglòng mình, như một loại sức lực thần bí, chỉ chờ phát động mà thôi.
Đang lúc cô không biết phải làm sao để dừng lại,chỉ có thể ở dưới sự kìm hãm của anh màhàm hồ phát ra những tiếng rên rỉ, thời điểm anh đang phụ giúp sự vô lực của côthì ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa thanh thúy.
Thần trí Nghiêm Chân lập tức thanh tỉnh lại,mà Cố Hoài Việt lại bất vi sở động, hơn nữa còn ôm chặt lấy cô, không cho cô độngđậy.
“Buông em ra, em đi mở cửa…”
“Mặc kệ.”
Như muốn đối nghịch với anh, anh vừa nói xonghai chữ này thì cửa bỗng nhiên được mở ra từ bên ngoài. Anh nhíu mày, ánh mắtcó chút không kiên nhẫn nhìn về phía cửa, kết quả lại nhìn thấy hai người vừa đếnkia làm cho anh không khỏi giật mình.
Hai người ngoài cửa cũng như vậy, cũng mở tohai mắt… trố mắt mà nhìn bọn họ.
Chỉ còn một người có đầu óc chuyển chậm màthôi, Nghiêm Chân hơi quay đầu lại, kết quả vừa nhìn thấy hai người kia thì hậnkhông thể ngay tại chỗ tìm cái hố mà chui xuống đó.
Là bà nội cùng Cố Gia Minh.
Vẫn là gừng càng già càng cay, trong bốn ngườithì bà nội vẫn là người phản ứng nhanh nhất, ho nhẹ hai tiếng, “Khụ khụ… xemra… xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi.”
Cố tham mưu trưởng cũng nhanh chóng phản ứng lại,còn có thể cười nhẹ với bà nội, làm cho người ta nhìn không ra sự xấu hổ.
Gặp người nào đó có da mặt mỏng vẫn còn ngồingẩn ra đó, Cố Hoài Việt không khỏi cười cười, “Nghiêm Chân, bà nội đến kìa.”
Thật sự không phải là ảo giác, đúng là bọn họđến đây.
Nghiêm Chân nức nở một tiếng, chỉnh tóc rồi từtrên người anh trèo xuống, vẻ mặt đỏ bừng nhìn bà nội cùng tiểu tử kia, “Bà nội…hai người… hai người cũng đến đây à.”
Bà nội cười, liếc mắt nhìn cô một cái,“Uh, đếntừ sớm, đứng ở ngoài cửa đợi cháu hết nửa ngày.”
Người họ Cố nào đó có da mặt dày, có thể bìnhtĩnh thong dong mà tiếp nhận mọi thứ từ tay bà nội, đưa bọn họ vào phòng.
Tay còn lại thuận tiện nắm lấy cổ áo của tiểuquỷ Cố Gia Minh.
Tiểu gia hỏa kia giống như bị đả kích lớn vậy,cùng Cố Hoài Việt đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ.
Nghiêm Chân đành phải tiện tay đem tiểu gia hỏakia từ trong tay Cố Hoài Việt giải cứu ra, một bên thay cậu bé chỉnh quần áo mộtbên hỏi bà nội, “Trước khi đến đây sao bà không gọi điện thoại cho cháu ạ?”
Bà nội hừ một tiếng, “Bà gọi điện thoại chocháu rồi hai đứa lại cố gắng không cho bà già này đến đây chứ gì.” Nói xongnhìn về phía Cố Hoài Việt, “vết thương thế nào, có nghiêm trọng không? Bà ngheba mẹ cháu nói còn phải làm phẫu thuật, thủy tinh cắm vào chân nghiêm trọng lắmsao mà còn phải phẫu thuật hả?”
Không thể nói rõ trong một lúc, Cố Hoài Việtchỉ nói đơn giản, “Không sao đâu bà, chỉ là phẫu thuật nhỏ thôi, không cónghiêm trọng như vậy.”
“Uh, vậy là tốt rồi.” Bànội gật đầu, “Nghe mẹ cháu nói tình huống của cháu, bà muốn sang đó mấy ngàynhưng vẫn sợ hai đứa thêm phiền thôi.”
Nên hôm nay liền cùng tiểugia hỏa này tới đây, vừa vặn là ngày nghỉ của tiểu quỷ kia.
Cố Hoài Việt cười nhẹ,“Làm cho bà nội lo lắng rồi.”
Tiểu gia hỏa kia thì chắptay sau lưng nhìn Nghiêm Chân đang ngồi xổm, biểu tình có chút nghiêm túc. NghiêmChân liếc mắt nhìn cậu bé, lại liếc một cái nữa, bị đả kích như vậy chắc đã làmcho nhóc này hoảng sợ rồi.
“Làm sao vậy?” Cô một bênthay cậu bé sửa lại nút thắt trên áo, một bên hỏi.
“Có vấn đề!” Tiểu gia hỏakia nhìn chằm chằm trần nhà, bày ra biểu tình của một người đang trầm tư.
“Có vấn đề gì?” Cô giáoNghiêm càng chột dạ.
Cố Hoài Việt nghe vậycũng đi tới, búng lên trán của tiểu quỷ kia một phát. Tiểu tử kia đau quá kêulên, “Ba đừng ồn ào.”
Hi, tiểu gia hỏa này… nóilời này mà cũng có bộ dạng rất giống như anh vậy, y như từ khuôn đúc ra vậy.
Cố Hoài Việt cùng NghiêmChân liếc nhau, lại cúi đầu nhìn thấy tiểu gia hỏa kia ngẩng đầu nhìn hai người,trong ánh mắt lóe lên ý cười, “Con rốt cuộc biết được con vừa mới nhìn thấy cáigì nha.”
Cố Hoài Việt ho nhẹ mộttiếng, biết lời này là không thể tiếp nhận.
Nhưng tiểu gia hỏa kiakhông chịu buông tha, ánh mắt đảo quanh một vòng trên hai vị đại nhân này, rấtvui vẻ mà tuyên bố, “Nha… nha…”
Lời vừa nói ra.
Cố tham mưu trưởng cóchút không bình tĩnh, cô giáo Nghiêm đỏ mặt ngượng ngùng, bà nội ở một bên cườiha ha!